"Ta ăn no rồi, ta về phòng trước đây."
Triệu Thanh Tử nói xong thì đặt chén đũa xuống, nàng mỉm cười rồi rời đi.
Mặc dù ngày thường Triệu Thanh Tử cũng ăn ít, nhưng không đến mức chỉ ăn hơn một nửa liền đặt xuống như hôm nay. Triệu Thanh Thư nhìn cơm muội muội dư lại, trong lòng có chút lo lắng.
Nhưng trông muội muội nàng dường như rất vui vẻ, Triệu Thanh Thư cảm thấy hẳn là hắn đã lo lắng quá mức, hắn bất đắc dĩ cười cười, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Lý do vì sao Triệu Thanh Tử hôm nay khẩn trương như vậy cũng rất đơn giản, đó chính là Ngô Ưu nói hôm nay sẽ đến Vĩnh Định hầu phủ. Tuy rằng sắc trời hiện tại cũng chưa muộn, nhưng Triệu Thanh Tử vẫn muốn chờ nàng.
Ngày thường thấy toàn bộ đầu óc của nha đầu ngốc Lý Oánh Oánh đều là hình bóng Trương Bá Ngộ, Triệu Thanh Tử còn có chút khinh thường, nhưng đáng tiếc rằng hiện tại nàng cũng trở nên giống với Lý Oánh Oánh, thậm chí càng thêm hết thuốc chữa.
Nhớ tới việc này, Triệu Thanh Tử chợt nhận ra lâu nay nàng không có chú ý tình yêu của ca ca tiến triển tới đâu rồi, trước đây nàng vẫn luôn ghen tuông với Mạc Tử Ý.
Nhưng mà nghĩ cũng không cần nghĩ, Triệu Thanh Thư bên kia nhất định là không có tiến triển gì, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn nàng sẽ có thể nhìn thấy Trương Bá Ngộ và Lý Oánh Oánh đính hôn.
Triệu Thanh Tử cảm thấy hơi đau đầu, sau khi ở bên cạnh Ngô Ưu và đặt mình vào vị trí khác, nàng cũng không muốn đánh gãy đôi uyên ương này. Nếu Triệu Thanh Thư có thể thích một người khác thì đó mới là tốt nhất.
Nhưng Triệu Thanh Tử biết ca ca của nàng cũng chấp nhất hệt như nàng, thích để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng mà nàng sẽ hơi điên cuồng một ít, ca ca ôn nhu một chút thôi.
Triệu Thanh Tử mở cửa, nha hoàn đẩy nàng đi vào phòng. Triệu Thanh Tử vẫn luôn như vậy, nàng thích ngồi ở cửa sổ, được ánh sáng bên ngoài chiếu vào mà đọc sách.
Ngô Ưu vừa bước vào sân thì đã nhìn thấy nàng đang đọc sách, nhưng mà nàng không giống với trước đây, lúc này nàng hiển nhiên có chút thất thần, cứ mỗi lần lật sách nàng đều đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
Trong lòng Ngô Ưu biết rõ nàng ấy đang đợi nàng, kỳ thật hai ngày nay Ngô Ưu có chút không thể tin được, nàng và Triệu Thanh Tử thật sự ở bên nhau, không còn trong tình trạng như gần như xa nữa.
Triệu Thanh Tử đã phát hiện Ngô Ưu, nàng lén lút nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nhỏ giọng nói: "Ngươi mau tiến vào, đừng để bị người khác phát hiện."
Cửa không đóng, Ngô Ưu vừa vào phòng lập tức đóng cửa lại. Nàng đi đến bên cạnh Triệu Thanh Tử, muốn nhìn một chút xem nàng ấy đang đọc sách gì.
Ngô Ưu vốn tưởng rằng sẽ là sách về các loại thảo dược, không nghĩ tới sẽ là thoại bản, nàng cười: "Làm sao bây giờ lại thích xem loại sách này?"
Triệu Thanh Tử nhìn quyển sách trên tay: "Đọc để giết thời gian thôi, ta vốn cảm thấy nhân vật chính trong sách này rất không thú vị, hiện giờ tâm thái thay đổi, nhìn còn có chút ý tứ."
Ngô Ưu rõ ràng vì sao tâm thái của nàng ấy thay đổi, trong lòng nàng cảm thấy có chút may mắn. Hai ngày nay Ngô Ưu luôn cứ suy nghĩ, có lẽ nàng đi vào nơi này chính là vì để cứu vãn Triệu Thanh Tử.
"Đọc sách có gì thú vị đâu, A Tử ngươi không bằng ngắm ta, ta đẹp hơn mấy quyển sách này nhiều", Ngô Ưu chống cằm, thân thể nghiêng về phía trước, cách Triệu Thanh Tử thật sự gần.
Triệu Thanh Tử nhìn Ngô Ưu đang cười nham nhở, chỉ cảm thấy người này càng lúc càng dẻo miệng, nhưng mà nàng cũng không chán ghét.
Nàng khép lại thoại bản trong tay, nghiêm túc đánh giá khuôn mặt Ngô Ưu một lần.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Ngô Ưu bị nàng đột nhiên nhìn chằm chằm như vậy thì hơi khẩn trương, nhịn không được sờ sờ mặt: "Trên mặt ta có vết dơ sao?"
Triệu Thanh Tử lắc lắc đầu, ngữ khí nghiêm túc: "Chà, gương mặt này lớn lên rất thanh tú, nhưng mà có một chút không tốt lắm."
Nói xong, Triệu Thanh Tử còn thở dài một hơi, dáng vẻ như là thập phần tiếc nuối.
Ngô Ưu bị nàng làm cho khẩn trương: "Điểm nào?"
Triệu Thanh Tử đỡ trán, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt, nàng tiếp tục thở ngắn than dài: "Chính là da mặt quá dày."
Lúc này Ngô Ưu mới nhận ra Triệu Thanh Tử đang trêu chọc nàng, nhưng mà lời Triệu Thanh Tử nói cũng không sai.
Ngô Ưu cũng không tức giận, nàng cười cười: "Da mặt dày rất tốt nha, da mặt ta dày như vậy mà ngươi cũng thích, thật là quá cảm tạ."
Ngô Ưu lập tức phản pháo, từ sau khi hai người mở rộng cửa lòng, Ngô Ưu càng lúc càng lớn mật, cứ mỗi khi nàng không có việc gì làm thì sẽ luôn muốn trêu chọc Triệu Thanh Tử một chút.
Lúc này đổi lại là Triệu Thanh Tử nói lắp: "Kia, kia đương nhiên."
Triệu Thanh Tử cảm thấy Ngô Ưu quá gần kề bên nàng, nàng sắp không thể nghĩ được gì nữa, nhịn không được mà nhẹ đẩy Ngô Ưu: "Ngươi cách xa một chút, quá nóng."
Ngô Ưu thấy lỗ tai nàng lại muốn bắt đầu đỏ ửng, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, người này cũng quá dễ dàng thẹn thùng.
Ngay sau đó ánh mắt Ngô Ưu lại trở nên ôn nhu, nàng cảm thấy nếu như một loạt chuyện bất hạnh kia không xảy ra, dáng vẻ của Triệu Thanh Tử hẳn là sẽ giống như bây giờ.
Triệu Thanh Tử cảm nhận được Ngô Ưu không nhúc nhích, trong lòng nàng vừa xấu hổ lại khẩn trương, ngay khi nàng đang muốn giận dỗi trừng mắt nhìn đầu sỏ gây tội, quay đầu lại liền chìm vào một đôi mắt dịu dàng.
Người này vẫn giống với lúc trước, đuôi mắt nhếch lên, khóe mắt có nốt ruồi son, chỉ là nhìn như vậy giống như là muốn câu mất hồn người, làm người cam tâm tình nguyện thiêu thân lao đầu vào lửa.
Triệu Thanh Tử nhịn không được ở trong lòng thở dài một hơi, người làm thiêu thân rõ ràng chính là nàng, cũng may kết cục rất tốt.
"Ca ca ngươi không biết ta ở chỗ này sao?"
Triệu Thanh Tử bình tĩnh lại: "Nếu như hắn biết được, ngươi còn có thể bình an đứng ở chỗ này sao?"
Ngô Ưu cảm thấy cũng phải, nàng không khỏi cảm thấy bản thân thật sự là quá ngốc khi hỏi vấn đề này: "Cũng phải, nếu như hắn biết một người có mưu đồ gây rối ngươi như ta bò tường vào phòng ngươi, sợ là chân của ta đều sẽ bị hắn đánh gãy."
Lời này khiến Triệu Thanh Tử bật cười: "Thôi đi, thể lực của ca ca như vậy, ngươi thậm chí còn có thể đánh cho hắn bất tỉnh, nhưng mà ngươi thật đúng là rất quen thuộc tường nhà ta."
Ngô Ưu sờ sờ mũi, rõ ràng hai người đã ở trong mối quan hệ thân mật như vậy nhưng lại còn không thể quang minh chính đại ở bên nhau, nhưng hiện tại còn không phải là thời điểm thích hợp.
Bởi vì đối với nàng mà nói, Triệu Thanh Tử rất quan trọng. Ngô Ưu không thể không tự hỏi rất nhiều, một là thanh danh nàng hiện giờ không tốt, nếu như hai người cứ như vậy mà ở bên nhau, khó tránh khỏi sẽ trở thành trò cười trong miệng bá tánh ở kinh thành.
Bản thân Ngô Ưu là người không có ai để theo đuổi, nhưng nàng biết Triệu Thanh Tử bất đồng, nàng ấy rất mẫn cảm.
Nếu như có thể, Ngô Ưu muốn mang Triệu Thanh Tử rời khỏi kinh thành mà đi đến trời nam đất bắc, rời xa nơi thị phi này.
Nhưng mà điều kiện tiên quyết là mọi chuyện đều phải suôn sẻ, nếu như Đại Hân có thể thuận lợi tiếp diễn, các nàng cũng có thể trải qua những ngày tháng an ổn.
Còn phải bắt được người âm thầm ngáng chân kia, nghĩ đến đây, ánh mắt Ngô Ưu trở nên tối sầm, nàng siết chặt nắm tay.
"Ngươi tức giận sao?"
Ngô Ưu định thần lại, cười giải thích: "Chỉ là có chút lo lắng thôi, rốt cuộc địch ở trong tối mà chúng ta ở ngoài chỗ sáng."
Triệu Thanh Tử nắm lấy tay nàng: "Bị ta liên lụy, ngươi sợ hãi sao?"
Ngô Ưu cũng nắm lấy tay nàng: "Không, ta vui vẻ chịu đựng. Nhưng mà ngươi xử lý Thu Họa như thế nào?"
Triệu Thanh Tử có chút tiếc nuối: "Nàng nhất quyết không nói, ta đưa nàng tới nha môn, nha môn chỗ đó có thể thoải mái hơn nơi này của ta, nàng là người thông minh."
Ngô Ưu nhíu mày: "Ngươi không sợ nàng nói ra chuyện của ngươi sao?"
"Sẽ không, nàng rất thông minh, biết nói ra cũng không có ai tin tưởng. Ta đem nàng đưa đến nha môn cũng là vì muốn nhắc nhở Mạc Tử Ý, hy vọng nàng ấy không cần lại ngây thơ như thế."
Lời này làm Ngô Ưu có chút ngoài ý muốn, nàng cảm thấy thật cao hứng: "Quả nhiên A Tử nhà ta ôn nhu nhất."
Triệu Thanh Tử rút tay ra: "Ta thấy ngươi càng ngày càng dẻo miệng."
Lúc này sắc trời bên ngoài đã tối đen, Ngô Ưu thắp đèn trong phòng, nhìn ánh nến lập lòe, Ngô Ưu lại bắt đầu nhớ tới Mạc Tử Ý, không biết nàng có thể tìm được Chu đại phu hay không.
Mạc Tử Ý giờ phút này cũng rất phiền lòng, Thu Họa đã hai ngày không trở về, tuy nàng đã báo án cho quan phủ, nhưng cũng không có tác dụng gì cả, nàng ấy tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Giang Hồng đứng ở phía sau Mạc Tử Ý, trong lòng nàng thay nàng ấy cảm thấy không đáng, nàng từ Triệu Thanh Tử nơi đó biết Thu Họa chính là người đẩy Mạc Tử Ý rơi xuống nước.
Nhìn Mạc Tử Ý ở trong phòng đi tới đi lui, Giang Hồng nhịn không được mà khuyên nàng: "Thiếu gia ngươi đừng có gấp, quan phủ sẽ xử lý."
Mạc Tử Ý dừng lại, nàng biết Giang Hồng đang an ủi nàng: "Trong lòng ta thật sự có chút lo lắng, nàng chỉ là nữ hài tử, lại không quen thuộc nơi này, kinh thành lớn như vậy liệu có người bắt cóc nàng thì sao?"
Giang Hồng nghe xong lời này, trong lòng càng thêm khó chịu, nàng mạnh mẽ ấn Mạc Tử Ý ngồi vào ghế: "Thiếu gia cứ gấp gáp như vậy cũng vô dụng, người tốt đều có thần tiên phù hộ, ngươi tạm thời yên tâm."
Mạc Tử Ý đương nhiên biết nàng hiện tại không có biện pháp, nhưng mà nàng lại không nhịn được mà lo lắng. Trước đó vài ngày Thu Họa còn an bình ở trước mắt nàng, hiện giờ lại sinh tử không biết.
Giang Hồng thấy dáng vẻ Mạc Tử Ý như vậy thì suýt chút nữa đem toàn bộ chuyện nàng biết nói cho nàng ấy nghe, nhưng mà nàng nhịn xuống, nếu nói thì tất cả chuyện của Triệu Thanh Tử đều sẽ bại lộ.
Giang Hồng cũng chẳng thèm trung thành gì với Triệu Thanh Tử, nếu có thì cũng chỉ có bóng ma, nhưng mà nàng biết đúng mực, sẽ không tự bức bản thân và Ngọc Nhi vào đường chết.
Giang Hồng còn muốn khuyên nhủ Mạc Tử Ý, nhưng bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa. Nàng tiến lên mở cửa ra, ngoài cửa là người của nha môn, trong lòng nàng rất hoảng sợ, nhưng vạn hạnh trang dung nàng họa rất dày.
May mà người ở ngoài cửa cũng không có nhận ra Giang Hồng, hắn xác nhận một chút xem đây có phải là nơi Mạc Tử Nghĩa đặt chân hay không, sau đó đem chuyện Thu Họa tự thú nói cho Mạc Tử Ý.
Mạc Tử Ý sau khi nghe xong thì không thể tin được lỗ tai của mình. Nàng không bao giờ ngờ rằng người ngày ấy đẩy nàng xuống nước thế nhưng chính là Thu Họa, nàng theo bản năng không muốn tin tưởng.
Giang Hồng nói tạ với bộ khoái, chờ hắn đi rồi đóng cửa lại, xoay người nhìn dáng vẻ Mạc Tử Ý thất hồn lạc phách rồi thở dài một hơi.
"Thiếu gia trước tiên ngủ đi."
Mạc Tử Ý ngồi ở trên ghế, biểu tình có chút hoảng hốt: "Đây không phải là sự thật đúng không? Nhất định là nàng bị người vu oan, ta cũng không có cùng nàng kết oán."
"Nếu như thiếu gia không tin thì ngày mai tự mình đi hỏi nàng là được, thiếu gia trước tiên ngủ đi."
Suy nghĩ một lúc, Giang Hồng vẫn là nhịn không được: "Thiếu gia, ta biết ngươi thiện lương, nhưng mà thói đời và lòng người cũng không có tốt đẹp như sách vở đã viết, thiếu gia hẳn nên cảnh giác hơn mới phải."
Nhìn khuôn mặt non nớt của Giang Hồng nhất phái nghiêm túc, Mạc Tử Ý cười khổ một chút: "Ngươi còn nhỏ mà tựa như là đã nhìn thấu hồng trần, ta lớn hơn ngươi vậy mà còn không có chín chắn như ngươi."
Trong lòng Giang Hồng có chút không được tự nhiên. Kỳ thật nàng cực kỳ ghét vờ ra vẻ non nớt, nề hà khuôn mặt nàng chính là như vậy. Vô luận là biểu tình nghiêm túc cỡ nào thì xuất hiện ở trên mặt nàng liền sẽ giống tiểu hài tử cố ý giả làm đại nhân, hơn nữa nàng lớn lên quá lùn, tuổi trực tiếp giảm bớt một nửa.
Nhìn sắc trời đã khuya, Mạc Tử Ý trước để Giang Hồng về phòng nghỉ ngơi, kỳ thật bản thân nàng cũng muốn bình tĩnh một chút.
Ngay khi nàng đang đắm chìm vào dòng suy nghĩ của mình, cửa sổ truyền đến tiếng vỗ cánh phành phạch, một con bồ câu dừng ở trên bệ cửa.
Suy nghĩ bị quấy rầy, Mạc Tử Ý đứng dậy ôm bồ câu tiến vào, gỡ xuống tờ giấy trên đùi nó.
Mạc Tử Ý mở ra tờ giấy, nhìn dòng chữ trên giấy mà đôi mắt càng ngày càng sáng: "Xem ra chân của Triệu tiểu thư được cứu rồi."
Mạc Tử Ý có chút vui vẻ, ngay sau đó nàng lại nghĩ tới chuyện Thu Họa, chợt cảm thấy vô cùng đau đầu.
Nàng quyết định trước không thèm nghĩ đến những việc này, ngày mai nàng muốn đem tin tức của Chu đại phu báo cho Ngô tiểu thư, lại đến đại lao hỏi Thu Họa.
Sau khi nghĩ kỹ, Mạc Tử Ý sửa sang lại bản thân rồi thổi đèn lên giường.