Tấn Vọng ngước mắt nhìn y đã sắp lùi sát vào tường: “Trốn cái gì, lại đây.”
“Không phải ngươi đã ném đống đồ chơi này đi rồi sao?!” Diệp Thư tức giận nói.
“Vốn định ném.” Mắt Tấn Vọng chứa đầy ý cười, “Nhưng trẫm suy nghĩ lại, dù sao cũng là lễ vật mà Nhị hoàng tử Đại Yến tặng, để bày tỏ tình hữu nghị giữa hai nước, không thể tuỳ tiện vứt đi được.”
Diệp Thư: “…”
Tình hữu nghị cái đầu ngươi.
Tấn Vọng thong dong lấy mấy cái bình ngọc nằm ở tầng trên cùng ra, nâng lên rồi bỏ xuống, lại cầm lên vài món đồ có hình dạng khác nhau, đặt trên tay quan sát, chọn tới chọn lui một hồi.
Diệp Thư dựa sát vào tường, ra vẻ tội nghiệp: “Bệ hạ…”
Tấn Vọng hờ hững: “Làm sao?”
Diệp Thư khẽ nói: “Ngươi… Ngươi muốn bắt ta dùng mấy thứ này thật sao?”
Trong khi y đang nói, Tấn Vọng đã lấy một vật bằng ngọc, to cỡ cánh tay phụ nữ từ trong hộp ra.
Vật kia được làm bằng ngọc trong suốt, mặt ngoài lồi lõm, có khắc hoa văn Bàn Long*.
Diệp Thư vừa nhìn đã thấy nhũn cả chân.
Tấn Vọng nhịn cười, cố ý lắc lắc ngọc thế* trong tay:”Không chịu nổi sao?”
(*Cuối chương có hình, nó là ciu giả đó :v)
Diệp Thư vội lắc đầu
Hắn do dự chốc lát, rồi bỏ vật kia vào hộp, lại lấy một món “đồ chơi” rất nhỏ ra.
Vật kia có kích cỡ và hình dáng như trâm bạc, mặt ngoài trơn nhẵn, có quả cầu bằng bạc nho nhỏ đính ở một đầu.
(Gất là khó tửn tựn ga à nha, hay tại êm là cu gái chưa hiểu đời ○^○)
');}
Tấn Vọng dùng ngón tay gảy gảy quả cầu nhỏ, cố ý rút quả cầu kia ra từ từ, như là đang nghiên cứu cách dùng.
Hai má Diệp Thư nóng rực lên như bị thiêu: “Tấn Vọng!”
“Hả?”
“Không muốn…” Diệp Thư tủi thân, “Đừng dùng những thứ này…”
Tấn Vọng thở dài: “Thật hết cách với ngươi.”
Hắn bỏ đồ đang cầm trong tay về lại hộp, đứng dậy đi tới cạnh Diệp Thư, buông mắt nhìn y: “Cái này không muốn, cái kia cũng không muốn, vậy ngươi muốn cái gì?”
Nhưng hắn đổi giọng ngay: “Không phải cứ nói lời ngon tiếng ngọt là sẽ được tha đâu.”
“Như vậy đi, nể tình Diệp thừa tướng còn đang mang thai, trẫm cho ngươi một cơ hội.” Tấn Vọng nói, “Tự ngươi chọn ra ba món trong số này.”
Diệp Thư: “Nhưng…”
Tấn Vọng bình tĩnh nói: “Một nén nhang sau, nếu như không chọn được, trẫm sẽ lựa theo sở thích của mình.”
Nói xong, hắn quay người ra khỏi noãn các.
(*Noãn các: Căn phòng có hệ thống sưởi)
Cẩu! Hoàng! Đế!
Diệp Thư tức đến nỗi muốn đánh người.
Tấn Vọng không thèm quan tâm ai kia âm thầm chửi mình ra sao, hắn nhàn nhã trở về long ỷ, thậm chí còn ngồi ngay ngắn cầm bút bắt đầu viết. Một nén nhang trôi qua rất nhanh, Diệp Thư bước ra khỏi noãn các ở giây cuối cùng.
Tấn Vọng để bút xuống: “Chọn xong rồi?”
Mặt Diệp Thư vẫn chưa hết nóng, y chắp hai tay sau lưng, ấp úng nói một tiếng.
Tấn Vọng: “Cho trẫm nhìn.”
Diệp Thư đứng im: “Ta đã đáp ứng yêu cầu của ngươi, ngươi cũng nên thả Tiêu Hoán ra chứ?”
Tấn Vọng mỉm cười.
Hắn mở chiếu thư đang cầm trên tay ra, đẩy đến trước mặt Diệp Thư.
“Sắp phải khai chiến với Tây Hạ rồi, trẫm muốn phong Tả tướng quân làm Phiêu Kị Đại tướng quân, thống lĩnh tam quân. Vừa hay trong quân thiếu một phó tướng, vậy để Tiêu Hoán đi nhé.” Tấn Vọng nói.
“…”
“Sao thế, đau lòng ư?” Tấn Vọng nhíu mày, “Tiêu Hoán chính là con trai duy nhất của Hộ Quốc công, được tập võ và học binh pháp từ nhỏ, sớm muộn gì cũng có ngày này. Hơn nữa, phụ thân cậu ta cũng từng nói với trẫm, muốn để cậu ta đến biên quan học hỏi thêm kinh nghiệm.”
“Nhưng mà…”
Tấn Vọng nói: “Tiêu Hoán dám xông vào phủ Thừa tướng giữa đêm khuya, gặp riêng người yêu của trẫm, trẫm không phạt cậu ta mà còn ban quân hàm, Diệp thừa tướng còn chưa hài lòng sao?”
Tuy không thể ung dung về lại đất phong, nhưng với Tiêu Hoán mà nói, hành động này của Tấn Vọng là thăng chức chứ không phải trừng phạt.
Diệp Thư khẽ nói: “Vậy thì nghe bệ hạ đi…”
“Vậy còn không lấy đồ ra?” Tấn Vọng nói, “Bức chiếu thư này có đến được tay Tiêu Hoán hay không, còn phải xem biểu hiện của Diệp thừa tướng đấy.”
Vành tai Diệp Thư nóng lên, y bỏ đồ trong tay lên bàn.
Một cái noãn ngọc, một sợi lụa đỏ, một quả chuông vàng.
Noãn ngọc chỉ to cỡ ngón út, dùng ở “bước dạo đầu”, giúp khơi thông “đường ống”, còn dây lụa đỏ và chuông vàng chỉ là vật trợ hứng mà thôi.
Tấn Vọng nhìn chăm chú chốc lát, rồi khẽ cười: “Còn rất biết chọn đấy.”
Diệp Thư đề phòng: “Ngươi nói ta tự chọn, không được đổi ý!”
“Không đổi ý.” Tấn Vọng ôm người vào lòng, thân thiết hôn lên môi Diệp Thư một cái, “Chỉ cần chút nữa ngươi đừng hối hận là được.”
Cái rương kia của Úc Diễn chứa đủ thứ đồ, thậm chí có mấy thứ Diệp Thư còn chưa thấy bao giờ, nói chi đến biết công dụng của chúng.
Đây là mấy thứ mà y dễ tiếp nhận nhất trong đống kia rồi đó.
Mấy thứ này đơn giản như thế, nên… Có lẽ… Có thể là… Sẽ không bị bắt nạt quá thảm đâu ha.
Nhưng Diệp Thư đã đánh giá quá thấp thủ đoạn của cẩu hoàng đế rồi.
Độ ấm trong Ngự thư phòng vừa đủ, thừa tướng đương triều bị đẩy lên long ỷ, trên người vẫn còn mặc triều phục chỉnh tề, nhưng vạt áo rườm rà đã bị nhàu loạn, lộ ra hai cẳng chân trắng như tuyết.
Đôi mắt của Diệp Thư bị che kín bởi dải lụa đỏ, hai má ửng hồng, môi khẽ run rẩy.
Giọng Tấn Vọng chợt truyền từ bên cạnh đến: “A Thư ngoan, tách ra thêm một chút.”
Cả người y run lên, một chuỗi âm thanh lanh lảnh lại truyền đến tai.
Cổ chân mảnh khảnh của y đang đeo một quả chuông nhỏ.
“Sao cứ lộn xộn thế, làm phiền trẫm không xem được tấu chương đây này.” Tấn Vọng nhét noãn ngọc vào rồi nâng hai chân của Diệp Thư lên, đặt xuống tay vịn long ỷ, sau đó kéo người vào lòng: “Trong khoảng thời gian một chén trà, chuông vang lên một tiếng, trẫm sẽ đọc thêm một quyển tấu chương.”
Tấn Vọng cúi đầu hôn lên trán y: “Diệp thừa tướng cố chịu đựng đi nhé.”
…
…
Hai người chơi bời ở Ngự thư phòng cả một buổi chiều.
Sắp đến giờ cơm tối, Cao Tiến đã được phép tự tay mang bữa tối vào trong.
Trong Ngự thư phòng, trên bàn phía trước long ỷ đã bừa bộn lên hết, triều phục và giày gấm mà Diệp thừa tướng mặc hôm nay bị vứt lên đó, có thể thấy được tình hình khốc liệt của trận chiến.
Bệ hạ và Diệp thừa tướng cũng không ở trong điện.
Cao Tiến dọn đồ ăn ra, mạnh dạn liếc vào trong phòng, xuyên qua nhiều lớp màn lụa, lờ mờ thấy được bóng dáng của hai người đang vờn nhau trên giường nhỏ.
Bóng người sau màn lụa khẽ động đậy, bỗng nhiên truyền ra một tiếng khóc khàn khàn.
Cao Tiến đỏ cả mặt già, không dám nhìn nữa, vội lui ra ngoài.
Trong màn, Tấn Vọng ôm sát người vào ngực, cười nhẹ: “Sao căng thẳng thế? Người đã đi rồi.”
“…”
Tấn Vọng nằm im, hôn lên khóe môi Diệp Thư một cái: “Ái khanh nhiệt tình như vậy, khiến trẫm cảm thấy, ái khanh không muốn để cho trẫm rời đi.”
“Ta không…”
“Sao tối qua không nghe truyền gọi?” Tấn Vọng chợt hỏi.
Lại nhắc chuyện cũ.
Cũng vì chuyện đó mà y mới bị tên này bắt nạt, Diệp Thư oan ức muốn chết, y khẽ nói: “Thật sự không phải do ta muốn gặp Tiêu Hoán…”
“Trẫm biết mà.” Tấn Vọng nói, “Lúc trẫm đến vừa khéo thấy cậu ta vào nhà.”
Diệp Thư ngẩng đầu lên: “Vậy ngươi còn—— “
Tấn Vọng nhìn y chăm chú, đáy mắt chợt lóe lên vẻ “gian xảo”.
Diệp Thư dời mắt đi: “Ngươi bắt nạt người ta.”
“Nào có.” Tấn Vọng nắm chặt eo Diệp Thư, cười nói tiếp, “Rõ ràng là trẫm đang thỏa mãn nguyện vọng của người yêu mà.”
Hắn hiểu rõ cơ thể của Diệp Thư hơn cả y.
Tất cả phản ứng của y đều không thoát khỏi mắt Tấn Vọng.
Hôm qua trước khi đến phủ Thừa tướng, đúng thật là hắn không biết vì sao Diệp Thư không nghe truyền gọi. Nhưng đêm qua bắt nạt người này một lần là nhìn ra nguyên nhân ngay.
“Muốn” nhưng lại không dám nói thẳng với hắn, chỉ có thể trốn tránh hắn bằng cách này.
Vẫn cứ thích ăn đòn.
Tấn Vọng nghĩ tới đây, ôm người trở mình, chuyên tâm dạy dỗ người kia.
…
Qua một lúc lâu, Tấn Vọng mới lại ôm Diệp Thư nằm xuống giường nhỏ, khẽ hỏi: “Khi nào thì bắt đầu?”
Diệp Thư vẫn còn hơi mệt mỏi xen lẫn sảng khoái, nên ngay cả ngón tay cũng không còn sức: “Mới… Mới mấy ngày nay…”
Tấn Vọng lại hỏi: “Sau này còn dám gạt trẫm không?”
Diệp Thư bị hắn dạy dỗ xong, ngoan ngoãn trả lời: “Không, không dám…”