Huyền Lâu nói tới đại hoang nhân gian, là một mảnh đất bị bỏ hoang, khắp trung tâm mặt đất bị Huyền Lâu dùng tiên tức bao phủ, đem năm trăm sinh hồn cùng hắn lịch kiếp kia an trí ở chỗ này.
Sau đó, Huyền Lâu lôi kéo Vân Niệm Niệm đứng tại ngoài cửa lớn, giống như phàm nhân đi xa về nhà, từ cửa lớn Hoa kinh chậm rãi hướng dinh thự Lâu gia đi tố.
Trên đường, Vân Niệm Niệm nói liên miên lải nhải thật nhiều, một trận đem việc "Năm trăm sinh hồn bồi thiên quân lịch kiếp" này, thăng lên thảo luận đến phạm trù triết học.
Có điều trong lòng nàng cũng không có trật tự gì, cho nên lời nói ra cũng rối bời, nhưng Huyền Lâu nghe hiểu, nàng đang biểu đạt đối với vận mệnh bất công, bất đắc dĩ cùng phẫn uất.
"Tùy tiện liền có thể dùng mấy trăm sinh hồn đến, bồi tiên nhân một trận trò chơi... Loại cảm giác này thật không tốt, giống như là bị bắt cho tống táng cùng thần tiên. Nhưng sau khi ta suy nghĩ lại, lại thấy thế giới này ngay từ đầu chính là như thế. Thiên đạo viết kịch lớn cho toàn bộ thiên địa, dùng yêu hận tình cừu để trêu đùa các ngươi, các ngươi lại viết kịch cho nhân gian, vạn vật lại bị các ngươi an bài. Đây là quy tắc của thế giới các ngươi, ta cho dù có bất mãn, cho rằng loại phương thức cao cao tại thượng quyết định cả đời người khác này là không đúng, cũng không có cách nào cải biến nổi."
Huyền Lâu: "Không phải quyết định, đây là quy tắc, bên dưới quy tắc, mỗi người đều có cơ hội thay đổi."
"Vậy tác dụng của Ti Mệnh là để làm gì?" Vân Niệm Niệm nhíu mày, "Hắn chẳng phải đang viết mệnh sao?"
"Chờ khi nàng tận mắt nhìn thấy Ti Mệnh, mới có thể biết hắn là phụng thiên ý làm việc như thế nào." Huyền Lâu cười nói, "Mệnh chính là một bộ phận, phần lớn do trời cho, từ Ti Mệnh phân phó ra một phần cơ duyên. Nhưng mệnh cũng không thể quyết định cả đời phàm nhân, trừ bỏ mệnh, còn có vận, vận từ trời đến, cũng từ người đến. Trừ vận mệnh ra, còn có cảnh, mỗi người đều có cảnh trí khác biệt, gặp gỡ cũng khác biệt... Nói tóm lại, trong những thứ huyền diệu này, đều không phải là do chúng ta định đoạt. Dù sao... Những thượng nhân như chúng ta đây, ngay cả vận mệnh của mình cũng đều không thể đoán trước."
Hắn nói tiếp mấy câu, Vân Niệm Niệm từ trong giọng nói của hắn, lý giải đến hệ thống vận hành cái thiên địa phức tạp này, nỗi lòng cũng hơi hòa hoãn chút.
"Lời nói của ta, chàng có thể cảm thấy quá ngây thơ hay không?" Vân Niệm Niệm hỏi, "Nghe ta oán trách lâu như vậy, sẽ phiền sao?"
"Không có." Huyền Lâu nhẹ nhàng điểm mi tâm của nàng, nói, "Nàng nha, trí tuệ thâm tàng, ta không chỉ có muốn nghe, mà còn muốn dùng tiên thức đến ngộ, cho nên mỗi một câu nói của Niệm Niệm, ta đều lắng nghe, trong lời nói, có thiên cơ chất chứa, không nghe thì không rõ, nàng nguyện nói, ta nguyện ý nghe, sao lại phiền?"
Trên mặt Vân Niệm Niệm lộ ra tươi cười, nàng ngân nga ừ một tiếng, âm cuối giương nhẹ, nói: "Vậy sau này, công việc này của chàng, ta sẽ thường xuyên trêu chọc."
Huyền Lâu cười: "Thỉnh tùy ý."
"Huyền Lâu, chàng chuyên chú lăng nghe lời ta nói, ta có thể cảm giác được." Vân Niệm Niệm nắm vuốt ngón tay của hắn, thấp giọng nói, "Lúc trước tại thế giới kia của ta, làm nữ nhân sẽ có một loại cảm giác, từ nhỏ đến lớn, mặc kệ là ai bên cạnh mình hay là toàn bộ thế giới, nam nhân đều không nghe lời chúng ta nói, cho dù nghe, cũng không kiên nhẫn, cho dù nhẫn nại nghe, cũng không hiểu nổi. Cho nên ta vẫn luôn... vẫn luôn đối với cuộc sống hôn nhân của mình trong tương lai không ôm hy vọng. Ta là... Thực thích biểu đạt tâm tình của mình, nhưng cuối cùng ta lại cảm thấy, nói cho bọn họ, đều như có một bức tường chắn ở giữa."
Huyền Lâu có chút nhíu mi, nhìn về phía nàng.
Trên mặt Vân Niệm Niệm không có quá nhiều biểu lộ, tựa như đàm luận chuyện rất bình thường, nói: "Lúc kia, ta cảm thấy khi mình ở bên cạnh mọi người, tựa như đang ở bên trong một cái lồng sắt to lớn, mơ mơ hồ hồ sống một cuộc sống bình thường, bọn họ hỏi ta, muốn tìm một người bạn trai như thế nào, ta nghĩ nghĩ mãi, nghĩ mãi vân xkhoong tìm được kiểu người bạn trai mà mình mong muốn, đây không phải là vấn đề xứng đôi hay không xứng đôi, mà là... Không ai, có thể đáng giá để ta hy sinh cả đời, bọn họ không hiểu ra ta, cho dù sống bên cạnh ta, cũng vĩnh viễn không hiểu hết con người ta, mong ước của ta, hy vọng của ta.
Nàng xoay mặt qua, trên mặt tràn đầy cười, chớp mắt nói: "Biết lúc đó, bằng hữu của ta nói ta như thế nào không? Các nàng ấy sẽ nói, Vân Niệm Niệm, cậu quá ngây thơ, chẳng có ai hoàn mỹ cả, yêu cầu của cậu quá cao, cậu cho rằng trên trời sẽ rớt xuống một thần tiên cùng cậu kết hôn?"
Huyền Lâu: "Đúng dịp, có ta ở đây."
Vân Niệm Niệm cười ha ha: "Cho nên nói, mơ ước là vẫn phải có. Trên trời thật đúng là mất đi một vị tiên, để cho ta cho chà đạp... Tổng thể mà nói, Huyền Lâu, ta cùng chàng kết duyên, là vận khí lớn của ta nhất. Chỉ là, ta muốn hỏi chàng, chàng vì cái gì mà thích ta?"
Huyền Lâu nói khẽ: "Vì sao lại hỏi vấn đề như vậy?"
Vân Niệm Niệm nói: "Bởi vì người giống như chàng a, ta có thể thích chàng, có thể quyết định để bản thân lún sâu vào phần nhân duyên này, đó là chuyện đương nhiên, chàng thật sự rất thần kì, là thần tiên hàng thật giá thật, chiếu lấp lánh, không gì sánh kịp. Nhưng ta thì lại vô cùng bình thường, đặt ở giữa chúng sinh vạn vật cũng không đáng chú ý, chàng tại sao lại thích, còn... thích nhiều đến như vậy, còn muốn vì ta tuẫn tình. Lí do là gì?"
"Thiện tâm thiện niệm, kiểu gì cũng sẽ có thiện quả." Huyền Lâu nói, "Ta chính là thiện quả xứng đôi nhất cùng nàng trong thế giới này, Niệm Niệm, nhân duyên của hai ta, chắc hẳn so với thần khí thượng đẳng nhất, là do thiên đạo đáp cầu dắt mối, hết thảy đều vô cùng vừa vặn. Nghĩ đến từ khi thiên địa sinh ra đến nay, sẽ không có nhân duyên nào hoàn mỹ như vậy đi, chúng ta là một đôi tiên lữ tuyệt phối nhất trên trời dưới đất."
Vân Niệm Niệm nghe thấy câu nói này, cười nói: "Lời này nghe sao quen thuộc như vậy."
"Niệm Niệm, ta còn rất nhiều điều muốn nói, nàng cũng biết." Huyền Lâu vươn tay, chỉ về phía tim nàng, "Nàng có thể nhìn thấy, ta có một nửa của nàng, nàng có một nửa của ta, tình cảm của ta, sự vui vẻ của ta, nàng đều biết. Nếu nàng còn muốn nghe thêm, vậy ta sẽ lại nói thêm với nàng một lần, hai lần, ngàn vạn lần."
Huyền Lâu nói: "Niệm Niệm, nàng là duy nhất của ta, từ khi ta bắt đầu động tình đã quyết định nàng là đạo lữ trường sinh của ta, cũng sẽ là kết thúc của ta."
"Còn gì nữa không, ta còn muốn nghe." Vân Niệm Niệm nghe đến vui vẻ.
" Quanh năm rừng Tử Trúc lượn lờ sương mù, gió ngủ trên cành trúc mềm dai lại có mùi thơm ngát say lòng người, ta muốn dùng nó làm giường..."
Vân Niệm Niệm không hiểu: "Ân?"
Huyền Lâu ghé vào bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Còn lại, về đến Tử Trúc, ta lại chậm rãi nói cho nàng."
"Cái nơi thần tiên này của chàng, làm sao một đám người, ngay cả nửa điểm thanh tâm quả dục cũng không có?" Vân Niệm Niệm đẩy hắn ra.
Huyền Lâu trầm giọng nói: "Là do thần tiên ở chỗ nàng quá không thú vị. Bất quá, Niệm Niệm thích nghe, ta cũng thích, nàng cũng nên nói với vài câu, làm cho ta vui mừng."
"Để ta nghĩ chút." Vân Niệm Niệm chống cằm suy tư một lát, nói, "Nói thẳng luôn đi, Huyền Lâu, ta siêu thích chàng, không thể phủ nhận, không thể làm bộ, ta hoàn toàn nhận thua. Câu này, hiệu quả thế nào?"
Nhìn giống như không hiệu quả gì cả, chí ít hắn không có phản ứng gì.
Huyền Lâu kéo tay của nàng, nói khẽ: "Hiệu quả... Ban đêm nói cho nàng."
Vân Niệm Niệm kinh ngạc, sau đó tâm thiếu nữ phanh phanh nhảy loạn, gương mặt đều đỏ ửng lên: "Chàng lại trêu chọc ta!!"
- ---
Phu thê hai người dắt tay nhau vào đại trạch Lâu gia, thấy Lâu Chi Lan cầm sổ sách muốn đi ra ngoài.
Vân Niệm Niệm hỏi: "Có việc làm ăn sao?"
Lâu Chi Lan nói: "Có a, tẩu tử đến Huy Châu đàm phán công việc, ta muốn đem sổ sách đến xin lí giải."
Đây là kịch bản Huyền Lâu an bài, Vân Niệm Niệm trợn mắt nhìn về phía Huyền Lâu, một cước dẫm nát chân hắn.
Huyền Lâu bất động thanh sắc, chờ Lâu Chi Lan đi rồi, mới nói: "Ta biết sai rồi. Khi đó, ta thầm nghĩ lưu trữ lại thế giới có nàng, cho dù là giả, cũng muốn được sống..."
Vân Niệm Niệm: "Lần này chàng định xử lý như thế nào? Cưỡng bách cắt đứt thế giới bọn hắn quen thuộc? Hay là phải tiếp tục giữ lại giả tượng này, lường gạt bọn hắn?"
Huyền Lâu rũ mắt nói: "Ta sẽ cho bọn họ lựa chọn, cũng sẽ đền bù."
Chi Ngọc từ ngoài cửa chạy vào, một thân mồ hôi nóng, hắn vỗ vỗ cánh tay Huyền Lâu, cười toe toét nhảy nhảy nhót nhót đi tới trước mặt bọn họ, "Đã trở lại? Giữa trưa phụ thân chuẩn bị đồ ăn xong cả rồi, đáng tiếc hai người không ăn được. Tẩu tử, Vở kịch mới của nhà ta bao giờ thì có? Thiên Hương nói muốn đến xem!"
Vân Niệm Niệm sửng sốt một chút, người trung thực như nàng, trong chốc lát không biết nên đáp lại thế nào mới tốt.
Huyền Lâu thản nhiên nói: "Hôm nay ngươi thoạt nhìn không tệ? Đi đâu vậy."
"Còn có thể đi đâu." Chi Ngọc ngoài miệng nhẹ nhàng, lỗ tai lại thành thật đỏ lên, "Ta đến võ đài Thẩm tướng quân xem bọn hắn luận võ."
Hắn nói, bím tóc nhỏ tinh tế bên trên đuôi ngựa có chút lắc lư.
Vân Niệm Niệm: "Ngươi là đi nhìn luận võ, hay là đi xem Thẩm Thiên Hương?"
Chi Ngọc xấu hổ câm lặng, vèo một tiếng liền không thấy đâu.
Vân Niệm Niệm chỉ vào Chi Ngọc nói: "Chàng xem, đã muốn yêu rồi. Nếu chàng cho hắn chọn, chàng cảm thấy hắn sẽ chọn cái gì? Đời sau? Hay là Thẩm Thiên Hương trong thế giới hư giả này?"
Huyền Lâu chậm rãi nói: "Vô luận bọn họ lựa chọn cái gì, ta đều sẽ cố hết sức thỏa mãn."
Vân Niệm Niệm nhìn hắn chằm chằm thật lâu, đột nhiên nói: "Nói chuyện với chàng thật giống như rất chậm... Cảm giác của ta sai sao?"
"Không phải là ảo giác." Huyền Lâu nhìn nàng cười một tiếng, nói, "Hiện tại nàng ở bên cạnh ta, thời gian của chúng ta còn rất dài, không có chuyện gì đáng giá để lo lắng."
Cho nên, hắn ngay cả nói chuyện cũng chậm chạp, tựa như hồ nước không nổi sóng, có lẽ đây chính là tiên nhân, vuốt phẳng tất cả nôn nóng bất an, mới có thể phiêu nhiên bên ngoài thế tục.
"Niệm khuê nữ!" Lâu Vạn Lý nhìn thấy Vân Niệm Niệm, vui vẻ đập lên cái bụng.
Huyền Lâu buông tay Vân Niệm Niệm ra nhẹ nói: "Đi thôi, lại cùng bọn họ trò chuyện."
"Lâu lão phụ thân!" Vân Niệm Niệm nhảy dựng lên vẫy gọi.
"Niệm khuê nữ! Mau tới, có đồ tốt cho ngươi xem!" Hai tay của hắn chỉ vào cái bàn phía sau, "Rất hay đấy!"
"Đến rồi đến rồi!!" Vân Niệm Niệm chạy gấp tới, "Là cái gì, là cái gì?"
"Chính là cái hộp này, mở ra xem nhìn!" Lâu Vạn Lý xoa xoa bàn tay, "Thế nào, có thể mở ra hay không?"
Là một hộp thủ công cơ quan tinh xảo, Vân Niệm Niệm lật qua lật lại tìm phương pháp.
Huyền Lâu chậm rãi đi qua, tiếp nhận trà do phu nhân đưa tới, cười nhẹ một tiếng, ngồi ở một bên nhìn Vân Niệm Niệm suy nghĩ.
Khóa bật răng rắc một tiếng, Vân Niệm Niệm vui vẻ nói: "A, mở!"
Một con chim nhỏ màu vàng óng mang theo âm nhạc chậm rãi bay ra, líu ríu ca hát.
"Như thế nào?!" Lâu Vạn Lý nói, "Có phải là thực thần kỳ? Phụ thân từ trong khố phòng lật ra nhiều đồ tốt lắm, nếu ngươi thích hãy thu về chơi đi!"
Vân Niệm Niệm: "Cám ơn phụ thân!"
"Người một nhà, nói cái gì cám ơn với không cám ơn."
Ít hôm nữa, Lâu Chi Lan kiểm toán trở về, sau khi người đã đông đủ, Vân Niệm Niệm thấp giọng hỏi Huyền Lâu: "Chàng tính khi nào thì nói?"
Huyền Lâu lại nói: "Ăn cơm trước đi."
Trên bàn cơm bầu không khí rất tốt, thẳng đến khi Lâu Chi Lan nhìn qua nhánh hoa bên ngoài đình nói: "Mặt trăng vẫn không hề động đậy."
Vân Niệm Niệm: "Cái gì?"
Lâu Chi Lan giơ đũa lên, chỉ vào nhánh hoa bên trên mặt trăng, nói: "Nó một mực treo ở vị trí kia, không có đi lên... Là ca ca làm cái gì sao?"
Huyền Lâu thả trà trong tay ra, chén đóng khép lại kêu lên một tiếng thanh thúy, giương mắt nói: "Các ngươi cũng nên nhớ tới rồi."
Theo sau giọng nói của hắn, biểu lộ của người Lâu gia chớp mắt một cái ngàn vạn biến hóa.
Bọn hắn không chỉ cuộc sống trong sách Diệu Ngữ, còn nghĩ tới ký ức khi kiếp trước kết thúc, đang ở tại địa phủ âm u chờ đợi chuyển sinh.
Huyền Lâu thản nhiên nói: "Mới vừa rồi, những người còn lại ở nơi này, đều đã làm ra lựa chọn của bọn họ. Hiện tại, toàn bộ Hoa kinh, chỉ còn lại có người nhà chúng ta."
Vân Niệm Niệm nắm tay, căng thẳng.
Nàng có cảm giác, hồn phách của Huyền Lâu vừa mới không có ở trong này, xem ra là đi hứa hẹn với các sinh hồn khác nơi này, hắn đem người nhà giữ lại cuối cùng mới hỏi.
Huyền Lâu nói: "Là muốn duy trì hiện tại, để ta làm cho các ngươi tiếp tục tuổi thọ dương gian, trải qua khoảng thời gian này, hay là mở ra đời sau, chuyển sinh đến thế gian chân thật? Các ngươi có yêu cầu gì, ta đều có thể thay các ngươi thực hiện, vô luận là cái gì, quyền tài sắc đẹp hay là người hiện tại nhà."
Lâu Vạn Lý thật mạnh thở dài một tiếng, nhìn về phía phu nhân cùng mẫu thân hắn.
"Chúng ta như thế nào cũng được." Lão thái quân nói, "Thanh Trú a, chúng ta sớm biết sẽ có một ngày như vậy, chúng ta đã cảm thấy, cả đời này có thể làm người nhà của nhau, là duyên phận của chúng ta, vô luận một thế này là thật hay là giả, duyên phận Lâu gia chúng ta dù thế nào cũng sẽ không phải giả."
Lão thái quân nắm chặt tay phu nhân cùng Lâu Vạn Lý, nói với Huyền Lâu: "Tôn nhi a, chúng ta biết ngươi sau này sẽ bình an không có việc gì, chúng ta an tâm, còn lại, thuận theo tự nhiên đi, nên như thế nào thì cứ như thế ấy."
"Nói đúng." Lâu Vạn Lý cười ha ha nói, "Ta vốn là người muốn đi vào luân hồi chuyển sinh, một thế này là trời xanh khen thưởng ta, có thể khiến cho ta cùng với thần tài trở thành người một nhà."
Hắn nói với Huyền Lâu: "Ngươi bây giờ đã có người bên người, về sau, ta sẽ không sợ ngươi tịch mịch."
"Sau này, ta cũng không phải là thiên quân chấp chưởng tiền tài nữa." Huyền Lâu chỉ vào Chi Lan, Chi Ngọc bình tĩnh nói, "Chi Lan, Chi Ngọc đã có cửu thế cơ duyên, nếu như bọn hắn nguyện ý, bọn hắn có thể tiếp nhận thay ta, làm thiên quân chấp chưởng tiền tài."
Lâu Vạn Lý nói: "Tốt, con của ta đều tiền đồ! Một nhà ba thần tiên!"
Chi Lan, Chi Ngọc ngốc lăng, còn chưa từ trong khiếp sợ to lớn hồi thần.
"Nhưng phụ thân..."
Huyền Lâu rũ mắt nói: "Phụ thân đã có lựa chọn của hắn."
Lâu Vạn Lý: "Đúng vậy a, ta vẫn là thích làm người hơn, không cần phải nói lên bất kì lợi ích gì của việc làm tiên, vô luận cảnh ngộ như thế nào, ta đều cho rằng phàm nhân tự có cái tốt của phàm nhân."
Hắn nhìn về phía phu nhân: "Phu nhân, hữu duyên tạ thế lại làm phu thê."
Phu nhân ôn nhu cười: "Tốt."
Lâu Chi Lan thở sâu, hỏi: "Còn sinh hồn còn lại thì sao... Bọn họ lựa chọn cái gì? Không có ai lựa chọn ở lại một thế này sao?"
"Đời sau." Huyền Lâu trả lời.
Vân Niệm Niệm kinh ngạc: "Toàn bộ đều lựa chọn đời sau sao?"
Huyền Lâu nói: "So với nhân sinh hư giả, bọn họ lựa chọn tất cả khát vọng có thể thực hiện ở đời sau, hoàng đế, công chúa, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, quyền thần một bước lên mây, tướng quân thiết huyết bảo vệ quốc gia, người yêu hiện tại... Giấc mộng của bọn họ đều đã được thực hiện. Trừ bỏ một người, nàng đã có lựa chọn, nhưng nàng muốn hỏi một người khác."
Chi Ngọc lập tức đứng lên, vội vàng nói: "Là ai, muốn ai trả lời cái gì?"
Huyền Lâu bình tĩnh trả lời: "Thẩm Thiên Hương, nàng muốn chờ ngươi trả lời, nàng hỏi ngươi, đời sau có nguyện ý cưới nữ tướng chinh chiến sa trường hay không."
Đây là đem tình cảm tỏ bày ra, Lâu Chi Ngọc sửng sốt: "Ta..."
"Nàng đã chọn đời sau, vẫn cùng phụ thân hiện tại làm người nhà, lý tưởng tối cao của nàng là đường đường chính chính có thể làm nữ tướng được vạn dân tán thưởng, nhưng nàng cũng muốn câu trả lời của ngươi, Lâu Chi Ngọc, ngươi có muốn cùng nàng chuyển sinh cùng một chỗ không?" Huyền Lâu hỏi.
Chi Lan muốn mở miệng giữ lại, nhưng lại nói không ra lời.
Chi Ngọc sững sờ nhìn Chi Lan, ánh mắt lấp lóe, chậm chạp không thể quyết định.
Đây là làm cho hắn chọn, là cùng Chi Lan cùng một chỗ tiếp nhận điểm hóa làm thiên quân trên trời, hay là đi theo người mình yêu thương Thẩm Thiên Hương.
Nắm đấm của hắn hung hăng nện ở trên bàn, cắn răng nói: "Chi Lan, thật có lỗi..."
Hắn ngẩng đầu, nói với Huyền Lâu: "Nói cho Thẩm Thiên Hương, ta theo nàng ở cùng một chỗ."
Huyền Lâu gật đầu: "Tốt."
Chi Ngọc quay đầu, nói với Vân Niệm Niệm: "Tẩu tử, một tiếng cuối cùng. Nhớ kỹ đến thăm chúng ta, Thiên Hương nàng thực thích vở diễn mà ngươi viết, ta cũng vậy."
Một trận mây khói thoảng qua, viện tử trở nên trống vắng, trước mắt là một mảnh hoang dã không có bóng người.
Lâu Chi Lan cúi thấp đầu, nặng nề nói: "Nhân sinh tới lui như một giấc mộng."
Huyền Lâu hỏi hắn: "Ngươi muốn gọi là gì? Cửu thế làm việc thiện, tức có tiên duyên, nhưng Lâu gia, chỉ có ngươi chọn lên trời ngộ đạo, như thế, cần có tiên tên, thiên quân chấp chưởng tiền tài tam giới, ngươi muốn cho thương sinh tam giới gọi ngươi như thế nào?"
"Cửu thế nhân sinh, ta dùng qua mười hai cái tên." Chi Lan nói, "Nhưng ta thích nhất, vẫn là cái tên trong thế giới hư giả này. Đã như vậy, liền gọi ta là Chi Lan đi."
Vân Niệm Niệm chưa hề nghĩ tới sẽ là kết cục này, nó nằm ngoài dự liệu.
Chi Lan xoay người, ngẩng đầu đối với Vân Niệm Niệm cười một tiếng, kêu lên: "Niệm Niệm."
Rốt cục không cần gọi tẩu tử, có thể gọi tên của nàng.
Huyền Lâu cười nhẹ, đối với hắn nói: "Ngươi nên gọi nàng là thiên hậu đi."
Chi Lan cúi người hành lễ: "Thiên hậu."
Huyền Lâu đưa tay, cách không điểm nhẹ mi tâm của hắn, nói: "Bây giờ, ngươi chính là thần tài. Cửu thế thiện không dễ dàng, tiền tài thiện duyên lại càng không, làm phiền ngươi."
"Sẽ không phụ thiên đế nhờ vả." Chi Lan đáp ứng.
"Ta cùng với Niệm Niệm còn có việc muốn làm." Huyền Lâu kéo tay Vân Niệm Niệm, nói, "Ngươi tự mình hồi thiên giới đi."
Hắn vung tay áo, cửa thiên giới bỗng nhiên mở ra, một vệt kim quang trải dài đến dưới chân Chi Lan, ống tay áo nhẹ nhàng phất phơ, trôi hướng thiên giới.
Đợi hắn biến mất không thấy gì nữa, Huyền Lâu thu hồi ánh mắt, nói với Vân Niệm Niệm: "Nàng là đang kinh ngạc?"
"A..." Vân Niệm Niệm nói, "Mười phút đồng hồ trước, chàng cho ta một trăm đầu óc, ta cũng không nghĩ đến sẽ là kết cục như vậy."
"Tâm của phàm nhân, không dễ phỏng đoán." Huyền Lâu nói, "Người hài lòng với cuộc sống hiện tại đã ít càng thêm ít, không phải ai đều giống người Lâu gia. So đời sau với tràn ngập hy vọng, đời này cho dù có nhiều vướng bận, bọn họ đều đã lựa chọn đời sau."
"Ta là nói, Chi Lan..."
"Cửu thế bản là thiên duyên tốt nhất cho phàm nhân tu hành, lịch cửu thế, thành tựu tiên duyên." Huyền Lâu nói, "Ta đã biết Lâu Vạn Lý từ lâu đã chọn tiếp tục lưu lại thế gian, tiếp tục thiện hạnh của hắn. Mà Chi Lan, ta biết hắn đối với một thế này vướng bận, cho nên hắn lựa chọn thiên giới, tiếp nhận chưởng quản tiền tài, đều nằm trong dự liệu. Duy nhất vượt quá dự kiến của ta là Chi Ngọc, vị trí thiên quân kia của ta, vốn là để lại cho hai người, một văn một võ, nhưng ta không ngờ tới, Chi Ngọc sẽ bởi vì một sợi tình duyên, bỏ đi tiên thân."
"Nhà ngươi... Cũng đều là người chí tình." Vân Niệm Niệm nói.
"Đúng." Huyền Lâu mỉm cười nói, "Có thể, là tình đạo."