Ngoài Cẩm Châu thành, Trương Văn Kỳ đang nói lời từ biệt với phụ thân nàng.
Thường An hầu nhìn nữ nhi và dặn dò: "Hiện giờ thế cục ở kinh thành biến ảo, trên đường không thể trì hoãn, phải mau chóng hồi kinh."
Trương Văn Kỳ đáp ứng hắn rồi xoay người xuất phát, lão hầu gia nhìn bóng lưng nữ nhi rồi thở dài nhẹ nhõm một hơi, chống quải trượng đi từng bước một vào thành. Khi hắn sắp sửa bước vào cửa thành, hắn đột nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Nếu như hắn không nhìn lầm, con hắn Trương Văn Lý liền ở trong rừng cây kia.
Trương Văn Lý yên lặng nhìn phụ thân ở một góc khuất, thấy lão hầu gia đã phát hiện, hắn liền xoay người đi sâu vào rừng.
Lão hầu gia có việc muốn nói riêng với Trương Văn Lý, hắn cự tuyệt không cho tùy tùng đỡ, từng bước một đi về hướng Trương Văn Lý rời đi. Nói đến cũng kỳ quái, Trương Văn Lý đi rất chậm, hơn nữa chuyên chọn những nơi dễ đi, như là đang đợi lão hầu gia.
Lão hầu gia cũng không nói lời nào, cứ đi theo như vậy. Sau một đoạn thời gian, Trương Văn Lý cũng ngừng lại, hắn đưa lưng về phía phụ thân mình, thanh âm không hề gợn sóng: "Phụ thân chính là có gì muốn nói với ta?"
Lão hầu gia nhìn bóng lưng gầy ốm của tiểu nhi tử, áy náy càng dâng lên mãnh liệt, nhưng hiện giờ mang Trương Văn Lý về vẫn quan trọng hơn: "Văn Lý, cùng ta về nhà đi."
Trương Văn Lý xoay người nhìn phụ thân, thấy phụ thân già yếu còng lưng, trong lúc nhất thời không biết là chua xót hay vẫn là oán hận, hắn mỉm cười nói: "Phụ thân ngài lại muốn vứt bỏ ta sao? Nói như vậy cũng không đúng, trước kia là giả, mà ta hiện tại thật sự làm phản rồi."
Lời này có chút trát tâm, nhưng lão hầu gia cũng không hối hận việc năm đó, ngữ khí của hắn vô cùng kiên định: "Ta biết ngươi oán hận, nhưng thân là thần tử, đây là việc chúng ta nên làm. Lúc trước nếu như ngươi không kiêu ngạo thì những chuyện này cũng sẽ không xảy ra."
Dù cho việc này đã trôi qua nhiều năm, dù cho Trương Văn Lý thập phần minh bạch thái độ của phụ thân, nhưng hắn vẫn không thể không khổ sở, hắn nở nụ cười, không biết là đang trào phúng ai: "Ha ha ha, phụ thân nói đúng, tất cả đều là lỗi của ta!"
"Ta từ nhỏ tòng quân vì nước chinh chiến, đây là lỗi của ta!"
"Ta cuồng vọng tự đại thế nhưng xem thường Hoàng Thượng nhân đức, đây là lỗi của ta!"
"Ta bị Hoàng Thượng bôi nhọ vậy mà còn dám oán hận, đây là lỗi của ta!"
Giọng nói của Trương Văn Lý vô cùng bi thiết, tràn ngập tuyệt vọng, hắn nhìn về phía lão hầu gia tựa như là đang dò hỏi: "Xin hỏi phụ thân, ta còn có sai lầm gì nữa không?"
Lão hầu gia á khẩu không trả lời được, nhiều năm trôi qua nhưng hắn vẫn không dám đối mặt với Trương Văn Lý chính là vì lý do này. Hắn thẹn trong lòng, nhìn Trương Văn Lý đã bình tĩnh lại một chút, lão hầu gia tiếp tục mở miệng: "Ta biết lòng ngươi oán hận, nhưng thân là thần tử..."
"Phụ thân, ngài mở mắt mà nhìn xem, ta là hài tử của ngài, là người có máu có thịt! Ta không phải quân cờ!"
Nhiều năm như vậy, kỳ thật lời Trương Văn Lý muốn nói với Thường An hầu cũng chỉ có câu này, nhưng Thường An hầu luôn trốn không gặp. Nếu không phải lần này Trương Văn Lý muốn thông qua thân tình để Thường An hầu đền tội, có lẽ đời này hắn vẫn sẽ luôn trốn tránh.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Lão hầu gia còn không có đánh mất lương tâm, nhưng mà trong lòng hắn, bảo hộ giang sơn của Lý gia còn quan trọng hơn lợi ích của một người, vì thế hắn bắt đầu giảo biện: "Ta biết năm đó là ta có lỗi với ngươi, nhưng ngươi không thể bởi vì chuyện năm đó mà oán hận trả thù Đại Hân, mau cùng ta trở về, như vậy thì ta còn có thể cứu một cái mạng của ngươi."
Đã sớm biết đây là một hồi đàm phán không có kết quả, Trương Văn Lý không có nhận được đáp án hắn muốn, hiện giờ chỉ có tâm như tro tàn, hắn không có trả lời câu hỏi của lão hầu gia mà ngược lại nói đến chuyện khác: "Chẳng lẽ phụ thân không biết đương kim Hoàng Thượng coi tỷ tỷ là uy hiếp, ngài còn để nàng một mình hồi kinh, hẳn là ngài lại muốn vứt bỏ con mình rồi."
"Đây là chuyện nàng nên làm, đây là bổn phận của thần tử."
"Ngươi cũng biết nàng sẽ vì vậy mà bỏ mạng sao? Đâu phải là ngươi không biết tâm tư của Hoàng Thượng."
Lão hầu gia trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói: "Đó là mệnh của nàng."
Đột nhiên có một tiếng vang từ phía sau lão hầu gia truyền đến, không biết từ khi nào Trương Văn Kỳ đã ở đây.
Vân Cô nghĩ cách dẫn Trương Văn Kỳ tới đây, làm nàng nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai người. Trương Văn Kỳ không thể tin được hoàng thượng mà mình kính trọng nhiều năm sẽ bày bố bôi nhọ đệ đệ mình, cũng không dám tin tưởng phụ thân của mình lại là người tuyệt tình như vậy.
Tâm lý bị đả kích nặng nề, nàng nhịn không được mà ngã ngồi trên mặt đất.
Lão hầu gia thấy vẻ mặt của nữ nhi đều tràn đầy nghi hoặc, trong lòng chợt lạnh, hắn sốt ruột giải thích: "Kỳ nhi, không phải như ngươi nghĩ."
Cũng mặc kệ lão hầu gia nói như thế nào, Trương Văn Kỳ đều không muốn tiếp tục để ý tới, nàng mang phụ thân và đệ đệ về Cẩm Châu thành, hủy bỏ kế hoạch hồi kinh.
Mà hoàng đế cũng đang lên kế hoạch cho việc xuất chinh, đúng như những lời Ngô Ưu nói, hoàng đế quả nhiên phái một người giám thị Ngô Chiêm, hơn nữa người này còn vô cùng nhiệt tình, đối với Ngô Chiêm thì hỏi han ân cần tỉ mỉ, còn nhấn mạnh là Thánh Thượng phân phó.
Hiện giờ Ngô Chiêm không ở kinh thành, hắn một lần nữa quay về cương vị của mình, chỉ là lần này không phải ở biên cảnh.
Hắn vẫn đem những gì nữ nhi nói đặt ở trong lòng, phòng bị người mà Hoàng Thượng phái tới, tóm lại đề phòng thì cũng không có gì là không tốt. Ngô Chiêm đã viết rất nhiều thư cho Trương Văn Kỳ nhưng đều không được đáp lại, Ngô Chiêm trong lòng bất an, hắn luôn cảm thấy chuyện này nhất định có vấn đề.
"Phụ thân đang sầu lo chuyện gì, sao mà cứ mặt ủ mày ê?"
Nghe được nữ nhi quan tâm, Ngô Chiêm tạm thời bỏ xuống nỗi lo trong lòng. Ngô Ưu vốn hẳn là phải ở tướng quân phủ, Hoàng Thượng cũng không có làm nàng đến chiến trường, nhưng đứa nhỏ này không biết như thế nào lại trộm chạy ra, Ngô Chiêm không có cách nào chỉ đành mang nàng theo.
"Ta đã gửi rất nhiều thư cho Trương nguyên soái nhưng đều không nhận được hồi âm, ta đã tận lực kéo dài, nàng phải nhanh chóng trở về mới được, bằng không sẽ thật sự trở thành phản tặc."
Ngô Ưu bĩu môi, như thể là nàng đang nói giỡn: "Ai mà biết được, làm không tốt thì còn có Thái Tử bức vua thoái vị."
Ngô Chiêm trong lòng cả kinh, lời này thật sự là đại nghịch bất đạo, hắn nghiêm túc nhắc nhở nữ nhi: "Lời này không thể nói, cẩn thận rước họa vào thân."
Trước kia có lẽ Ngô Ưu sẽ sợ, nhưng hiện tại nàng đã thấy rõ ràng. Dù cho bọn họ có cẩn thận và trung thành thì cũng không tránh được bị người hãm hại, bởi vì ở trong mắt hoàng đế, bọn họ đều là mối đe dọa khủng khiếp.
Ngô Ưu không có tranh luận với phụ thân, trận chiến này nhất định sẽ rất lớn, Ngô Ưu lo lắng phụ thân bị người ám hại cho nên mới lén lút đi theo, những chuyện còn lại A Tử sớm có kế hoạch.
Không thể không nói Thái Tử cũng quá ngốc, tùy tiện lừa một chút thì thật sự tin tưởng Ngô Chiêm sẽ giúp hắn giết cha đoạt vị, nhưng như vậy cũng tốt, đỡ cho nàng rất nhiều chuyện.
Ngô Chiêm thấy nàng nhàn nhã như vậy liền biết nàng không có đem chuyện này để ở trong lòng, hắn không khỏi thở dài một hơi, muốn tiếp tục nhắc nhở nữ nhi.
Một binh sĩ vội vã chạy tới: "Báo! Trương Văn Kỳ cử binh phản loạn! Toàn bộ khu vực Cẩm Châu và biên cảnh đều đã thất thủ."
Tin tức này giống như sét đánh giữa trời quang, Ngô Chiêm thật sự không thể tin, hắn nhịn không được đứng lên, lạnh giọng hỏi: "Ngươi nói ai làm phản?"
"Báo cáo tướng quân, là Trương Văn Kỳ."
Thân thể Ngô Chiêm hơi run lên, Ngô Ưu sợ hắn té ngã nên vội vàng đi lên đỡ hắn, Ngô Chiêm cự tuyệt Ngô Ưu nâng, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại: "Vì sao bọn họ làm phản?"
"Nàng nói đương kim hoàng đế bất nhân, muốn thay Cao Tổ dọn dẹp, trong tay bọn họ còn có di chiếu của Cao Tổ."
Ngô Ưu ở bên cạnh nhìn, nàng thầm nghĩ đã đến lúc. Chỉ trong chốc lát sau, một binh lính khác lại mang đến tin dữ.
"Báo! Thái Tử bức vua thoái vị, thỉnh tướng quân mau chóng giải cứu Hoàng Thượng."
Ngô Chiêm trong lòng trầm xuống, những việc này giống như đúc lời Ngô Ưu nói. Ngô Chiêm nhìn về phía nữ nhi mình, thấy thần sắc nàng hờ hững, đối với những chuyện liên tiếp phát sinh cũng không kinh ngạc.
Tuy rằng nghi ngờ, nhưng hiện tại cũng không phải lúc quan tâm cái này. Ngô Chiêm vội vàng an bài, một mặt phái binh ngăn trở Trương Văn Kỳ để thương lượng với nàng, mặt khác phái người chạy đến kinh thành giải cứu hoàng đế.
Chờ sau khi bọn lính đều tuân lệnh rời đi, bên trong phòng chỉ còn lại Ngô Chiêm và Ngô Ưu, tựa hồ là suy xét thật lâu, Ngô Chiêm mở miệng hỏi nữ nhi: "Việc này có phải là do ngươi làm hay không?"
Ngô Ưu không có phủ nhận; "Đúng vậy, phụ thân."
Ngô Chiêm cảm thấy có chút khó thở công tâm, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn cũng không còn xúc động với những việc có liên quan đến Ngô Ưu như trước kia, hắn nỗ lực khắc chế chính mình, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Vì sao? Ai giúp ngươi?"
Ngô Ưu ngẩng đầu, biểu tình thập phần bình tĩnh: "Bởi vì trong lòng ta, người nhà của ta là quan trọng nhất, mà ta biết hoàng đế chính là mối nguy."
Ngô Ưu nói xong, khóe mắt nàng rơm rớm nước mắt: "Phụ thân có biết không? Khoảng thời gian ngươi biến mất, lòng ta có bao nhiêu khủng hoảng."
Dáng vẻ quật cường lại thương tâm thành công dập tắt lửa giận của Ngô Chiêm, thái độ của hắn mềm mỏng hơn: "Ta biết ngươi lo cho ta, nhưng bệ hạ hắn..."
"Hắn thật sự nhân đức sao? Phụ mẫu ruột thịt của ta chết như thế nào? Phụ thân ngươi hẳn là phải hiểu rõ."
Ngô Chiêm đương nhiên biết rõ, nhưng hắn không ngờ Ngô Ưu đã biết hết thân thế của mình, hắn đột nhiên hoảng loạn: "Ngươi đều đã biết."
Ngô Ưu lau đi nước mắt: "Ta đã biết, nhưng ta không phải muốn vì bọn họ báo thù. Ta cũng biết phụ thân ta là nhi tử của trọng phạm, ấn theo luật pháp hiện giờ hắn không thể tránh khỏi cái chết, ta chỉ là muốn bảo hộ ngươi."
"Hoàng Thượng nhân đức, nhưng phụ thân vất vả ngần ấy năm càng quan trọng hơn, vậy mà hắn cũng chỉ ở ngoài miệng khen vài câu. Trương Văn Lý từng được người trong quân khen ngợi là Thường An hầu tiếp theo, hiện giờ mọi người lại đổi lời, nói Trương dì còn xuất sắc hơn Thường An hầu năm đó, nhưng hai người này đều bất ngờ làm phản, phụ thân chỉ cảm thấy đây là trùng hợp sao?"
Không chờ Ngô Chiêm mở miệng, Ngô Ưu liền đưa lá thư Trương Văn Kỳ viết cho Ngô Chiêm: "Đây là Trương dì nhờ ta giao cho ngươi, phụ thân và Trương dì cộng sự hơn mười năm, nàng làm người như thế nào ngươi hẳn là rõ ràng nhất. Ta không cần phụ thân giống với chúng ta, nhưng mà ta thỉnh ngài đừng nên nhúng tay vào chuyện gì."
Ngô Chiêm đọc lá thư, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, hắn ngồi ở trên ghế có chút thất thần.
Ngô Ưu không có thúc giục hắn đưa ra quyết định, nàng chỉ ở một bên an tĩnh nhìn hắn.
Thật lâu sau, hắn thở dài một tiếng: "Thôi, ngươi muốn làm liền đi làm đi."
Ngô Ưu thấy sự tình đã thành thì rất vui sướng, lại thấy vẻ mặt phụ thân tràn đầy sự mỏi mệt không thể khắc chế, nàng đau lòng: "Ta cũng không muốn bức ngài, nhưng nếu không làm như vậy..."
Kỳ thật Ngô Chiêm vẫn chưa tức giận, hắn chỉ là nghĩ thông suốt, hắn cười giải thích cho nữ nhi: "Ta minh bạch, mẫu thân ngươi cũng chính là muội muội ta bị Hoàng Thượng giết chết, sau này Hoàng Thượng lại cứu ta, này xem như không ai nợ ai. Lúc trước đi tòng quân chỉ là vì muốn cho ngươi có được một cuộc sống tốt, sau này ta chinh chiến hơn mười năm, bá tánh ở biên cảnh thuần phác, nhìn bọn họ mỉm cười rạng rỡ, thật giống như hết thảy nỗ lực đều có ý nghĩa."
Ngô Ưu có chút kinh ngạc: "Ý phụ thân là?"
"Người ta trung chính là dân mà không phải quân, nói như vậy ta cùng với phản tặc cũng không có khác nhau, ha ha ha!"
Sau khi cười rồi, Ngô Chiêm thật cẩn thận dò hỏi Ngô Ưu: "Ngươi có thể tiếp tục gọi ta là phụ thân được không?"
Ngô Ưu đột nhiên có chút chua xót: "Đương nhiên, dù cho là trước đây hay là hiện tại, ngươi đều là phụ thân của ta, ta nhận không phải huyết thống mà là thân tình."
Lời này khiến cho Ngô Chiêm hoàn toàn yên lòng, hắn cười to vài tiếng: "Được!"