Vào ngày sứ thần Dục Triều vào kinh, trời quang mây tạnh, bá tánh hiếu kỳ đứng chen chúc hai bên đường. Hai nước đã đánh nhau lâu như vậy, hận có, mệt mỏi cũng có, nếu như có thể giao hảo thì không gì tốt hơn.
Hoàng đế Đại Hân vô cùng xem trọng lần hoà đàm này, vì thế tự mình đứng ở cửa hoàng thành nghênh đón.
Ngô Chiêm sáng sớm cũng đã tới, nhưng mà Trương Văn Kỳ còn tới sớm hơn cả hắn, Ngô Chiêm tiến lên chào hỏi nàng, sau đó đi tìm chỗ đứng của mình.
Vốn tưởng rằng lấy tác phong kiêu ngạo của Dục Triều, bọn họ nhất định sẽ tới trễ, làm Đại Hân hoàng đế chờ lâu, không nghĩ tới lần này bọn họ rất đúng giờ, lễ tiết cũng rất là chu đáo.
Cái này làm cho Ngô Chiêm có chút ngoài ý muốn, khiến hắn bắt đầu hoài nghi suy đoán của bản thân.
Hai bên chào hỏi một phen, sau đó hoàng đế liền mời bọn họ vào hoàng cung. Trong cung sớm đã chuẩn bị yến hội, Ngô Chiêm xem thức ăn cùng hình thức cũng nhận ra bệ hạ tốn rất nhiều tâm tư, thậm chí còn suy xét tập quán ăn uống của người Dục Triều.
Trương Văn Kỳ ngồi ở bên cạnh Ngô Chiêm, hai người nhìn nhau cười, trong mắt đều là vẻ bất đắc dĩ.
Không bao lâu sau, đoàn sứ thần Dục Triều cũng vào bàn, trong đó có một người rất trẻ, nhìn qua chỉ có hai mươi mấy tuổi, thân hình có chút béo, trên mặt thịt quá nhiều, ngũ quan dồn thành một đoàn, cảm giác như đôi mắt hắn đều không mở ra được.
Người dẫn đầu đoàn sứ thần cùng hắn nói chuyện, nhưng hắn vẫn chưa để ý tới, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn thị nữ trong điện.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, người này hẳn là Dục Triều Nhị hoàng tử, quả nhiên là giống hệt như lời đồn.
Ngô Chiêm không khỏi lo lắng cho nữ nhi của mình, hy vọng trong khoảng thời gian này Tam Nha không cần ra ngoài đi dạo.
Ngô Ưu đương nhiên không biết Ngô Chiêm hiện tại đang suy nghĩ gì, sau khi đoàn sứ thần Dục Triều tiến cung, nàng liền lặng lẽ đi tới Vĩnh Định hầu phủ.
Triệu Thanh Tử đang tĩnh dưỡng thân thể, chuẩn bị cho lần trị liệu chân tiếp theo.
Bởi vì khoảng thời gian này đặc thù, Ngô Ưu cũng không muốn đẩy Triệu Thanh Tử đi phơi nắng, chỉ là không biết lần này Lý Oánh Oánh có thể may mắn thoát nạn hay không.
Ngô Ưu có chút bội phục A Tử, nàng ấy thế nhưng có thể ở lì một chỗ, mà đây vẫn là thời đại không có di động cùng máy tính, mỗi ngày nhìn những thoại bản này cảm giác cũng không thú vị.
Nhìn A Tử còn đang nghiêm túc nhìn sách trong tay, Ngô Ưu sợ đôi mắt nàng chịu không nổi, không khỏi mở miệng chen ngang.
"A Tử, ngươi đang đọc sách gì vậy?"
Triệu Thanh Tử ngẩng đầu, nàng xoa xoa đôi mắt có chút chua xót, đóng sạch lại rồi nói với Ngô Ưu: "Ngươi muốn đọc sao?"
Nhìn bìa thư tịch kia viết ba chữ "Thập Thất Ký" to đùng, Ngô Ưu mỉm cười, không nghĩ tới A Tử nàng sẽ thích quyển sách này như vậy: "Quyển sách này đều phải bị ngươi lật rách mất thôi, hiếm thấy A Tử thích một thứ như vậy."
Triệu Thanh Tử cười rồi đóng sách lại: "Ta thích rất nhiều thứ, tỷ như..."
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Nàng quay đầu nhìn Ngô Ưu, mang theo vài phần trêu đùa: "Ngươi."
Ngô Ưu nhìn nàng cũng nở nụ cười, nhưng quyển sách kia lại khiến nàng nghĩ tới Lệ nương. Rõ ràng không lâu trước đây, mọi người còn ngồi cùng vừa nói vừa cười, mà hiện giờ đã là âm dương cách biệt.
Ngô Ưu hơi phiền muộn: "Không biết Giang Hồng hiện tại như thế nào? A Tử, ngươi không sợ nàng tiết lộ bí mật của ngươi ra ngoài sao?"
Triệu Thanh Tử đẩy xe lăn đi tới bên cạnh Ngô Ưu, nàng nhìn đôi mắt Ngô Ưu, trong mắt tràn đầy tự tin: "Giang Hồng không cần lo, người hiện tại nàng hận nhất cũng giống như chúng ta, dưới tình huống hai bên cùng có lợi, ta cũng không lo lắng."
Còn một câu Triệu Thanh Tử không có nói, nàng không có khả năng hoàn toàn tín nhiệm Giang Hồng, cho nên nàng phái người đi theo, theo tin tức trước mắt mà thuộc hạ hội báo lại, Giang Hồng đang lặng lẽ tìm kiếm người giết chết Lệ nương.
Tâm tình Triệu Thanh Tử hiếm thấy trở nên phức tạp, nhưng đó là chuyện giữa hai người các nàng, mà đứng ở lập trường của Triệu Thanh Tử, nàng không thể tha thứ cho Lệ nương.
Triệu Thanh Tử hoàn hồn, thấy Ngô Ưu đang nhìn chằm chằm cái vòng trên tay đến nhập thần, một bên xem một bên xoay xoay.
Nàng nhớ lại lúc sinh nhật của Ngô Ưu, nàng đã từng đưa một bộ trang sức cho nàng ấy, vẫn là cố ý tìm Phúc Cẩm Vân đặc biệt làm kiểu dáng, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy nàng ấy đeo, Triệu Thanh Tử đột nhiên có chút không cao hứng.
Nhưng mà nếu cứ như vậy tức giận, Triệu Thanh Tử lại cảm giác bản thân vô cớ gây rối, nàng che giấu chính mình không vui, nói chuyện với Ngô Ưu như thường lệ: "Trang sức ta đưa cho ngươi như thế nào không thấy ngươi đeo qua? Là khó coi sao?"
Ngô Ưu ngừng xoay vòng tay, nàng nhìn đôi mắt của A Tử, cảm giác được dường như A Tử hơi tức giận.
Cũng không phải là nàng không muốn đeo, mà là những trang sức đó vừa đẹp vừa quá trương dương, không tiện cho Ngô Ưu luyện võ. Một mặt khác nữa là, Ngô Ưu sợ làm dơ rồi phá hỏng chúng nó, đến lúc đó cô phụ tâm ý của A Tử.
Lúc này giải thích vẫn rất quan trọng, Ngô Ưu sốt ruột nói: "Ta chỉ sợ ta nhảy nhót lung tung, làm đồ ngươi đưa hỏng mất."
Triệu Thanh Tử nghĩ nghĩ, những trang sức đó xác thật là hơi quá lớn và không tiện, nàng ở trong lòng thầm trách mình sơ suất.
Ngô Ưu thấy sắc mặt nàng biến đổi, vội vàng an ủi: "A Tử ngươi đưa ta đồ vật, ta nhất định phải hảo hảo quý trọng mới phải, huống hồ những thứ đó đẹp như vậy, ta cảm thấy nên dùng vào ngày thành hôn mới phải."
Lời này làm Triệu Thanh Tử đỏ mặt, nàng nhịn không được mà dùng trí tưởng tượng phong phú của mình xây dựng ra cảnh đại hôn đó, trong lòng thầm chờ mong.
Ngô Ưu thấy nàng đỏ mặt, dùng tay sờ sờ cái trán của nàng, cảm giác không giống như là phát sốt, chẳng lẽ là bởi vì hai chữ "thành hôn" này?
Lý do này làm Ngô Ưu có chút dở khóc dở cười, nàng nhớ sinh nhật của A Tử là vào tháng sáu, còn cách hiện tại một đoạn thời gian.
Sinh nhật 18 tuổi nhất định phải trôi qua thật tốt đẹp. Ngô Ưu cũng bởi vì vậy mà phát sầu, nàng không biết nên đưa quà sinh nhật gì, A Tử chính là tiểu phú bà, cái gì cũng không thiếu.
Nếu không thì tự mình động thủ làm một cái? Nhưng mà nàng nên làm cái gì đây?
Điều đầu tiên Ngô Ưu nghĩ đến chính là đan một cái khăn quàng cổ. Kiếp trước khi nàng đọc sách, thứ này rất thịnh hành, Ngô Ưu cũng mua cuộn len về và đan cho người nhà một cái.
Nhưng mà tháng sáu là vào mùa hè, thời tiết cực nóng mà lại đưa khăn quàng cổ thì đúng là quá kỳ quái, Ngô Ưu liền từ bỏ ý tưởng này.
Nghĩ một lúc, nàng vẫn cảm thấy nên hỏi nàng ấy.
Vì thế nàng châm chước lời nói, mở miệng: "A Tử, ngươi có muốn thứ gì không? Lần trước vào lúc sinh nhật ta đã hỏi ngươi, nhưng ngươi không trả lời ta."
Triệu Thanh Tử còn không có phục hồi tinh thần lại, hiện tại toàn bộ đầu óc nàng đều là thành hôn, nghe thấy Ngô Ưu hỏi nàng liền buột miệng thốt ra: "Thành hôn."
Sau khi nói xong, nàng đột nhiên nhận ra mình vừa nói gì, thẹn đến mức muốn chui xuống đất, nàng bắt đầu nói lắp: "Không, không phải, A Ưu ngươi, ta..."
Ngô Ưu cũng bị câu trả lời của nàng làm cho hoảng sợ, sau đó lại thấy nàng xấu hổ đến nói lắp thì nhịn không được phá lên cười, Ngô Ưu cười mà không ngừng vỗ bàn, cười đến nước mắt đều chảy ra.
Triệu Thanh Tử thẹn quá hóa giận, hung hăng mà trừng mắt nhìn Ngô Ưu một cái, rồi sau đó giận dỗi đẩy xe lăn đến bên cửa sổ.
Nhìn thấy người yêu tức giận, Ngô Ưu không dám cười nữa, nhưng lại cảm thấy dáng vẻ nàng giận dỗi rất giống con cá nóc.
Người khác vừa đụng vào nàng, nàng liền phồng lên.
Ngô Ưu càng nghĩ càng cảm thấy giống, nhưng càng nghĩ như vậy liền càng cảm thấy buồn cười, lại sợ Triệu Thanh Tử tức giận thêm, nàng chỉ có thể nỗ lực mà nghẹn, cảm thấy chính mình muốn ngất đi.
Triệu Thanh Tử nhìn nàng muốn cười mà không dám cười thì càng thêm tức giận, nàng cúi đầu nghiến răng nghiến lợi mà nắm lấy ống tay áo của mình, ở trong lòng thầm mắng Ngô Ưu.
Đương nhiên thực tế nàng sẽ không làm như vậy, rốt cuộc thì nàng cũng không nỡ.
Ngô Ưu thấy nàng sắp kéo hỏng ống tay áo thì vội vàng tiến đến dỗ dành: "Được rồi, là ta sai rồi, đừng nóng giận mà."
Triệu Thanh Tử ngẩng đầu nhìn nàng mà không nói gì, tiếp tục cúi đầu kéo tay áo.
Xem ra còn phải tiếp tục dỗ: "Thành hôn liền thành hôn, dù sao cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, chúng ta hiện tại cùng thành hôn cũng không có gì khác nhau."
Triệu Thanh Tử lại ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sâu kín mà nói một câu: "Có khác nhau."
Khác nhau ở đâu? Ngô Ưu cảm thấy cơm cùng nhau ăn, cũng cùng nhau ngủ, hai người cũng biết được tâm ý lẫn nhau, ngay cả trưởng bối cũng đồng ý, có cái gì khác biệt đâu?
Vì thế nàng có chút nghi hoặc, hỏi: "Khác nhau ở đâu?"
Triệu Thanh Tử nhìn vẻ mặt Ngô Ưu mê mang, bỗng nhiên cảm thấy chính mình quá không thuần khiết.
Vì thế Triệu Thanh Tử chột dạ, chỉ nói một câu: "Không có gì, không phải đang thảo luận lễ vật sao? Chúng ta tiếp tục nói đến việc này đi."
Ngô Ưu nhịn xuống xúc động muốn vò đầu, cuối cùng nàng vẫn không miệt mài theo đuổi: "Vậy ngươi muốn lễ vật gì?"
Triệu Thanh Tử nghiêng đầu suy nghĩ, nhưng thật sự là nàng không có muốn gì cả, vì thế nàng nói với Ngô Ưu: "Chỉ cần là ngươi đưa, ta đều thích."
Lời này cũng trở nên vô ích, Ngô Ưu có chứng sợ lựa chọn, nếu như tùy tiện mua cho chính mình, nàng sẽ tùy tiện miễn cưỡng một chút.
Nhưng đưa lễ vật cho người quan trọng, nàng cảm thấy phải trịnh trọng mới được.
Tuy rằng có chút bất đắc dĩ, nhưng Ngô Ưu không muốn biểu hiện ra ngoài, nàng cười nói đáp lại, trong lòng lại định tìm người khác hỏi một chút.
Nên hỏi ai đây? Vấn đề này xoay quanh ở trong lòng Ngô Ưu, ánh mắt nàng đột nhiên sáng lên, nàng nhớ Mạc Tử Ý hiện giờ còn ở trong thành, chỉ là sau khi xảy ra chuyện đầu độc, Ngô Ưu vẫn luôn vội vàng chiếu cố A Tử, Mạc Tử Ý không muốn cho các nàng thêm phiền toái nên rất ít tới hầu phủ làm khách.
Triệu Thanh Tử nhìn nàng một chút sầu một chút hỉ thì hơi thắc mắc, nhịn không được nói: "Làm sao vậy? Sắc mặt đổi tới đổi lui."
Ngô Ưu cảm thấy tảng đá trong lòng rơi xuống đất, nàng cười trả lời: "Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút cao hứng."
Nàng không nói, Triệu Thanh Tử cũng không miễn cưỡng, chỉ là nhìn người này cao hứng, tâm tình của nàng cũng trở nên sáng ngời.
Bên trong Đằng Vân khách điếm, Mạc Tử Ý vẫn đang viết thư cho phụ thân, ở kinh thành mấy ngày này, phụ tử hai người vẫn luôn nói chuyện với nhau bằng cách này.
Có thể là bởi vì không gặp mặt, oán khí trong lòng Mạc Tử Ý cũng không còn lớn, hơn nữa sau khi nàng biết được ca ca xác thật là bị người hại chết, trong lòng đã tha thứ phụ thân.
Thư mà Mạc lão gia gửi tới luôn hỏi chút chuyện vặt vãnh, Mạc Tử Ý cảm thấy phụ thân dường như quá mức dong dài, như là muốn đem sự quan tâm hơn phân nửa đời một lần kể ra.
Nàng không khỏi cười một tiếng: "Phụ thân làm gì vậy, giống như sẽ không còn được gặp lại ta."
Mạc Tử Ý nghiêm túc viết xong hồi âm, nàng lau khô lá thư và cẩn thận cho vào phong bì, sau đó nhờ người mang về Cẩm Châu.
Đứng ở cửa phòng, Mạc Tử Ý không khỏi nhìn đến phòng bên cạnh. Trước kia, đó là phòng của Tiểu Hồng cùng Lệ nương, hiện giờ đã là của người khác.
Chỉ có thể nói là cảnh còn người mất.
Mạc Tử Ý có chút thương cảm, nàng không dám tiếp tục nhìn, liền xoay người trở về phòng mình, đóng cửa lại.