Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Quý Phong cho rằng bản thân nghe lầm, sững sờ trong chớp mắt, cậu lấy tốc độ nhanh nhất đời này vèo một cái đi mở cửa, nhanh chóng cúi đầu, quả nhiên đối diện với ông chủ miu miu mắt mèo xanh biếc trong túi mèo.
Quý Phong gần như không áp chế được vui vẻ trong lòng, ngồi xổm xuống, quen thuộc mở túi mèo ra, ngay lập tức nhìn thấy sếp meo meo đang lười biếng nằm thật ra lông cả người cũng đang căng thẳng, cậu ôm nó ra.
Hai tay Quý Phong thật cẩn thận ôm mèo, ôm đến trước mắt, trán nhẹ nhàng cọ cọ nó, chạm đến lông xù xù xúc cảm mềm mại, mới có loại cảm giác chân thực.
Đến khi xác định không phải là ảo giác, khóe miệng Quý Phong cong lên, độ cung làm người ta không thể bỏ qua nổi.
Sếp meo meo hơi giương cằm, kêu meow, bị đôi tay ôm không có chỗ không thoải mái, nhưng cách mặt Quý Phong quá gần luôn làm nó cảm thấy không quá tự nhiên.
Quý Phong nhìn bộ dáng nhỏ bé này của nó, không nhịn được lại hôn chụt một cái.
Ông chủ miu miu có dự kiến trước, đầu nhỏ nhanh chóng ngẩng ra sau: “Meow!”
Quý Phong không hôn hồi vốn thì thấy tiếc rười rượi, kết quả lại nghe được một tiếng ho khẽ.
Cậu ngồi xổm tại chỗ ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với bí thư Hách đang cuộn tay che miệng liều mạng ho khan, trong ánh mắt như đang mạnh mẽ đè nén gì đó.
Quý Phong mờ mịt: Ủa? Sao bí thư Hách cũng ở chỗ này?
Nhưng biểu cảm này chỉ chớp mắt một cái đã lướt qua, cậu bình tĩnh thong dong đứng dậy, ôm sếp meo meo vào trong ngực, khéo léo chào hỏi: “Bí thư Hách.” Phảng phất như một cảnh vừa rồi không hề tồn tại, cậu cũng không phải hoàn toàn không chú ý tới bí thư Hách có tồn tại.
Bí thư Hách: “……” Cảm giác tồn tại của hắn từ khi nào mà thấp như vậy hả?
Bởi vì có bí thư Hách ở đây, hơn nữa không biết nguyên nhân muộn vậy rồi mà bí thư Hách còn mang miu miu tới, Quý Phong kiềm chế ý niệm ôm mèo mang vào trong phòng vuốt cho đỡ nghiện, toàn bộ quá trình đều bình tĩnh rót trà cho bí thư Hách.
Cuối cùng cậu ngồi đối diện bí thư Hách, mở ra một túi thức ăn cho mèo mà mấy ngày nay cậu mua về đủ loại kiểu dáng, vừa đặt ông chủ miu miu ở trên đùi vừa cầm một túi thức ăn cho mèo, vừa hỏi bí thư Hách một câu vừa đút cho mèo một viên.
Bí thư Hách nhìn thức ăn cho mèo, da mặt liều mạng run rẩy một chút.
Hắn không nhịn được trợn to mắt nhìn chằm chằm Quý tiên sinh đút cho ông chủ, trong lòng đều khiếp sợ: Sếp không ăn, không ăn đâu.
Nháy mắt tiếp theo lại bị vả mặt.
Sếp meo meo không chỉ ăn, mà còn ăn không hề có gánh nặng tâm lý.
Bí thư Hách: “…………”
“Bí thư Hách? Bí thư Hách?” Quý Phong hỏi thăm bí thư Hách một chút, phát hiện hình như hắn không nghe thấy mà còn nhìn chằm chằm vào thức ăn cho mèo trong tay cậu, chờ đến khi bí thư Hách hồi thần lại rồi nhìn sang, cậu thấy kỳ lạ: “Thức ăn cho mèo này có vấn đề gì sao?”
Bí thư Hách chậm rãi lắc đầu: “…… Không.” Có thể có vấn đề gì chứ? Cho dù có vấn đề, cũng là ông chủ có vấn đề.
Là ai trước đó còn nói, tuy hắn ngẫu nhiên sẽ biến thành mèo nhưng hắn có thể ăn đồ ăn bình thường của con người, đến lúc đó không cần cho hắn ăn thức ăn cho mèo hả.
Kết quả…… Hiện tại rốt cuộc là tình huống gì thế này?
Ông chủ miu miu vừa chậm rì rì ăn đồ ăn của mèo, vừa nhìn bí thư Hách một cái, ánh mắt lộ ra ý cảnh cáo.
Bí thư Hách tiếp thu được, khẽ ho một tiếng, không dám tiếp tục nhìn nữa, hắn sợ sự ổn trọng trầm ổn mà mình lấy làm tự hào sẽ sụp đổ trước mặt Quý tiên sinh.
Bí thư Hách dựa theo phân phó ban đầu của sếp, giải thích một hồi: “…… Sếp vốn định cho người đặc biệt đưa sếp…… Mèo của sếp chuyển ra nước ngoài, nhưng thương thế của sếp còn rất nặng, cần phải tĩnh dưỡng, sợ bản thân không chăm sóc tốt được. Đương nhiên là có thể mời người tới chăm sóc, nhưng xảy ra chuyện Hải tổng, sếp không còn tin tưởng người khác nữa, ngài ấy đã ngừng cung cấp ngân sách mỗi tháng cho Hải tổng. Tuy chỉ có hai tháng nhưng người có thể tin tưởng cũng chỉ còn Quý tiên sinh, cho nên…… Quý tiên sinh có thể giúp chăm sóc mèo hai tháng không?”
Quý Phong tất nhiên vui vẻ: “Đương nhiên không thành vấn đề.” Chăm sóc cả đời cũng không sao.
Quý Phong kiềm chế không nói trắng suy nghĩ ra, chỉ có bàn tay đang xoa trên lưng mèo càng thêm mềm nhẹ, thỉnh thoảng lại gãi một cái, làm bí thư Hách lơ đãng nhìn qua trợn mắt há hốc mồm: Không thể nhìn không thể nhìn, nếu nhìn tiếp sẽ phạm sai lầm nghiêm trọng.
Bí thư Hách uống trà để che giấu cảm xúc: “Nhưng còn một yêu cầu, sếp cũng rất nhớ nó, cho nên mỗi tối trong hai tháng tiếp theo từ 8 giờ đến 9 giờ sếp đều cần ở riêng cùng sếp…… Mèo của sếp gọi video một tiếng, trong lúc này không được để người khác quấy rầy, đương nhiên không cần Quý tiên sinh làm gì hết, tối 8 giờ mỗi ngày tôi sẽ tới đây một chuyến, không biết bên Quý tiên sinh có thuận tiện không?” Dù sao thì sếp muốn ở lại chỗ này, dành ra một tiếng để xử lý ký tên văn kiện chắc cũng đủ.
Quý Phong gật đầu: “Việc này không thành vấn đề. Chỉ là…… Có phải quá làm phiền bí thư Hách rồi không?”
Bí thư Hách lắc đầu: “Tất nhiên sẽ không, ngược lại bởi vì việc này mà tôi còn được chỗ tốt đấy. Sếp mua một căn nhà ở tiểu khu này cho tôi, buổi tối sau khi kết thúc công việc tôi có thể trực tiếp quay về đây.” Cuối cùng hắn cũng có thể từ công ty về nhà ngủ, tốt xấu gì cũng không cần mỗi ngày chỉ ngủ ba tiếng, ngẫm lại còn thấy khá là tốt?
Lúc này Quý Phong mới thở phào nhẹ nhõm, lại nói chuyện một lúc, Quý Phong tiễn bí thư Hách ra cửa.
Khi cửa đóng lại, trong nhà chỉ còn lại Quý Phong và miu nhãi con lười biếng khép nửa mắt trong ngực cậu, Quý Phong bình tĩnh thong dong đi vào phòng ngủ.
Ông chủ miu miu còn hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn: Không kích động à? Điều này hình như rất không giống cậu.
Kết quả ngay sau đó, chỉ nghe thấy cửa đóng lại khoá răng rắc một tiếng, sếp meo meo khó hiểu mà da lông run lên.
Ông chủ meo meo có dự cảm không tốt, giãy giụa một chút tìm nơi có khả năng chạy trốn, Quý Phong đã sớm dự mưu xong, đặt mèo lên trên chăn, cúi đầu chụt một cái, khoảng bảy ngày không vuốt không hôn, lần này cậu nhất định phải vuốt cho đã ghiền.
Bị vuốt hai tiếng đồng hồ, ông chủ miu miu đã thấy hối hận vì đã quay trở lại: Tuy hắn không phải là người, nhưng người này thật sự là chó.
Sếp meo meo cuối cùng từ bỏ giãy giụa, chờ Quý Phong cuối cùng cũng vuốt đủ, ôm miu nhãi con kiên nhẫn dỗ dành: “Miu miu, lâu vậy rồi không gặp, anh giúp nhóc mát xa hai tiếng, có phải cảm thấy toàn thân thoải mái lắm không?” Nói rồi, ngón tay thon dài theo đầu nhỏ một đường trượt đến sống lưng, lại đến cái đuôi, Quý Phong cảm thấy mình rất là tri kỷ.
Sếp meo meo cả người xù lông mặc kệ cậu, chỉ là sau một cái vuốt này, khóe mắt nó thoáng nhìn thấy mấy nhúm lông mèo trong lòng bàn tay Quý Phong, chợt sửng sốt.
Đầu tiên là mắt mèo ngẩn ra, sau đó khó có thể tin mắt càng mở càng lớn, tới cuối cùng nó nhìn lông mèo rồi nhìn Quý Phong, rồi lại nhìn lông mèo.
Trong ánh mắt đều là lên án: “Meow!” Vuốt rớt lông hết rồiii!
Quý Phong bị kêu meow mà tim phổi đều run lên, nhanh chóng giấu tay ra sau lưng, cười tủm tỉm mà kiên nhẫn dỗ: “Miu miu nhìn nhầm rồi, vừa rồi chưa xảy ra gì hết.”
Sếp miu miu: “Meow.” Cậu còn nói dối.
Quý Phong định giải thích: “Thật ra, đây là mùa nhóc thay lông, về sau anh nhất định sẽ cẩn thận, nhé?”
Ông chủ miu miu: “……” Còn muốn có về sau? Nếu tiếp tục như vậy nữa, nó còn chưa biến trở về hình người đã bị trọc mất rồi!
Nghĩ đến hình ảnh kia, cả người sếp miu miu đều thấy không ổn.
Cuối cùng Quý Phong bảo đảm một tuần tiếp theo sẽ không vuốt nó nữa mới dỗ dành được, cuối cùng mèo con chắc là mệt mỏi, nằm lên gối đầu ngủ rồi.
Quý Phong thật cẩn thận mang mấy nhúm lông trân trọng đặt trong một cái hộp, tri kỷ đặt xong, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn dựa gần meo meo chìm vào giấc ngủ.
Một người một mèo ngủ một giấc này rất yên ổn, mà bên kia trong công ty Từ gia lại không được yên bình như vậy.
Cha con Từ gia ngồi cách vách văn phòng Tổng giám đốc, nhìn camera một mảnh đen sì trong phòng theo dõi ở công ty, nửa đêm, một bóng người đen thùi lùi vào văn phòng, lấy chìa khóa dự phòng không biết từ khi nào trộm được ra, mở tủ sắt của cha Từ, muốn lấy văn kiện bí mật ở bên trong.
Cha Từ nhìn bóng dáng kia, cho dù tối như mực nhưng quen biết đã mười mấy năm, sao ông có thể không nhận ra là giám đốc Cung được chứ?
Từ Lĩnh nhìn ba, cuối cùng cũng không nói gì.
Hắn không nghĩ ra được, chú Cung không chỉ là nhân viên lâu năm của công ty, mà trước hết còn là một trong những nguyên lão đã thành lập công ty, thậm chí mấy năm trước ba hắn còn cho giám đốc Cung một ít cổ phần công ty.
Bọn họ không thể tưởng tượng được người phản bội công ty thế mà lại là giám đốc Cung.
Trong văn phòng Tổng giám đốc, giám đốc Cung lấy được văn kiện lập tức mở ra, lấy điện thoại vừa chiếu sáng vừa chụp từng tờ từng tờ một, sau khi chụp xong toàn bộ mới đặt văn kiện về chỗ cũ nguyên vẹn, khóa kỹ tủ sắt một lần nữa, lúc này mới đứng dậy muốn lén lút rời đi.
Chỉ là khi tay ông ta mới vừa chạm tới tay nắm cửa văn phòng, toàn bộ văn phòng sáng lên.
Quý Phong ngủ một giấc ngon lành đến ngày hôm sau, hiếm có khi không đi chạy bộ, vẫn luôn ngủ cùng mèo con đến 9 giờ hơn, cậu tỉnh lại cũng không quấy rầy nó, đi rửa mặt trước.
Trong lúc đó điện thoại vang lên một tiếng, cậu đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, quay về phòng nhìn thấy miu nhãi con đã tỉnh.
Cậu đi qua nhéo nhéo tai mèo, sếp meo meo nhớ tới tối hôm qua bị vuốt rớt lông mà sợ hãi, giật giật đầu nhỏ một cái.
Quý Phong cười ra tiếng, bế mèo con lên quay lại phòng khách.
Cậu thả thức ăn cho mèo và nước ở trên bàn, vừa ăn cơm vừa đút cho mèo, thuận tay mở điện thoại ra, là Từ Lĩnh gửi tin nhắn tới.
Một đoạn rất dài, hắn giải thích mấy ngày nay sau khi về công ty bọn họ đã tìm được nội gián, mấy ngày nay vẫn luôn canh ở hiện trường đã bày sẵn, cuối cùng tối hôm qua cũng tóm được người.
Nội gián là một nhân viên kỳ cựu trong công ty bọn họ, đang ngồi trên chức vị giám đốc.
Sau khi giải thích xong tất cả, Từ Lĩnh hẳn là còn khó chịu, không nhịn được lại nhắn tiếp một đoạn.
【 Từ đại gia: Tôi không hiểu nổi, rõ ràng công ty đối xử với ông ta không tồi, mấy năm trước ba tôi còn cho ông ta cổ phần công ty, nhưng cậu có biết tối hôm qua ông ta bị bắt mà chết cũng không hối cải, còn nói như thế nào không? Ông ta nói ba tôi với ông ta cùng nhau liều mạng từ hồi mới bắt đầu thành lập công ty, ba tôi chỉ có mỗi việc cầm tiền mở công ty này ra. Nhưng cùng xuất lực cống hiến, thậm chí ông ta còn cống hiến nhiều hơn, dựa vào cái gì mà ba tôi là Tổng giám đốc còn ông ta lại chỉ là một giám đốc. Chỉ một chữ mà hơn kém quá nhiều, cho nên có công ty khác đưa ra một số tiền hứa hẹn sau khi công ty đóng cửa sẽ cho ông ta làm Tổng giám đốc, ông ta lập tức đồng ý. Nhưng ông ta không nghĩ thử xem, ngày trước khi mới vừa xây dựng công ty, ba tôi mạo hiểm bán nhà ở và đồ vật đáng giá, lại còn mang theo một khoản tiền trong ngân hàng, những điều đó chẳng lẽ dễ dàng lắm sao? Việc này chỉ đơn giản là một khoản tiền xây dựng công ty thôi sao? Vạn nhất nếu năm đó thất bại, ông ta sẽ thay ba tôi trả tiền sao? 】
【 Mộc Lâm Thừa Phong: Có một số người không biết thỏa mãn, luôn oán hận bản thân được quá ít. 】
【 Từ đại gia: Cậu nói đúng, tối hôm qua ba tôi vốn định xem ở giao tình mười mấy năm muốn cho ông ta một cơ hội, cuối cùng lại tức giận đến mức chỉ có thể báo cảnh sát, dựa theo tội đánh cắp cơ mật thương nghiệp mà xử lý. Chờ sau khi ông ta quay trở lại, phỏng chừng ông ta không lăn lộn trong nghề này được nữa. Nhưng tôi không hối hận, đã làm sai thì phải gánh vác hậu quả. 】
Cuối cùng Từ Lĩnh lại cảm ơn cậu một hồi, hôm nào đó mời cậu ăn cơm, Quý Phong lại hàn huyên với hắn trong chốc lát, tính toán thời gian một chút, cậu nhớ tới một việc, kết thúc cuộc trò chuyện với Từ Lĩnh, sau khi cơm nước xong, bắt đầu thay quần áo.
Sếp meo meo ngồi trên sô pha nhìn Quý Phong một thân âu phục, nghiêng đầu nhỏ thấy kỳ lạ, tầm mắt từ gương mặt tuấn mỹ của cậu dịch đến hai chân thon dài, cuối cùng dừng trên eo, rồi yên lặng dời tầm mắt đi.
Quý Phong xoay người đi tới dứt khoát ôm mèo con lên: “Đi, mang nhóc đi xem trò hay.” Đã vài ngày rồi, trò hay của Phong Đại Hải bên kia cũng nên mở màn thôi.
(Tự dưng trong đầu hiện lên câu: Trời lạnh rồi, cho một nhà PĐH ngủ ngoài đường thôi. ಡ ͜ ʖ ಡ)
Cậu đã gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy biểu cảm của một nhà Phong Đại Hải khi bị đuổi ra khỏi biệt thự cao cấp, nhất định cực kỳ đặc sắc.
Bắt nạt miu miu, dù thế nào cũng phải trả lại.