Hôm nay uống không ít rượu, nhất thời Tất Dục Cẩn không biết bản thân đang hoa mắt hay bị ảo tưởng nữa.
Dù sao thì buổi sáng hôm nay, hắn mới bị một cái loa hung hăng tàn phá.
Thu Ninh trả lời xong cũng không nhắn tin tiếp nên không rõ chi tiết là thế nào.
Hắn hỏi Tần Kiêu: “Dùng loa la người khác đang là xu thế hiện hành sao??”
Tần Kiêu: “…… Sao?”
Tất Dục Cẩn thu mắt: “Không có việc gì.”
Trong không gian xe nhỏ hẹp, Tần Kiêu cảm nhận rõ ràng rằng tâm tình ông chủ lại té xuống đáy cốc rồi.
Hắn sửng sốt trong chớp mắt, ông chủ đang có gánh nặng gì đó hả?
Cái loa buổi sáng có ảnh hưởng lớn vậy sao?
Là một trợ lý đủ tư cách, cần phải tinh thông mười tám loại võ nghệ, phải tranh làm Giải ngữ hoa tri kỷ của ông chủ.
(Giải ngữ hoa: nghệ danh của nhân vật Giải Vũ Thần trong Đạo mộ bút ký – theo như mình từng đọc ở đâu đó thì có nghĩa là mỹ nhân am hiểu lòng người.)
Vì thế, Tần Kiêu nói: “Hẳn là có đi, lúc trước trên mạng còn có một tin tức ô long (chuyện nhầm lẫn gây xấu hổ) rằng có một cậu trai dùng loa cầu hôn bạn gái, kết quả lúc mở loa cũng bật trúng ghi âm thu mua phế phẩm...”
Sắc mặt Tất Dục Cẩn càng lúc càng đen.
Trong lòng Tần kiêu đánh thót, âm thanh càng lúc càng nhỏ đi, cắt ngang nói: “Loại chuyện này người bình thường không làm được, không lưu hành.”
Nói mà như không nói.
Tất Dục Cẩn xoa nhẹ giữa hai mày, đặt cái ót ở lưng ghế, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.
Thu Ninh, Khâu Ninh.
Tên không khác nhau lắm.
Thanh âm cũng giống.
Lúc này hắn vẫn nhớ rõ âm thanh “Xin lỗi” quen tai của cậu trai sau khi đụng trúng hắn ở ngã rẽ ngày đó.
Hai người còn dùng loa la người ta cùng một ngày.
…… Từ từ.
Nhân viên của hắn bị người khác quấy rối?
Chân mày Tất Dục Cẩn càng nhăn chặt hơn, hôm nay hắn còn bắt người ta viết kiểm điểm.
Trong xe toàn là mùi rượu không tản đi, có chút buồn.
Tất Dục Cẩn bỗng nhiên nhớ tới, lúc trước Thu Ninh nói bị ông chủ triệt bỏ một cơ hội vô cùng quan trọng vì đến muộn, nếu không nhớ lầm ngày thì đó là ngày tiếp đón nhân viên huấn luyện.
Hắn hủy bỏ hình phạt đối với người đến muộn, cơ hội của Thu Ninh cũng quay lại.
Đụng phải một hai lần thì có thể giải thích là do trùng hợp.
Nhưng nhiều lần trùng hợp như vậy thì chỉ có thể là sự thật.
Quá hoang đường.
Tất Dục Cẩn cảm thấy hơi nhức đầu.
Hắn chỉ cần hỏi Thu Ninh một câu rằng vì sao hôm đó là tới trễ là có thể khẳng định được đáp án.
Nhưng Tất Dục Cẩn không làm như vậy.
Một chút cảm giác né tránh ghét bỏ không hiểu tại sao lại dâng lên ở đáy lòng.
Người bình thường sẽ cảm thấy vui vẻ, kích động khi gặp được bạn tốt ở trò chơi, hận không thể nhận thân ngay tại chỗ. Truyện BJYX
Nhưng Tất Dục Cẩn không như vậy.
Hắn luôn là một người biết phân biệt rõ ràng giữa hiện thực và internet, nếu giữa hai người có quan hệ, hắn sẽ không chút do dự cắt đứt sự liên hệ đó.
Di động trong bàn tay rung lên.
QN: Về đến nhà chưa?
Trong mắt Tất Dục Cẩn hiện lên một tia phức tạp, hắn dứt khoát ấn tắt màn hình, không trả lời lại.
Bạn tốt trong trò chơi là nhân viên của mình, rất tuyệt.
Trong trò chơi hắn còn dùng máy biến thanh, càng tuyệt.
Người ta coi hắn là một cô gái mà chiếu cố nửa tháng, tuyệt càng thêm tuyệt.
Xe vẫn lăn bánh về phía trước, ánh đèn ven đường ngẫu nhiên xuyên qua cửa sổ xe tiến vào không gian bên trong, chói đến độ làm đôi mắt khó chịu, dù muốn nghỉ ngơi một chốc cũng không thể làm được.
Không biết qua bao lâu, âm thanh Tần Kiêu truyền đến từ ghế trước: “Tất tổng, tới rồi.”
Xe vững vàng ngừng ở dưới lầu biệt thự, Tất Dục Cẩn xuống xe, gió đêm thổi tới, đầu óc cũng theo đó mà thanh tỉnh hơn một chút, từ đó cũng nghĩ thông suốt.
Có quan hệ thì có quan hệ đi.
Dù sao đối phương không biết mình là ông chủ của cậu ấy, kể cả mình là nam hay nữ cũng không rõ, huống hồ hai người quen biết qua internet cũng chưa lâu lắm, tình cảm cũng chưa tới mức không thể phân cách nổi.
Kỳ huấn luyện chỉ có nửa tháng, Khâu Ninh sẽ rời đi sau khi kết thúc, lại chờ túm được Thích Lâm về, hắn sẽ không chạm vào trò chơi nữa, thế là sẽ không còn liên hệ gì cả.
Bí mật Hành Cẩn sẽ vĩnh viễn bị vùi lấp trong tầng tầng lớp lớp số liệu internet.
Hắn và Thu Ninh, là hai vị khách qua đường chạm nhau trong chưa đầy tích tắc giữa muôn vàn người chơi.
Tất Dục Cẩn vừa đi về phía cửa, vừa mở di động ra lần nữa, tài khoản phụ lại có thêm hai tin nhắn mới.
QN: Chịu không nổi nữa, ngày mai còn phải đi làm.
QN: [ mèo con ngủ ngon.jpg]
Tất Dục đọc xong hai tin nhắn, vừa mới đánh được hai chữ ngủ ngon, do dự hai giây lại xóa đi.
Hắn quay về tài khoản WeChat chính, click mở khung thoại với Thích Lâm.
Tất Dục Cẩn: Khi nào cút về đây?
- -
Khâu Ninh cầm bản kiểm điểm cho vụ việc trưa qua trên tay, bỏ qua mọi ánh mắt mà đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.
Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Gần một buổi chiều, sự tích anh dũng cầm loa chống đối khách hàng còn bị tổng tài vừa vặn bắt được của anh đã truyền khắp các phân bộ lầu trên lầu dưới.
Ai thấy anh cũng phải dựng ngón tay cái, sau đó bội phục mà nói: “Anh, trâu bò thật!”
Anh không trâu bò (ngưu bức).
Anh ngu ngốc (ngốc bức).
Ngay cả Lê Ngôn thấy anh cũng a một tiếng: “Vất vả cho cậu, đã góp một viên gạch giúp bộ phận chúng ta nổi tiếng.”
Văn phòng Tất Dục Cẩn ở tầng 38, cách bộ phận anh làm việc 24 tầng lầu. Tâm tình Khâu Ninh chạy theo thang máy, thang máy lên cao bao nhiêu, anh hồi hộp khẩn trương cao bấy nhiêu.
Thang máy “Đinh” một tiếng mà dừng lại, tự như Tử Thần đang gõ cửa.
Văn phòng tổng tài ở cuối cùng, ngoài cửa còn có một em gái chuyên phụ trách tiếp đãi.
“Xin chào, tôi là Khâu Ninh bộ phận thị trường, Tất tổng có ở đây không?”
Có lẽ em gái đã nhận được tin tức từ sớm, chớp mắt tò mò nhìn anh: “Tất tổng ở bên trong.”
Khâu Ninh cẳn bản không đủ tâm tư mà rảnh đánh giá xem văn phòng tổng giám đốc trong truyền thuyết trông như thế nào, anh rũ mắt đi đến trước bàn làm việc, đặt phong thư trong tay lên: “Tất tổng, đây là bản kiểm điểm của tôi.”
Tất Dục Cẩn đang nhìn tư liệu cá nhân của Khâu Ninh trên máy tính.
Đây là lần đầu tiên hắn xem xét riêng tư của nhân viên vì việc tư, tư liệu rất kỹ càng tỉ mỉ, số WeChat cũng có, chỉ là không giống số mà hắn đã thêm kia.
Tất Dục Cẩn cầm lấy bản kiểm điểm nhưng lại không vội vàng mở ra mà nhìn về phía Khâu Ninh.
Không biết đối phương đã cắt tóc từ lúc nào, nhanh nhẹn sạch sẽ, đôi mắt đen nhánh thông suốt, mí mắt dưới có một lớp quầng thâm nhạt, như là không ngủ đủ.
Khâu Ninh bị hắn nhìn đến rợn tóc gáy, nghi hoặc mà hô một tiếng: “Tất tổng?”
Tất Dục Cẩn thu hồi ánh mắt, nhìn phần sở thích tóm tắt trên bản tư liệu, hỏi: “Thích chơi game?”
Chỉ một thoáng, chuông cảnh báo trong đầu Khâu Ninh vang lên ầm ĩ.
Ông chủ hỏi bạn có thích chơi game không thì nên trả lời thế nào?
Nói đương nhiên hay là không nhận bây giờ!
Cái thứ mê muội mất cả ý chí có thể thừa nhận không?
Tất nhiên là không thể rồi!
Khâu Ninh đứng thẳng người, ngữ khí kiên định: “Tôi không thích chơi game.”
Tất Dục Cẩn nhếch đuôi lông mày, nói: “Bản tóm tắt của cậu viết vậy.”
Khâu Ninh: “……”
Tại sao anh lại không quản được cái tay trung nhị này chứ, viết tóm tắt cái gì mà thích chơi game!
(trung nhị - bệnh ảo tưởng sức mạnh của trẻ mới lớn.)
Nội tâm Khâu Ninh đang rít gào, trên mặt lại rất bình tĩnh: “Ồ, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ đánh mạt chược QQ”.
Tất Dục Cẩn chưa từ bỏ ý định: “Không có gì khác?”
Khâu Ninh: “Không có!”
Không biết có phải là ảo giác của anh hay không mà hình như ánh mắt ông chủ dần dần trở nên phức tạp.
?
Anh lại làm sai cái gì rồi sao?
Khâu Ninh khô cằn mà đứng, nghĩ rằng đồ cũng mang tới rồi, có phải nên cáo từ hay không?
Tất Dục Cẩn đột nhiên hỏi: “Vì sao hôm qua lại rống khách hàng?”
Vì sao, vì lão dê già không biết liêm sỉ muốn sàm sỡ anh.
Khâu Ninh đương nhiên không thể nói vậy, nói: “Ông ấy nói rằng không nghe thấy, tôi chỉ đành nghĩ cách để ông ta nghe được thôi.”
Ai mà biết Tất Dục Cẩn cũng không dễ lừa, mắt sáng như đuốc: “ Nói thật.”
Khâu Ninh cắn môi dưới: “Tôi sợ anh không thích nghe.”
Tất Dục Cẩn hỏi trực tiếp: “Ông ta chiếm tiện nghi của cậu?”
Khâu Ninh sửng sốt một chút, sau đó ấp úng “Ừ” một tiếng.
“Lần sau nếu còn xảy ra trường hợp này thì cứ cự tuyệt trực tiếp, không cần cố kỵ ý kiến của công ty, MR sẽ giữ gìn lợi ích chính đáng của mỗi một nhân viên.”
Khâu Ninh ấm áp trong lòng.
Tất Dục Cẩn à một tiếng: “Nhưng cậu cũng chẳng hề cố kỵ gì.”
Khâu Ninh có chút xấu hổ, với tình huống như hôm qua, nếu xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng tới danh dự công ty, nếu đụng trúng một ông chủ ích kỷ thì thậm chí sẽ bị lột một tầng da xuống.
“Lần sau tôi sẽ chú ý.”
Tất Dục Cẩn không tiếp tục đề tài này nữa mà nói: “Ở khu Giang Bắc làm rất lâu rồi.”
Không biết vì sao lại chuyển đề tài lên chuyện này, Khâu Ninh vẫn nghiêm túc đáp: “Vâng, vừa tốt nghiệp đã tới đó rồi.”
“Vừa lúc,” ngữ khí Tất Dục Cẩn nhè nhẹ, lại cho Khâu Ninh một cái búa tạ: “Tuần sau tôi muốn qua bên kia khảo sát, cậu đi theo cùng.”
Suy nghĩ của Tất Dục Cẩn rất đơn giản, Thu Ninh đối tốt với Hành Cẩn như vậy, cho anh chỗ tốt trong trò chơi anh cũng không cần vậy thì cho chút thuận lợi trong công việc, hắn sẽ không keo kiệt mà đề bạt một chút.
Xem như một chút bồi thường cho việc trước đó.
Khâu Ninh đã choáng váng.
Giấc mộng thăng chức tăng lương đang ở ngay trước mắt nhưng anh không dám nhận.
Thiên hạ không có chuyện bánh nhân thịt trên trời rơi xuống.
Bây giờ không chỉ đã rơi, mà còn đập bộp cái lên đầu anh, thử hỏi có đáng để hoảng hốt không?
Khâu Ninh sợ hãi không thôi.
Khâu Ninh kinh hồn táng đảm.
Anh thậm chí đã hoài nghi có phải ông chủ đang suy nghĩ biện pháp cố ý tra tấn anh để báo cái thù cho sự việc mất mặt hôm qua.
Vì thế, Khâu Ninh lôi hết dũng khí cả đời ra mà run rẩy nói một câu: “Khả năng là tuần sau tôi bị đau bụng, nếu không thì ngài đổi người khác đi?”
Khi bị ánh mắt như kiểu “Quan tâm yêu thương trẻ thiểu năng trí tuệ” của ông chủ đảo tới, Khâu Ninh chỉ muốn cho bản thân một cái tát tai thật vang.
Nói năng như quần què vậy á!