Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Quý Phong đã đoán được anh sẽ đến hỏi, thản nhiên thừa nhận.
Lê Ngạn Hoài chìm trong bóng tối, sắc mặt lại trắng thêm một chút, nhưng đã nhanh chóng khôi phục bình thường, người ngoài nhìn vào chỉ giống như hai người đang nói chuyện bình thường, trong ánh mắt Lê Ngạn Hoài mang theo sự cảm kích không che giấu được, chỉ hỏi một câu nhưng hai người biết rõ nó có bao nhiêu nghiêm trọng: “Quý sư đệ có biết là ai muốn hại tôi không?”
Anh không hỏi bùa hộ mệnh, chỉ cảm thấy Quý Phong không phải là người bình thường, lúc ấy xích sắt lệch đi một tấc, bùa hộ mệnh đồng thời hóa thành tro tàn, giống như là…… Thay anh chắn một kiếp nạn này.
Quý Phong hỏi lại: “Ở đây có camera không?”
Lê Ngạn Hoài lắc đầu: “Không có, chỗ này là tạm thời mượn, chỉ dùng mấy phòng, trừ hai phòng thay quần áo ra thì đều có người dùng. Phòng thay quần áo không thể gắn camera, hơn nữa chỉ mượn mấy đêm nên cũng không cần thiết.”
“Nếu đã không có camera, cho dù tôi nói ra hay anh nói ra cũng sẽ có người không tin, không có chứng cứ, hết thảy đều là phí công.” Đây là điều Quý Phong tạm thời nhìn ra từ trên mặt người nọ, đối phương không có nạn ngục tù, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị vẹn toàn mới ra tay.
Lê Ngạn Hoài siết chặt tay ở nơi người khác không nhìn thấy: “Tôi vẫn muốn biết là ai.”
Quý Phong thở dài một tiếng: “Không hối hận?”
Lê Ngạn Hoài gật đầu: “Tuyệt đối không.” Một người muốn giết anh, vì sao anh phải hối hận chứ, trừ khi người này có sức nặng trong lòng anh……
Đồng thời khi ý nghĩ này hiện lên, Lê Ngạn Hoài đột nhiên khựng người lại, anh khó có thể tin nhìn Quý Phong, một ý nghĩ hình thành trong đầu, anh hơi lắc đầu, đưa lưng về phía mọi người, con ngươi co rụt lại mang theo nỗi khiếp sợ.
Không có khả năng…… Sao có thể là hắn……
Bọn họ quen biết gần hai mươi năm, là bạn thân, là anh em cùng nhau lớn lên, sao hắn có thể……
Quý Phong tàn nhẫn đánh vỡ một tia ảo tưởng cuối cùng của anh: “*Thất phu vô tội hoài bích có tội.” Quá ưu tú cũng là một loại sai.
(*Dân thường vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích mà thành tội. Nghĩa đen là mang theo tài bảo dễ chuốc họa; nghĩa ẩn dụ là do có tài năng, lý tưởng mà bị hại)
Bởi vì quá ưu tú, ngược lại khiến đối phương lu mờ ảm đạm.
Cuối cùng ghen tỵ biến thành hạt giống, một chút thù hận cũng có thể biến nó trở thành đại thụ che trời, không tiếc trả giá hết thảy cũng muốn hủy diệt anh.
Lê Ngạn Hoài thật lâu sau vẫn không nói nên lời, vẻ mặt thậm chí còn có chút suy sụp, nhưng tất cả những thứ đó đều bị giấu trong bóng tối, bị anh cắn nuốt từng chút một, khi giương mắt lên đã khôi phục lại thành Lê ảnh đế ôn nhuận như ngọc: “Tôi biết rồi.”
Quý Phong gật đầu: “Đúng rồi, còn có vật trang trí kia trong xe anh kia cũng có vấn đề, tốt nhất nên xử lý trước khi lái xe.” Sở dĩ lúc trước chưa nói là bởi vì có nói ra thì Lê Ngạn Hoài cũng không tin, tuy cậu và Lê Ngạn Hoài là bạn cũ, nhưng cũng rất xa lạ.
Vật trang trí kia có ý nghĩa rất quan trọng đối với anh, chắc hẳn anh sẽ không tùy ý vứt đi.
Nhưng hôm nay thì không giống vậy.
Trải qua tình cảnh vừa rồi, chắc chắn Lê Ngạn Hoài tự mình quyết định được nên giữ hay bỏ.
Lê Ngạn Hoài nghe thế chợt hoảng hốt trong chớp mắt, nhớ tới hình ảnh mấy tháng trước Hạ Gia cầm thứ này đưa cho anh, lúc ấy trong tay Hạ Gia cũng có một cái, nhưng chỉ là một vai phụ, chỉ xuất hiện vài lần.
Nhưng khi đó Hạ Gia cười quá thản nhiên, nói đây là nhân vật thành phẩm đầu tiên của hắn, hắn rất quý trọng.
Bởi vì hiện giờ Hạ Gia đã nổi tiếng, Lê Ngạn Hoài thật sự cho rằng hắn rất để tâm, nhưng hôm nay nhớ lại, e rằng từ khi anh trở thành ảnh đế, đối phương đã quyết định xuống tay.
Lê Ngạn Hoài siết chặt tay: “Chẳng lẽ cứ định như vậy?”
Quý Phong liếc anh một cái: “Lấy mức độ hắn hận anh, đương nhiên sẽ không dễ dàng dừng tay như vậy.” Cho nên, lần sau chỉ cần anh có chuẩn bị không rơi vào bị động nữa, vậy thì nếu Hạ Gia dám tiếp tục ra tay, Lê Ngạn Hoài chỉ cần lấy được chứng cứ đã sớm chuẩn bị thì thù mới hận cũ có thể báo một thể luôn.
Lê Ngạn Hoài khẽ ừ một tiếng, thần sắc mang theo chút tiêu điều, như hợp thành một thể với nhân vật trước đó của anh.
Quý Phong đưa một tấm bùa hộ mệnh khác qua: “Cầm đi, để phòng vạn nhất.”
Lê Ngạn Hoài nhận lấy, thật cẩn thận cất đi.
Cảnh diễn thứ hai rất nhanh đã bắt đầu quay, bởi vì tất cả đã nghỉ ngơi một giờ đều khôi phục hơn phân nửa, không còn tệ như trước.
Đặc biệt là Hạ Gia bên này, phối hợp diễn cảnh cố nhân gặp lại giữa nữ chính và nam hai, diễn đến động lòng người lại lôi cuốn người ta vào chìm vào mê say, nhưng nhìn kỹ để mà nói thì kỹ thuật diễn của đối phương không đủ tự nhiên, dùng quá nhiều kỹ xảo.
Tuy kém hơn so với Lê Ngạn Hoài nhưng cũng tốt hơn nhiều so với đại đa số diễn viên khác.
Đạo diễn Đoạn chỉ quay hai lần đã cho bọn họ qua.
Chắc do chuyện đêm nay khiến thái độ của ông khoan dung hơn không ít, không nghiêm khắc như ngày xưa nữa.
Cảnh diễn thứ ba là của Lê Ngạn Hoài và nam ba Doãn Ích Hiên xinh trai kia, chỉ là gần như khi tiểu sinh kia đặt chân đến đây đã gấp không chờ nổi đến xin lỗi đạo diễn Đoạn, nói là trên đường kẹt xe, thật sự không phải cố ý.
Sắc mặt đạo diễn Đoạn rất khó coi, nếu bình thường mà đến vào giờ này ông đã sớm mắng chửi người rồi, nhưng lần này vì Lê Ngạn Hoài suýt chút nữa xảy ra chuyện, ông nóng lòng muốn quay xong để Lê Ngạn Hoài về nghỉ ngơi trước, chỉ có thể sầm mặt liếc cậu ta một cái: “Đi thay quần áo đi.”
Doãn Ích Hiên không ngờ lần này không bị phê bình hai câu, nhìn nhau với trợ lý, nhanh chóng đi thay quần áo đi.
Chờ đến khi cậu ta cọ tới cọ lui đi ra đã là nửa tiếng sau.
Đạo diễn Đoạn đã hết sạch kiên nhẫn, kết quả đây mới chỉ là bắt đầu.
Cảnh diễn này là nam chính phối hợp diễn với nam ba mật thám, nam ba là mật thám của địch quốc, ẩn náu ở nhạc phường. Trước khi nam chính thăm dò và phát hiện thân phận thật sự của y, hắn đã từng đi ngang qua khi nam ba đang đánh đàn, tiếng đàn dõng dạc hùng hồn, phảng phất như thân đang chém giết ở chiến trường, khiến người nhiệt huyết sôi trào, cũng ám chỉ dã tâm của nam ba.
Cảnh này diễn rất đơn giản, khi nam chính đá văng cửa ra, nháy mắt khi trường kiếm chém tới, Doãn Ích Hiên chỉ cần đánh đàn trước bàn chưa đến nửa phút là được.
Thậm chí còn không cần cậu ta đàn ra làn điệu gì, chỉ cần động tác cân đo cho giống như vậy là được, hậu kỳ sẽ phối âm sau.
Lúc ấy khi phỏng vấn nam ba, đạo diễn Đoạn đã đặc biệt hỏi người đại diện của Doãn Ích Hiên, nói là cậu ta biết đánh đàn, ông mới miễn cưỡng chọn.
Bởi vì cảnh diễn này phải quay ở trong phòng, đạo diễn Đoạn dẫn theo mọi người sang phòng đã bố trí trước.
Ánh đèn chiếu rất đủ, Doãn Ích Hiên mặc đồ cổ trang đã ngồi ngay ngắn trước bàn để đàn, nhìn cũng rất ra gì và này nọ.
Máy quạt gió cũng đã chuẩn bị xong.
Chỉ chờ Lê Ngạn Hoài một chân đá văng cửa ra, tiện tay giả vờ vung kiếm, đến lúc đó hậu kỳ sẽ làm kiếm bay đi thật.
Kết quả là, khi Lê Ngạn Hoài đá văng cửa ra, máy quạt gió cũng nổi lên, hết thảy đều chuẩn bị ổn thỏa, máy quay chuyển mạnh sang Doãn Ích Hiên, kết quả…… Mẹ nó đừng nói là đánh đàn, cậu ta thậm chí còn không biết gảy dây đàn!
Đoạn đạo diễn bạo nộ, trực tiếp rống lên: “Cắt cắt cắt!”
Doãn Ích Hiên cũng chột dạ, lúc ấy người đại diện nói như vậy vì để cậu ta có cơ hội được chọn, nghĩ rằng lúc đó chọn xong rồi học sau, kết quả là cậu ta không có thời gian, chỉ quay quảng cáo đã đủ bận rồi.
Đạo diễn Đoạn nghiến răng nghiến lợi, trợ lý nhanh chóng đến nhận lỗi, đạo diễn Đoạn nhìn Doãn Ích Hiên, ý nghĩ đổi người xoay chuyển vài vòng trong đầu, cuối cùng lại nhịn xuống, mấy thứ này đều là mấu chốt, chậm trễ một ngày đều là tiền.
Ông chỉ có thể hít sâu một hơi, nếu Doãn Ích Hiên sớm nói cậu ta không biết đàn, ông sẽ mời một người chỉ đạo âm nhạc tới đây còn có thể dạy một chút, quay tạm cũng được.
Nhưng bởi vì cậu ta nói mình biết, nên ông căn bản không mời người tới!
Đã tối vậy rồi còn đi tìm chỗ nào được?
Ông Chu xem nửa ngày cũng hiểu, đi tới: “Tôi có biết một chút, để tôi xem có thể chỉ dạy một chút hay không.” Tuy ông dạy ngành tiếng Trung, cũng không hiểu về đàn, nhưng đã từng tham gia thi đấu rất nhiều, xem qua vài lần cũng có thể *nhìn bầu mà vẽ gáo.
(*Mô phỏng hình dáng bên ngoài)
Cũng may đạo diễn Đoạn không cần có âm thanh, nhìn giống là được.
Tuy yêu cầu không nghiêm, nhưng cũng không thể giống Doãn Ích Hiên được, vừa nhìn đã biết là giả dối.
Đạo diễn Đoạn vô cùng vui mừng, cảm khái lần này may là gặp đoàn người bọn họ, nếu không cảnh diễn này của ông đêm nay thật sự phải thay đổi bất ngờ.
Ông Chu đã chủ động mở miệng, Doãn Ích Hiên nhanh chóng đứng dậy nhường vị trí, mấy người Quý Phong cũng theo sang.
Đạo diễn Đoạn túm Doãn Ích Hiên đến trước mặt, để cậu ta xem cho kỹ, phải cẩn thận học!
Ông Chu gẩy vài cái, cũng phát ra tiếng đấy, chỉ là nghe rất chói tai, dù sao thì cũng không phải là lĩnh vực mình am hiểu, ông Chu cảm thấy mình có thể làm được, nhưng khi thật sự làm rồi lại không giống như trong tưởng tượng lắm, miễn cưỡng giống sáu bảy phần, ông đã như vậy, Doãn Ích Hiên càng học không giống nổi ba phần.
Ông Chu thở dài một tiếng, lộ ra áy náy: “Lão Đoạn à, ông xem việc này……”
Quý Phong vốn dĩ không định ra tay, nhưng thấy dáng vẻ khó xử này của ông Chu, cuối cùng cũng không nhịn được: “Thầy ơi, nếu không thì để con thử xem, để con dạy hắn đi.”
Mấy người ông Chu sửng sốt, đồng thời nhìn sang: “Con biết?”
Quý Phong khẽ gật đầu: “Biết sơ một chút.”
Mấy vị sư ca sư tỷ đang vui mừng khôn xiết, nhưng nghe xong bốn chữ này thì:??? Luôn cảm thấy…… Có hơi quen tai.
Bọn họ nhớ ra trước đó bị 'một chút' của cậu làm khiếp sợ.
Hoang mang nhìn nhau, trong ánh mắt mang theo sự mong đợi.
Ông Chu lập tức tránh người ra, đạo diễn Đoạn cũng mừng rỡ như điên: “Được được được, Tiểu Phong, cháu dạy cậu ta cho tốt, hôm nào chú mời cháu ăn cơm.”
Quý Phong ngồi xuống, nín thở tập trung, mười ngón tay đặt trên dây đàn, theo động tác của ngón tay, khúc nhạc dạo đầu tiên là ting ting ting, theo tiết tấu càng lúc càng nhanh, âm thanh leng keng như phả vào mặt, vừa tiêu điều lại có mùi máu tanh, gần như đưa cảnh chém giết bày rõ ra trước mặt.
Khi Quý Phong đàn xong mới ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Ích Hiên đứng bên cạnh: “Doãn tiên sinh, có cần đàn thêm lần thứ hai không?” Ý là, cậu ta đã biết cách gảy chưa, không thì cậu lại dạy một lần nữa.
Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn cậu chằm chằm, ngơ ngác.
Quý Phong:???
Đạo diễn Đoạn lấy lại tinh thần trước tiên, hai mắt phát sáng, đột nhiên vồ tới, nắm chặt tay Quý Phong như bắt được trân bảo quý hiếm nào đó, cười nịnh một tiếng: “Tiểu Phong à……”
Quý Phong bị nụ cười của đạo diễn Đoạn làm cho run rẩy: “Đạo diễn Đoạn?”
Lúc này đạo diễn Đoạn vẫn còn đắm chìm trong tiếng đàn vừa rồi, đây đúng là tiếng đàn mà ông muốn, thậm chí còn không cần đặc biệt tìm người phối âm, quả thực là sinh ra vì cảnh diễn này trong phim của ông!
Có ngọc thô chưa mài ở trước mặt, Doãn Ích Hiên kia như móng gà cào đất, căn bản không vừa mắt, một người trên trời một người dưới đất.
Đạo diễn Đoạn đáng thương vô cùng: “Tiểu Phong à, cháu giúp chú Đoạn một lần đi, cháu chỉ cần đàn một lần, đến lúc đó dùng nguyên khúc của cháu, cháu yên tâm, chú Đoạn sẽ mua quyền sử dụng, không chiếm tiện nghi của cháu. Đương nhiên, cháu chịu khó đàn một chút, cháu yên tâm, chỉ quay mấy cảnh tấu đàn là được.”
Nếu để Doãn Ích Hiên tiếp tục học như vậy, chưa kể không ra ngô ra khoai lại còn lãng phí thời gian, phỏng chừng cả đêm đều quay không xong.
Quý Phong suy nghĩ rồi mở miệng: “Nếu đạo diễn Đoạn muốn tiếng đàn này thật ra không thành vấn đề, nhưng lên màn ảnh thì thôi, cháu dạy Doãn tiên sinh là được.”
Doãn Ích Hiên cũng bị tiếng đàn vừa rồi của Quý Phong hấp dẫn, lúc này hồi thần lại không biết nghĩ tới gì, lập tức cười tủm tỉm lấy lòng: “Quý tiên sinh, cậu giúp tôi một chút, thật sự là tôi không học được, dù sao thì cậu cũng phải đàn một lần, cậu thay quần áo tấu đàn một chút, đến lúc đó đạo diễn Đoạn quay bàn tay tấu đàn là được.”
Đạo diễn Đoạn không ngờ cậu ta lại biết điều như vậy, hiếm khi cười gật đầu với cậu ta, phụ hoạ theo.
Cuối cùng Quý Phong vẫn đồng ý, nếu chính chủ đã không có ý kiến, vậy thì đàn một lần cũng được.
Quý Phong đi thay một bộ quần áo trước, cũng may đều là áo bào trắng, có đồ dự phòng.
Bởi vì Quý Phong không lộ mặt cho nên chỉ cần đổi một thân quần áo rồi đi ra, trước sau cũng chỉ mất năm phút, chỉ là khi cậu vừa ra, đạo diễn Đoạn lại cảm khái khí chất kia quả thực là sinh ra vì nam ba, chỉ đáng tiếc, thôi thôi, không thể nghĩ nhiều nữa, càng nghĩ càng tiếc.
Quý Phong tấu một khúc đàn này xong, một lần là qua, sau đó là quay bổ sung Doãn Ích Hiên phối hợp diễn tiếp với Lê Ngạn Hoài sau khi tấu đàn.
Quay vài lần cũng qua, ba cảnh diễn quay xong cuối cùng cũng tan làm.
Trì hoãn lâu như vậy đã tới đêm khuya, đạo diễn Đoạn nhanh chóng đưa từng người trở về, sau đó lại đặc biệt cảm ơn.
Quý Phong và Lưu Doãn vẫn ngồi xe Lê Ngạn Hoài về khách sạn, khi tạm biệt, Lê Ngạn Hoài muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ cười rồi lái xe đi.
Chỉ là trước khi đi, trong ánh mắt rốt cuộc cũng khó nén cô đơn.
Anh em quen biết gần hai mươi năm lại xuống tay tàn nhẫn với anh, cho đến tận bây giờ Lê Ngạn Hoài chưa từng suy nghĩ cẩn thận, cảm tình nhiều năm như vậy, thật sự không thắng nổi những danh lợi đó hay sao?
Quý Phong nhìn bóng xe Lê Ngạn Hoài rời đi, trong đầu hiện lên đủ loại quá khứ, nhớ tới gì đó, trong ánh mắt hiện lên khác thường, đáp án là không thắng nổi.
Mèo nhỏ không biết ngẩng đầu lên từ khi nào, vừa vặn nhìn thấy đáy mắt tối tăm khó hiểu này của Quý Phong, nghĩ đến người nhìn thấy ở sàn đấu giá ngày đó, lại liên tưởng đến điều mình đoán được, mèo nhỏ híp mắt mèo lại, không biết đang nghĩ cái gì.
Quý Phong và mọi người chia ra quay trở về phòng, cậu đi tắm rửa trước, khi ra ngoài trở lại trên giường, sấy khô tóc rồi định tìm miu nhãi con, lại phát hiện mèo nhỏ không biết đã ngồi xổm bên người cậu từ khi nào.
Khi Quý Phong nhìn sang, nó suy nghĩ một chút, do dự đã lâu, nâng một bàn tay lên chủ động đặt trên đùi Quý Phong, ngẩng đầu nhỏ, mắt mèo lẳng lặng nhìn tay cậu, phảng phất như đang nói: Chủ động cho cậu vuốt đấy.
Quý Phong:??? Còn có chuyện tốt đến như vậy ư?
(Mấy ngày nay mình bị ốm nên tiến độ hơi chậm, sắp vào năm học chắc càng bận hơn, nhưng mình sẽ cố dành thời gian để hoàn thành bộ này, iu mn <3)