Edit & beta: MeanChan
Tòa nhà Hoa Nam nằm trong khu trung tâm, đối diện là khu thương nghiệp phồn hoa, các cửa hàng nhãn hiệu xa xỉ nằm san sát nhau, biển người tấp nập như nước chảy.
Khâu Ninh đi theo đoàn người Tất Dục Cẩn vào thang máy chuyên dụng, tới lầu 37.
Hôm nay ông chủ mặc một bộ âu phục sọc đen, áo gile bên trong cùng màu với áo khoác ngoài, áo sơ mi màu trắng phối với cà vạt màu cà phê, vai rộng chân dài, bước đi từng bước, còn có thể mơ hồ nhìn thấy cơ bắp rắn chắc tinh xảo trên đùi.
Ánh mắt Khâu Ninh cầm lòng không đậu mà đặt mãi ở nơi đó.
Người dẫn đầu nhóm người đang đi về phía trước đột ngột dừng lại, nhóm người theo sau cũng ngừng lại theo.
Khâu Ninh ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Tất Dục Cẩn liếc qua đây.
Anh lập tức giật mình một cái.
?
Có mắt sau gáy sao?
Tần Kiêu cũng quay đầu nhìn theo, hơi ngơ ngác: "Tất tổng, làm sao vậy?"
Tất Dục Cẩn rời mắt, xoay người tiếp tục đi về phía trước: "Không sao."
Chờ đến khi không còn bị ánh mắt như đèn pha kia chiếu vào nữa, Khâu Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mé, nhất định là do chơi game nhiều quá, tự dưng nhìn chằm chằm chân ông chủ mình, anh đúng là bị cái gì rồi chứ chẳng bình thường.
Thư ký của Tề tổng đã sớm chờ từ trước, vừa thấy bọn họ là nhanh chóng tươi cười chào đón.
Sau khi hàn huyên, thư ký có chút khó xử mà nhìn nhóm người theo sau, nhẹ giọng nói: "Tề tổng có lời muốn nói riêng với Tất tổng."
Tất Dục Cẩn hiểu ý, gật đầu, nói với Tần Kiêu: "Cậu dẫn họ tới phòng họp chờ tôi."
Đêm qua Khâu Ninh không an giấc, lúc này thấy hơi uể oải, sau khi vào phòng họp ngồi liền uống nước không ngừng, muốn mình tỉnh táo hơn một chút.
Tống Quốc Tài ngồi bên cạnh anh, nhìn bộ dạng này của anh nên thò qua nhẹ giọng bảo: "Không bằng cậu hắt nước lên mặt mình ý, hiệu quả hơn nhiều."
Anh đứng bật dậy.
Thấy sắc mặt anh không tốt, chú Tống vui vẻ: "Sao, muốn hắt nước lên mặt tôi à?"
"Em vào toilet một chuyến." Khâu Ninh vỗ vai chú: "Không hắt, em biết tôn trọng người lớn tuổi."
Trên đường đi, Khâu Ninh móc di động ra nhìn một lúc.
Trên WeChat, trừ đồng nghiệp gửi nội dung công tác, một tin nhắn dư thừa cũng không có.
Anh mở khung chat với người liên hệ gần nhất ra, lên lên xuống xuống đánh mấy chữ, lại không biết nên nói điều gì.
Tối qua sau khi nói về đề tài gặp mặt xong, hai người liền thoát khỏi trò chơi, Hành Cẩn hình như vẫn đang bận.
Khâu Ninh bỗng nhiên phản ứng lại, hình như Hành Cẩn chưa từng nói gì về sinh hoạt trong hiện thực của "cô ấy".
Bây giờ hai người muốn gặp mặt, dù anh có hỏi một câu thì cũng không phải quá đáng lắm nhỉ?
- -
Cái ly trước mặt Tất Dục Cẩn lại được Tề tổng rót đầy trà, "Đại hồng bào cực phẩm, con gái tôi cố tình mang về cho tôi từ núi Vũ Di đấy."
(Vốn được biết đến là một trong Thập Đại Danh Trà nổi tiếng trong giới trà đạo, Đại Hồng Bào hay còn gọi là Nham Trà Vũ Di thuộc dòng trà Oolong, có lúc đạt mức giá kỷ lục: 1.2 triệu đô cho mỗi kg – là thức trà đắt nhất thế giới)
');}
Làn khói lượn lờ bốc lên từ ly trà nhỏ, hương khí nồng đậm dài lâu.
Ông chủ Hoa Nam đam mê uống trà và nghệ thuật trà, lúc trẻ còn từng học với thầy giáo nổi danh, điều này cũng không phải bí mật gì trong vòng.
Tất Dục Cẩn phẩm một ngụm trà, khen: "Thuần hậu ngọt thanh, là trà ngon."
Tề tổng vui hớn hở cười một tiếng: "Vẫn là uống trà với cháu thích hơn, cho lão Lý với lão Trần uống chả khác nào đàn gảy tai trâu phí phạm của trời, lần trước tới chỗ bác còn định ôm hộp Thiết Quan Âm mà cháu đưa cho bác đi, hừ, tưởng bở."
Đều là trưởng bối của mình, Tất Dục Cẩn không tiếp tục đề tài này, vẻ mặt hắn nhàn nhạt, giọng điệu lại tràn ngập tôn kính: "Tề tổng muốn gặp riêng cháu vì chuyện gì?"
"Một chút việc tư." Tề tổng dựa vào sô pha, tinh tế đánh giá người trẻ tuổi trước mặt.
Năm đó Thích thị gặp đại nạn, MR ăn bữa nay lo bữa mai, tất cả mọi người đều cho rằng lại có hai ngôi sao sáng giới thương nghiệp phải ngã xuống, ai ngờ lúc này một người trẻ mới hai mươi tuổi đứng dậy, không chỉ kéo lại Thích thị và MR từ vách núi cheo leo, còn phát triển càng ngày càng lớn mạnh, làm mọi người sốc đến rớt mắt kính.
Tề tổng cũng không ngoại lệ, chân tay của ông mau, là người đầu tiên quyết định hợp tác với Tất Dục Cẩn – người vừa mới nhậm chức, tuy không tính là đưa than ngày tuyết nhưng cũng trợ giúp rất nhiều trong quá trình phát triển của MR và Thích thị.
Tất Dục Cẩn nhìn có vẻ rất lạnh nhạt nhưng vẫn nhớ rõ phần tình cảm này của ông, là một đứa trẻ thiện lương tốt bụng.
"Hôm nay cháu tròn 33 tuổi nhỉ?"
Tất Dục Cẩn nhướng mày, hiểu ra trong nháy mắt, khẽ cười đáp: "Ba mẹ cháu gọi điện cho bác để giục cháu kết hôn?"
Hai bên đã giao thiệp mười mấy năm nay, tình nghĩa đã không chỉ còn là lợi ích giữa thương nhân với nhau.
Giống như những bậc phụ huynh bình thường khác, từ khi hắn tròn 30 tuổi đã liên tục nghe mẹ lải nhải bên tai, chỉ sợ hắn bận việc mà làm chuyện chung thân đại sự của mình chậm trễ.
Nhưng hắn luôn là người rất có chủ kiến, cha mẹ Tất cũng không có biện pháp với hắn, chỉ là ngẫu nhiên đề xuất này nọ, gặp được người thích hợp liền nắm chặt cơ hội.
Tất Dục Cẩn nhẹ như không đáp: "Thích Lâm còn chưa thành niên, con là người giám hộ của nó, phải phụ trách với nó, không có tâm sức đi làm chuyện khác."
Đứa cháu ngoại trai đáng thương quả nhiên là tử huyệt của người già, cha mẹ Tất không nói gì nữa, chỉ đành sốt ruột trong lòng.
"Ha ha ha, không đến mức đó." Tề tổng xua xua tay, gương mặt hiền từ: "Là bác hỏi thế thôi. Có bạn gái chưa?"
Tất Dục Cẩn nói: "Cháu có đối tượng."
Tề tổng sửng sốt, đôi mắt đầy kinh ngạc, bản nháp đánh nửa ngày trong lòng cũng không nói ra được.
Người đàn ông đối diện vẫn tiếp tục nói: "Tuy rằng quan hệ còn chưa ổn định, nhưng cũng sắp rồi."
Không biết là nhớ tới cái gì, gương mặt hắn hiện lên vẻ tươi cười, tuy không quá rõ nhưng lại cười rất thật lòng.
Đây là lần đầu tiên Tề tổng thấy hắn thể hiện cảm xúc chân thật trước mặt người ngoài.
"Được bao lâu rồi?"
"Chưa lâu lắm, mới trong tháng này thôi."
Tề tổng thở dài, sự thất vọng hiện rõ trên mặt, hối hận nói: "Cái tính này của cháu, cả thành phố Kinh Giang đều cho rằng cháu định kết hôn với công việc luôn, không nghĩ tới cháu cũng có ngày phải phàm tâm đại động."
Ông càng nghĩ càng bực: "Đáng nhẽ ra nên gọi cháu tới tâm sự sớm hơn, nói không chừng cô nhóc nhà bác còn có cơ hội. Rốt cuộc là con gái nhà ai có phúc vậy, được cháu đặt vào trong lòng."
Nụ cười của Tất Dục Cẩn tươi lên một chút, không suy nghĩ về sai lầm của mình, nói: "Cháu với Tề tiểu thư không có duyên phận. Không phải là cậu ấy có phúc mà là cháu có phúc, cháu mới là người được cậu ấy đặt lên đầu quả tim."
Tề tổng nhìn biểu cảm của hắn như nhìn thấy cái gì hiếm có lắm, tấm tắc thở dài: "Nhìn bộ dạng này của cháu, cuối cùng trông cũng giống người một tí, thật muốn chụp một tấm gửi cho đám người trong vòng kia xem, dọa chết bọn họ."
Tất Dục Cẩn vẫn cười: "Nào có khoa trương như vậy."
Chút phiền lòng qua đi, trong đầu Tề tổng chỉ còn ý muốn hóng hớt: "Các cháu quen nhau thế nào? Cô gái kia bao lớn rồi? Có tốt không? Cha mẹ cháu biết việc này chưa?"
Nghe xong mấy vấn đề liên tiếp, Tất Dục Cẩn cũng không hề mất kiên nhẫn, dịu dàng đáp: "Quen nhau ngoài ý muốn, 26, khá tốt. Chuyện này bác đừng nói với cha mẹ cháu, chúng cháu còn chưa xác định, không muốn dọa em ấy sợ."
Tề tổng gật gật đầu tỏ vẻ lý giải, lại hỏi: "Thật ra bác khá tò mò, cô gái kia đối với cháu tốt thế nào? Có thể ủ cho khối đá cứng như cháu nhũn cả ra thế này."
Tốt thế nào?
Tất Dục Cẩn cẩn thận nhớ lại: "Sẽ giúp cháu chửi người khác."
"......" Tề tổng qua hơn nửa ngày mới: "Hả?"
"Còn giúp cháu đánh nhau."
Tề tổng: "??"
"Vì muốn cháu vui vẻ mà còn đem người yêu cũ lên tế tận mấy lần."
Tề tổng: "???"
"Mỗi ngày đều lo lắng cháu gặp phải người xấu, còn nhắc cháu tan tầm về nhà phải cẩn thận." Tất Dục Cẩn tổng kết: "Có rất nhiều ưu điểm."
Trái tim người già của Tề tổng đập như đánh trống dồn.
Nghĩ thầm: tôi không hiểu thế giới của người trẻ tuổi lắm.
Sao cây vạn tuế ngàn năm mới ra hoa, lại ra được một đóa hoa kỳ lạ đến vậy?
Ông giật mình tại chỗ, mãi cũng không bình tĩnh lại được, cuối cùng mới gian nan mở miệng: "Cô gái này, rất không bình thường."
Đôi tay Tất Dục Cẩn đặt trên đùi, gật đầu: "Thật sự không bình thường."
Hắn nhìn người bác già trước mặt, nói: "Nói xong việc tư rồi, nên nói chuyện hợp tác thôi."
"Cái thằng nhóc này," Tề tổng có chút bất mãn: "Hôm nay cháu đón sinh nhật, chi bằng cho mình được thoải mái một chút, buổi tối đi ăn một bữa thật ngon."
"Thế thì không được." Tất tổng là một người máy không có cảm tình: "Nhân viên của cháu tới rồi, còn đang chờ trong phòng họp kìa."
- -
Khâu Ninh hắt nước lạnh lên mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn chút.
Khuôn mặt người đàn ông trong gương tuy tinh thần không tốt lắm, nhưng vẫn khó nén vẻ đẹp trai anh tuấn.
Lúc nhỏ anh mũm mĩm, đường cong ngũ quan không đủ sắc nét, là kiểu người đặt trong đám đông là không nhận ra nổi, mãi cho đến khi lên cấp ba, vóc dáng mới gầy dần xuống, ưu thế ngũ quan mới dần dần lộ ra, mọi người xung quanh đều nói anh như một cổ phiếu đầy tiềm năng.
Mấy lời tán dương này nọ không làm anh xúc động lắm, anh cũng không vào giới giải trí, lớn lên đẹp cũng không mài ra mà ăn được.
Nhưng giờ phút này, anh cảm thấy vô cùng may mắn khi được cha mẹ ban cho một gương mặt như vậy.
Khâu Ninh dùng tay gạt bọt nước trên mặt đi, gương mặt này của mình ngoài đời với lên ảnh cũng không khác nhau lắm, hẳn là không đến mức gặp ánh sáng là chết.
Đường đi từ toilet đến phòng họp phải qua phòng nhân sự, Khâu Ninh mới bước tới thì cánh cửa trước mặt ba một phát mở ra, anh còn chưa kịp nhìn rõ thì một người đã đụng vào anh, va mạnh đến độ anh phải lui một bước.
"Ngại quá ngại quá." Sắc mặt cô gái trẻ tuổi tái nhợt, ôm bụng hơi cong eo, trông có vẻ cực kỳ khó chịu: "Tôi không có... xítt... cố ý."
"Không sao." Khâu Ninh nhíu mày, quan tâm hỏi: "Cô không sao chứ? Có cần giúp không?"
"Có được không?" Cô gái nghe thấy liền túm lấy tay anh, nói nhanh đến độ không có dấu chấm câu: "Phiền anh đến cửa hàng B17 Aoai tầng ba khu trung tâm mua sắm lấy chiếc thắt lưng có kim hai đầu được đặt làm riêng cứ báo là tập đoàn Hoa Nam là người bán hàng sẽ hiểu!"
Lỗ tai Khâu Ninh:???
"Bụng tôi khó chịu quá cầu xin anh... Xít ——" cô cong eo càng lúc càng thấp, trán đầy mồ hôi: "Anh ở bộ phận nào tí nữa tôi qua chỗ anh lấy?"
"...... Ở bộ phận thị trường, không cần tôi gọi 120 giúp sao?"
"Không cần không cần, tật đau bụng kinh, ngồi ở WC một lát là ổn rồi." Em gái vẫy tay, thở hổn hển một hơi, "Nếu anh không đợi được tôi thì phiền anh trực tiếp đưa cho Tất tổng MR, cảm ơn."
Hôm nay là thứ hai nên không đông lắm, Khâu Ninh chỉ mất một lúc là đã có thang máy tới.
Đau bụng kinh đến không đứng dậy nổi mà vẫn tiếp tục đi làm, quá mức kiên cường làm Khâu Ninh không thể từ chối lời nhờ vả của cô nàng được.
Đây có vẻ như không phải là nhiệm vụ, mà là một cách cứu mạng người khác.
Tới lầu 3, đi ra khỏi cửa thang máy... tầng ba B bao nhiêu cơ?
B07? B17?
Anh đứng ở tại chỗ, ngơ ngác nhìn trái nhìn phải.
LOGO các thương hiệu chói sáng muốn lóa mắt người tìm kiếm.
Cách đó không xa, mấy chữ màu đen vừa giản dị vừa không sặc sỡ——Aoai.
Khâu Ninh nhìn đánh số, B07.
Không sai, là nhà này.
Anh bước qua.
Người bán hàng cười nhiệt tình hỏi: "Tiên sinh xem thắt lưng sao? Thích kiểu dáng như thế nào vậy?"
"Chiếc dây lưng khóa kim hai đầu mới ra," khâu Ninh nhớ nhiệm vụ em gái nọ giao cho, "Tập đoàn Hoa Nam muốn lấy."
"Tập đoàn Hoa Nam sao," người bán hàng hiểu ý cười, không giới thiệu nhiều, trực tiếp dẫn anh qua khu trưng bày hàng mới ra, "Bên chúng tôi có hợp tác với Hoa Nam, nhân viên bên các anh rất hay tới chỗ này mua sản phẩm mới."
Một hộp quà màu xanh biển được lấy ra, người bán hàng mở nắp, chất da trâu đen khảm khóa hợp kim, giản dị tinh tế.
Kiểu dáng trông rất đẹp.
Khâu Ninh ngắm cái mác sản phẩm.
Giá cả cũng rất đẹp.
Anh cẩn thận kiểm tra lại, sau khi chắc chắn không có tỳ vết gì thì mới gật đầu: "Là cái này."
"Được, phiền ngài cho tôi xem số thẻ nhân viên."
Khâu Ninh lấy thẻ nhân viên mà em gái nọ đưa ra, đọc dãy số bên trên lên.
Người bán hàng giúp anh gói hàng, còn cẩn thận thắt một cái nơ bướm ngoài hộp quà, cất vào túi quà tặng: "Giá gốc là 4860, ưu đãi với nhân viên Hoa Nam còn 4276, anh trả bằng tiền mặt hay quét mã?"
"Quét mã." Khâu Ninh lấy ví ra: "Phiền in cho tôi hóa đơn, cảm ơn."
Tất Dục Cẩn ra khỏi văn phòng Tề tổng liền trực tiếp vào phòng họp, hắn nhanh chóng quét mắt nhìn một vòng, mày nhíu lại: "Khâu Ninh đâu?"
Tống Quốc Tài trả lời thay: "Đi toilet."
Đồng nghiệp khác tiếp lời: "Cậu ấy đi sắp nửa giờ rồi đấy nhỉ?"
Chân mày Tất Dục Cẩn càng nhăn chặt hơn.
Tống Quốc Tài thầm rùng mình, vội vàng đứng lên: "Tôi đi xem..."
"Không cần." Tất Dục Cẩn đứng lên: "Tôi đi, hội nghị chính thức bắt đầu sau 10 phút nữa, mọi người chuẩn bị trước đi."
Nói xong, ngoài cửa chỉ còn lại bóng lưng hắn, để lại mọi người ngồi ngơ ngác trong phòng họp.
Khâu Ninh cầm túi chạy tới lầu 37 thì nhận được WeChat từ Tống Quốc Tài.
Lão Tống già: Sao cậu còn chưa ra khỏi WC thế?
Lão Tống già: Đừng lười biếng, Tất tổng tới tìm cậu rồi!
"Khâu Ninh."
Anh còn chưa kịp trả lời tin nhắn, đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên không xa.
Anh ngẩng đầu, thấy Tất Dục Cẩn đi thẳng về phía anh, dáng người cao gầy, khí thế áp đảo, so với minh tinh trên TV còn hút mắt người khác hơn.
Khâu Ninh nhớ tới cảnh tượng buổi sáng, lại không kiềm được hướng mắt vào đùi hắn.
Hai chân thẳng tắp bị che phủ bởi quần tay, nhìn không rõ.
Tất Dục Cẩn cao hơn anh nửa cái đầu, lúc nhìn anh phải hơi cụp mắt: "Đi đâu?"
Ngay sau đó lại thấy chiếc túi xanh biển trong tay anh, chân mày nhíu lại: "Cậu đi mua đồ?"
Khâu Ninh hoàn hồn, đưa chiếc túi trong tay ra: "Tất tổng anh đến vừa lúc, đưa anh."
Khuôn mặt vạn năm không tan sương của Tất Dục Cẩn để lộ chút cảm giác bất ngờ: "Đưa tôi?"
Khâu Ninh theo bản năng nói: "Vâng......"
Tất Dục Cẩn mím môi, lẳng lặng nhìn anh, không nói một câu.
Khâu Ninh bị hắn nhìn đến nỗi hoảng hốt, không khỏi liếm môi hỏi: "Không đúng sao?"
Đương nhiên là đúng.
Chỉ là Tất Dục Cẩn hơi bất ngờ.
Hắn không công bố sinh nhật của mình ra ngoài, trên bách khoa toàn thư cũng điền lung tung, trừ người thân cận ra thì không ai biết.
(bách khoa toàn thư này mình nghĩ nó giống wikipedia)
Hắn không hiểu vì sao Khâu Ninh lại biết, cũng không rõ mục đích của anh khi tặng quà cho hắn.
Nhưng Tất Dục Cẩn thừa nhận, hắn thật sự rất vui.
Tất Dục Cẩn duỗi tay nhận lấy cái túi, thấy rõ LOGO trên bao liền cười nói: "Hiệu này không rẻ đâu."
Khâu Ninh cười theo: "Đúng vậy á."
Thật sự không rẻ, nhưng liên quan gì đến anh, cũng không phải là anh phải bỏ tiền.
Anh móc hóa đơn từ trong túi ra, đang muốn hỏi là phải tìm MR hay Hoa Nam thanh toán thì lại nghe thấy BOSS trước mặt vô cùng sung sướng mở miệng:
"Cảm ơn quà của cậu, tôi rất thích."
Ngón tay cứng đờ.
Từ từ.
Có phải đang có hiểu lầm gì không?!
- ---------Hết chương 52----------