Ngô Ưu ngồi trên ghế ở trong viện, nhìn Ngô Chiêm bận rộn đến mức chân không chạm đất, hắn hết dán câu đối mùa xuân thì lại đi treo đèn lồng. Nàng vốn cũng muốn đi hỗ trợ nhưng Ngô Chiêm không đồng ý, hắn bảo nàng ngồi yên trên ghế là được.
Lại ngồi trong chốc lát, trong lòng Ngô Ưu vẫn cảm thấy băn khoăn, nàng không để ý tới Ngô Chiêm cự tuyệt, cũng bắt đầu đi hỗ trợ hắn.
Hai người bận rộn, cuối cùng tướng quân phủ cũng có chút dáng vẻ đón Tết, Ngô Ưu nhìn thấy thế thì cảm thấy thập phần vừa lòng.
Ở đằng kia, sau khi treo cái đèn lồng cuối cùng, Ngô Chiêm đi xuống thang lầu, hắn vỗ vỗ bụi dính ở trên tay, nhưng cảm thấy không sạch sẽ nên lại xoa xoa lên y phục.
Ngô Ưu nhìn mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt hắn thì rót cho hắn một chén nước, nhìn hắn ừng ực vài cái là đã uống xong, nàng nhận lấy cái ly rỗng hắn đưa qua rồi đặt lại chỗ cũ.
Lúc này đã không còn việc gì làm, sau khi lao động một phen, hai người đều đã đói bụng, nhưng mà vẫn còn chưa tới giờ cơm. Đã lâu rồi Ngô Chiêm mới trở lại kinh thành, vì thế hắn muốn được cùng nữ nhi đi dạo.
Ngô Ưu đồng ý, hai người liền cùng nhau đi ra ngoài, hai người đi ở trên đường cái, có lẽ là vì gần tới Tết Âm Lịch cho nên ở trên đường rất là đông người.
Lần này, người bán hàng rong hai bên đường cũng không có nhìn thấy Ngô Ưu thì liền trốn. Bởi vì bọn họ đều biết rõ có Ngô Chiêm ở đây, Ngô Ưu sẽ không dám tùy ý làm bậy như thường ngày.
Kinh thành đương nhiên giàu có hơn những nơi ở gần biên quan nhiều, Ngô Chiêm dẫn theo Ngô Ưu đi ở trên phố, có thể cảm thụ được bầu không khí đã lâu không gặp.
Sau đó Ngô Chiêm lại cảm thấy có chút không đúng, rõ ràng phố xá rất náo nhiệt nhưng Ngô Chiêm lại luôn cảm thấy thiếu mất tiếng động gì đó. Lúc sau, hắn nhìn lại, phát hiện Ngô Ưu vẫn luôn an tĩnh mà đi ở phía sau.
Trong đầu linh quang chợt lóe, rốt cuộc hắn cũng biết là nơi nào không thích hợp. Nếu là trước kia, Ngô Ưu đều sẽ hưng phấn mà muốn này muốn nọ, nhưng tình cảnh hiện giờ lại quá an tĩnh.
Ngô Chiêm lại nghĩ tới sinh nhật nữ nhi, bởi vì tuyết tai và chiến tranh mà hắn lại một lần nữa lỡ hẹn.
Nghĩ đến trong lòng liền có chút áy náy, hắn nhịn không được mà vỗ nhẹ lên bả vai của Ngô Ưu: "Tam Nha muốn cái gì? Phụ thân đều sẽ mua cho ngươi!"
Ngô Ưu vốn đang ngẩn người, kỳ thật nội tâm nàng hơi kháng cự, đơn giản là nàng không biết nên nói gì với vị "phụ thân" trước mắt.
Tìm kiếm ký ức của nguyên chủ, phát hiện nguyên chủ không muốn gì khác ngoài vũ khí, mà nguyên chủ cũng nhiều lần nói với Ngô Chiêm rằng nàng muốn được vũ khí.
Mỗi lần Ngô Chiêm nghe xong đều sẽ đen mặt không đáp ứng. Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật Tiểu Hắc mà nàng đưa cho Triệu Thanh Tử cũng là Ngô Chiêm đưa, hắn thật sự không lay chuyển được nữ nhi của mình, vì thế liền chọn một thanh dao găm vừa nhỏ vừa khéo léo, dùng để phòng thân cũng phi thường không tồi.
Suy nghĩ nửa ngày cũng không biết bản thân muốn cái gì, nhớ tới Ngô Chiêm hàng năm đều sống ở biên quan hai nước, Ngô Ưu cười cười: "Ta không có muốn gì cả, phụ thân tự mình chiếu cố bản thân là được."
Nhìn Ngô Chiêm dường như vô cùng ngạc nhiên, Ngô Ưu ở trong lòng có chút khẩn trương, thầm nghĩ chẳng lẽ là hắn đã phát hiện ra gì đó rồi.
Nghĩ như vậy, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, nhìn Ngô Chiêm giống như muốn nói gì đó, Ngô Ưu nuốt nước bọt một cái.
Chỉ thấy trên mặt Ngô Chiêm hiện ra vẻ vui mừng: "Nữ nhi nhà ta thật đúng là đã trưởng thành, xem ra Trương đại soái nói không sai, khuê nữ của Vĩnh Định hầu phủ đúng là một nhân vật lợi hại."
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Không phải chứ? Này có liên quan gì đến A Tử? Ngô Ưu đột nhiên cảm thấy, dường như cả thế giới đều đang tác hợp cho hai người các nàng, loại cảm giác này thật đúng là vô cùng kỳ diệu, nhưng đồng thời trong lòng nàng mạc danh lại có chút vui vẻ và ngượng ngùng.
Lúc này Ngô Ưu mới phản ứng lại, nàng đột nhiên phát hiện bản thân thế nhưng cũng không đúng, vì thế mà không biết làm sao.
Ngô Chiêm chưa bao giờ thấy nữ nhi nhà mình như vậy, hắn chỉ cảm thấy hết sức ngạc nhiên.
Đáng tiếc Ngô Chiêm một lòng một dạ tập trung vào sự nghiệp, rất ít biết sự tình trong kinh thành, đến nỗi hắn cũng không biết gì về khuê nữ của Vĩnh Định hầu phủ, chỉ biết nàng là nữ nhi của Minh Duyệt công chúa.
Có đôi khi, duyên phận thật đúng là rất kỳ diệu. Hai người vừa nhắc tới Triệu Thanh Tử, Triệu Thanh Tử liền xuất hiện cách hai người không xa.
Ngô Ưu liếc mắt một cái đã phát hiện người mà nàng tâm tâm niệm niệm, hôm nay nàng ấy không có ra ngoài cùng với thị nữ, người đẩy xe lăn của nàng ấy chính là Triệu Thanh Thư.
Bên kia Triệu Thanh Tử cũng thấy hai người, nàng vẫy tay với Ngô Ưu, nụ cười trên mặt càng thêm sâu.
Ngô Ưu cũng vẫy tay chào hỏi, tuy rằng Ngô Ưu muốn lập tức chạy tới, nhưng lý trí nói cho nàng biết bên cạnh nàng còn có một người.
Ngô Chiêm nhìn nữ nhi nhà mình hưng phấn đến như thế, hắn liền có thể đoán được nữ hài tử giống như tiểu tiên nữ kia có lẽ là Triệu Thanh Tử.
Ánh mắt nữ nhi hắn không tồi, nhưng đáng tiếc chân của Triệu Thanh Tử lại tàn tật, hắn lại cúi đầu nhìn, phát hiện dường như nữ nhi thật vô cùng cao hứng.
Nội tâm dâng lên một cỗ sủng nịch, hắn nghĩ: "Thôi, nếu nàng thích liền cứ tùy theo nàng vậy."
"Đó là khuê nữ của Vĩnh Định hầu phủ sao?"
Ngô Ưu nghe vậy thì gật đầu, lại nghĩ tới lời Ngô Chiêm vừa mới nói, nàng có chút lo lắng mà dặn dò: "Phụ thân chờ một chút, ngươi cũng không nên nói bậy, cái gì mà là tức phụ hay không chứ."
Ngô Chiêm cười hai tiếng, có chút bỡn cợt nói: "Ta cũng chưa nói đến hai chữ tức phụ, ta chỉ là bắt chước nói giống với Trương đại soái mà thôi."
Không nghĩ tới hán tử thoạt nhìn hàm hậu lại chất phác này còn sẽ bắt bẻ, Ngô Ưu nhìn hắn mà trong lòng không nói nên lời.
Nhìn Ngô Ưu giống như hơi tức giận, Ngô Chiêm cũng không hề chọc nàng nữa. Kỳ thật, hắn cũng rất tò mò về người mà nha đầu này thích, vì thế liền dẫn theo Ngô Ưu đi đến chỗ huynh muội Triệu Thanh Tử.
Triệu Thanh Thư nhìn Ngô Ưu hai người đi qua đây thì hơi khẩn trương. Hắn có chút kính nể Ngô Chiêm, cho nên lúc trước vẫn luôn tiếc hận một nhân vật như vậy thế nhưng sẽ có một nữ nhi giống ác bá.
Tuy nói thời đại này trọng văn khinh võ, nhưng mọi việc cũng không có tuyệt đối như thế.
Ngô Ưu hai người đi tới trước mặt huynh muội Triệu gia, Ngô Ưu đang muốn chào hỏi Triệu Thanh Tử thì đã nghe được giọng nói của Triệu Thanh Thư.
"Xin chào ngài, Ngô tướng quân, vãn bối là trưởng tử của Vĩnh Định Hầu - Triệu Thanh Thư."
Ngô Ưu giương mắt nhìn Triệu Thanh Thư, trực giác nàng mách bảo hắn hôm nay rất kì lạ, giống như có chút khẩn trương.
Sau đó nàng liền dùng ánh mắt dò hỏi Triệu Thanh Tử, muốn biết tình huống hôm nay là như thế nào, nhưng Triệu Thanh Tử chỉ cười với nàng, vẫn chưa đáp lại.
Ngô Chiêm nhìn thanh niên tuấn tú trước mặt có vẻ hơi khẩn trương, hắn cười ha ha hai tiếng: "Không cần khách khí như vậy, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, không cần câu nệ."
Đây là chuyện gì vậy trời! Ngô Ưu hoảng loạn che lại miệng của Ngô Chiêm, thật là, nàng đã nói người này không cần nói bậy trước mặt nhân gia rồi mà!
Sắc mặt Triệu Thanh Tử lúc này đã đỏ bừng, đại não lại trống rỗng.
Triệu Thanh Thư nghe xong lời này thì sắc mặt hơi quái dị, hắn lặng lẽ liếc Ngô Ưu một cái, trong ánh mắt đều là ý cảnh cáo. Rốt cuộc người này đã nói hươu nói vượn với bao nhiêu người, vì sao Trương tướng quân và Ngô tướng quân đều cho rằng muội muội cùng nàng ở bên nhau thế này?
Ngô Ưu hơi hốt hoảng vì bị nhìn chằm chằm, không biết vì sao nàng lại cảm thấy lương tâm cắn rứt.
Ngô Chiêm kéo xuống bàn tay Ngô Ưu đang che lại miệng hắn, hắn vừa định nói cái gì đó thì đã thấy ánh mắt nữ nhi cảnh cáo, lập tức liền sợ hãi.
Ngô Chiêm ho khan hai tiếng che giấu xấu hổ, hắn lại lần nữa mở miệng: "Ý ta là tương phùng là vì có duyên, không bằng bốn người chúng ta cùng nhau đi thôi! Phía trước chính là Đằng Vân Trai, ta sẽ mời các ngươi dùng bữa."
Lời này đều hợp lòng mọi người ở đây, vì thế bốn người cùng nhau tới Đằng Vân Trai. Bởi vì Triệu Thanh Tử không tiện, cho nên Ngô Ưu lại phụng sự giúp nàng di chuyển.
Triệu Thanh Thư đi ở phía sau hai người, nhìn Ngô Ưu ôm muội muội của hắn lên lầu, trong lòng hắn liền có chút hụt hẫng.
Ngô Chiêm đi bên cạnh Triệu Thanh Thư, hắn đầu tiên là vui vẻ khi nhìn thấy bầu không khí của hai người trước mặt hài hòa, quay đầu lại vừa vặn thấy được, dường như ca ca của con dâu tương lai không quá vui vẻ.
Hẳn là gọi Triệu Thanh Tử là con dâu sao? Ngô Chiêm lâm vào rối rắm, nhưng vướng mắc nửa ngày cũng không tìm ra được lý do, vì thế hắn lắc đầu, không tự hỏi nữa.
Thôi, bất kể gọi nàng như thế nào đi nữa, dù sao hai người các nàng gọi hắn phụ thân là được! Cẩn thận nghĩ lại, Ngô Chiêm còn thấy bản thân thật đúng là quá lời, bỗng dưng hắn lại có thêm một nữ nhi vừa xinh đẹp vừa ôn nhu như vậy.
Bốn người ngồi xuống ở nhã gian, Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử ngồi cạnh nhau, tuy trong lòng Triệu Thanh Thư vô cùng khó chịu, nhưng chung quy hắn vẫn chưa nói gì.
Đồ ăn đã được bưng lên, bọn họ gọi rất là đầy đủ. Bởi vì có Triệu Thanh Thư ở đây, cho nên Ngô Ưu có chút câu nệ, dáng ăn cũng đẹp hơn lúc trước không ít.
Triệu Thanh Tử không ngừng gắp thức ăn vào chén cho Ngô Ưu, đa số là sườn heo kho tàu. Bởi vì buổi tối lúc trước nàng trộm đến xem Ngô Ưu, nghe nàng ấy đều nói mớ rằng muốn ăn sườn heo kho tàu, vì thế Triệu Thanh Tử liền ghi nhớ.
Nhìn chén sắp chất đầy thức ăn, Ngô Ưu cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào, có đi thì cũng phải có lại, Ngô Ưu cũng gắp thức ăn vào chén của Triệu Thanh Tử.
Hai người hăng hái gắp thức ăn cho đối phương, hoàn toàn quên mất lúc này trên bàn còn có hai người.
Ngô Chiêm mạc danh cảm thấy hơi xấu hổ, Triệu Thanh Thư cũng như thế.
Vì để giảm bớt xấu hổ, Ngô Chiêm trò chuyện với Triệu Thanh Thư: "Không biết Triệu tiểu hầu gia hiện giờ đã bao nhiêu tuổi? Đã có nương tử hay chưa?"
Nghe được người mà mình sùng bái nói chuyện với mình, Triệu Thanh Thư không chú ý đến hai người Ngô Ưu nữa, nghiêm túc trả lời: "Vãn bối hiện giờ hai mươi hai, vẫn chưa kết hôn."
Trong lòng Ngô Chiêm vô cùng ngạc nhiên, người này tướng mạo lẫn phẩm cách đều không tồi, thế nhưng còn chưa có hôn phối. Ngô Chiêm cũng không biết tình cảnh ở Vĩnh Định hầu phủ kỳ thật rất gượng gạo, Vĩnh Định hầu phủ cũng chỉ là một vật trang trí đẹp đẽ mà thôi, cũng không hề có thực quyền gì.
Hỏi nhiều đến việc tư của nhân gia thì cũng không tốt, nhưng nhìn bầu không khí của nữ nhi thật sự vô cùng tốt đẹp như vậy, hắn liền nhịn không được lại nhớ đến hồi hắn còn trẻ.
Ở trong quân doanh, Ngô Chiêm thích kể cho thuộc hạ nghe chuyện hồi trẻ của hắn. Trong đó, chuyện hắn nói nhiều nhất chính là hắn làm thế nào theo đuổi vợ cả của hắn, nhưng mà mỗi khi Trương đại soái tới, Ngô Chiêm sẽ ngừng nói khoác lại.
Ngô Chiêm tự cho là Trương Văn Kỳ không có nghe được, kỳ thật Trương Văn Kỳ đều nghe hết tất cả không bỏ sót một chữ nào. Lúc trước Trương Văn Kỳ nói với Ngô Ưu rằng nàng không ăn qua thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy, kỳ thật chính là đang ám chỉ Ngô Chiêm.
Không biết sau khi Ngô Ưu biết chân tướng thì sẽ có cảm tưởng gì.
Triệu Thanh Tử nhìn Ngô Ưu, nhìn nàng ăn đến vui vẻ thì hỏi: "Ăn ngon sao?"
Tất nhiên là ăn ngon, nhưng mà hương vị hơi nhạt một chút, Ngô Ưu thành thật trả lời câu hỏi này, sau đó lại gắp thức ăn vào chén của Triệu Thanh Tử.
Nghe được Ngô Ưu nói như vậy, ánh mắt của Triệu Thanh Tử lóe lóe, lại nhìn đến thức ăn chất thành đống trong chén, nàng không khỏi nhớ tới lần trước bản thân ăn quá nhiều, vì thế cuống quít ngăn lại bàn tay Ngô Ưu muốn tiếp tục gắp thức ăn cho nàng.
Vừa mở miệng muốn nói gì, bên cạnh liền vang lên một tiếng bùm.
Triệu Thanh Tử quay đầu, phát hiện đầu ca ca nàng nện ở trên bàn, trong lòng nàng lập tức kinh hoảng thì lại thấy Ngô Chiêm giơ chén rượu, vẻ mặt hắn vô cùng xấu hổ.
Ngô Chiêm sờ cái mũi, thấy nữ nhi hai người đều nhìn lại đây, hắn có chút ngượng ngùng giải thích:"Ta không nghĩ tới tửu lượng của hắn sẽ kém như vậy, ta chỉ là để hắn nhấp một ngụm mà hắn đã như vậy."
Nhịn xuống tâm tình muốn đỡ trán, Ngô Ưu nghĩ hiện giờ chỉ có thể đưa hai người trở về Vĩnh Định hầu phủ.
Triệu Thanh Tử nghe huynh trưởng chỉ là uống say thì đã yên tâm, lại cảm thấy có chút buồn cười.
Ngô Ưu thấy tâm tình Triệu Thanh Tử có vẻ không tồi, nàng cũng bất giác nở nụ cười.
Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Triệu Thanh Tử quay đầu vừa vặn đối mắt với Ngô Ưu, sau đó nàng cuống quít dời đi, chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh như trống.
Ngô Chiêm trả tiền, sau đó đưa huynh muội hai người về hầu phủ, nhìn sắc trời có chút tối sầm, hắn lập tức cùng Ngô Ưu trở về nhà.
Nghĩ đến đêm nay là trừ tịch, trong lòng Ngô Chiêm cũng trở nên cao hứng.