Edit & beta: MeanChan
"Trừu Trừu với Ưu Nhạc Quả nói mấy cái này dùng ổn nhất, cho nên em mua nhiều hơn, vốn dĩ muốn đưa ngay trong mấy ngày chị không thoải mái cơ." Trong tin nhắn thoại, nhân viên nhỏ từ từ nói: "Không ngờ chị lại không lấy kịp..."
Tất Dục Cẩn cầm một gói Bảy Độ Không Gian hằng ngày, nhìn phần thông tin sản phẩm.
Cẩn: Quà sinh nhật của tôi là cái này?
"Đương nhiên không phải." Khâu Ninh không biết đang ở đâu mà âm thanh hơi vang: "Bên dưới mới là quà, cái này chỉ là tiện tay mua, con gái các chị chắc chắn sẽ dùng được."
Thích Lâm đứng sau cậu của nó, lý trí nói cho nó biết là nó phải chạy ngay đi, nhưng lòng hiếu kỳ lại làm nó không thể di chuyển nổi đôi chân.
Sau đó, nó thấy Tất Dục Cẩn nhặt từng bao băng vệ sinh ra, xếp bên cạnh thành một ngọn núi nhỏ.
Lại sau đó nữa, cậu nó lấy ra được một cái hộp hình chữ nhật từ bên dưới.
Viền vàng thân đen, giản đơn mà cao cấp, trên mặt hộp in mấy chữ cái vàng kim——TOMFORD.
Thích Lâm:?
Đôi mắt nó trợn to: "Cậu, có người đưa hoa cho cậu sao?"
(Thích Lâm không biết hãng này, bạn ý tưởng là hoa để trong hộp =))) chúa tể ngây thơ)
Tất Dục Cẩn không để ý đến nó, nhìn cái hộp này không nói một lời.
Hắn mở hộp ra, đập vào mắt là mười thỏi đen nhỏ nằm xếp hàng.
Không cần lấy ra Tất Dục Cẩn cũng biết đây là cái gì.
Hắn nhịn không được mà cười một cái, tức đến bật cười.
Khâu Ninh tặng quà sinh nhật cho Hành Cẩn, là một bộ son môi TF mười thỏi các màu.
Một bộ 4500.
Hắn biết bởi vì hôm trước Tần Kiêu cũng mới mua cho vợ cậu ta một bộ.
Rất có năng lực.
Mua cho hắn cái dây lưng 4276 đồng còn muốn thanh toán.
Mà với một người vợ qua mạng chưa gặp được lấy một lần, tiêu hết 4500 đồng cũng không thèm chớp mắt một cái.
Hắn nhìn đống băng vệ sinh bên cạnh.
À, không chỉ 4500, đống băng vệ sinh này cũng phải tốn thêm tầm mấy trăm nhỉ?
Sau khi Thích Lâm nhìn rõ đồ vật bên trong, nó vô cùng hối hận vì lúc nãy không chạy trốn ngay.
Đậu mé, ai vậy!
Quả thực là BIG gan!
Tặng cho cậu nó đồ dùng dành cho phụ nữ, đây là khiêu khích, là vũ nhục!
Thích Lâm bày tỏ sự phẫn nộ của bản thân trước: "Cậu có thể nhịn, cháu ngoại trai không thể nhẫn nữa. Cậu cho con phương thức liên lạc của nó, bây giờ con sẽ đi solo với nó luôn!"
Tất Dục Cẩn rốt cuộc cũng ban cho nó một ánh mắt: "Con bỏ nhà đi tìm người PK, cậu còn chưa tính toán với con đâu."
Thích Lâm: "......"
Nó yên lặng ngậm miệng.
Dưới đáy thùng còn có cái gì đó.
Là hai cái túi, một cái to một cái nhỏ.
Túi lớn có gắn LOGO vẽ hình một chú sóc con với đôi mắt to.
Cái này Thích Lâm cũng không lạ, bản thân nó trước kia cũng từng mua qua.
');}Đúng là hãng đồ ăn vặt nổi tiếng mà những thiếu nam thiếu nữ suốt ngày ở nhà thích nhất —— ba con sóc.
Một cái túi khác có màu hồng phấn, phía dưới nhãn hiệu, một hàng chữ "Trà ích mẫu đường đỏ táo đỏ cho con gái" đặc biệt dễ thấy.
Tất Dục Cẩn đã không còn gì để bị đả kích nữa.
Quả thật Khâu Ninh rất có lòng, chẳng có người con gái nào có thể không gục ngã trước kinh hỉ này.
Đáng tiếc hắn là nam.
Tất Dục Cẩn chụp ảnh đống đồ lại gửi cho đối phương.
Sau đó lại cầm hộp son môi, băng vệ sinh cất lại vào rương, cuối cùng đóng nắp thùng lại.
Thích Lâm yên lặng nhích về phía cửa.
Xong rồi.
Cậu nó tức phát điên rồi.
Nó đã cảm nhận được không khí đáng sợ như cơn mưa nguồn sầm sập* sắp dội tới.
(gốc là sơn vũ dục lai, phong mãn lầu: mưa núi sắp tới, gió khắp lầu)
Sau khi sắp xếp lại đồ cẩn thận, Tất Dục Cẩn vừa quay đầu đã thấy Thích Lâm trốn ra tận cửa, sắc mặt trắng bệch nhìn hắn.
Hắn cụp mắt nhìn nó, nói: "Con sợ cái gì?"
Sợ cái gì?
Sợ cậu đấy!
Thích Lâm chỉ thùng đồ vật trên mặt đất: "Những cái đó..."
Tất Dục Cẩn nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Bạn bè gửi sai quà thôi."
Mắt hắn vừa nhấc lên, Thích Lâm liền run rẩy: "Có vấn đề gì?"
Thích Lâm: "......"
Không thành vấn đề, ngài nói không thành vấn đề thì không thành vấn đề.
Nó còn chưa lê được từ cửa ra thư phòng thì đã bị gọi lại: "Chờ đã."
Bước chân cứng đờ, Thích Lâm xoay người, đang định bày ra một gương mặt tươi cười xán lạn, nghĩ thầm cậu ơi con chỉ là người qua đường vô tội con không bao giờ hóng hớt chuyện của cậu nữa cậu đừng giận cá chém thớt lên con...
Lòng ngực đã bị nhét một đống đồ vật.
Nó mắt to trừng mắt nhỏ với con sóc trên túi đồ ăn vặt.
Thích Lâm:?
"Cầm ăn đi."
Thích Lâm dại ra mà: "...... Dạ?"
Tất Dục Cẩn hỏi: "Không phải con thích ăn cái này sao, không thích?"
Thích Lâm bất giác ôm chặt cái túi to trong ngực: "Thích..."
Không phải.
Đây là vấn đề nó có thích hay không à?
Đây là đồ người khác gửi sai!
Cậu không gửi lại cho người ta sao?
Cứ thế chiếm làm của riêng luôn à??
- -
Bộ thị trường nhận được nhiệm vụ mới, Khâu Ninh đã hai buổi trưa không được nghỉ ngơi đàng hoàng. Anh bước vào gian trà nước làm một ly cà phê hòa tan, nhân lúc thở dốc xem di động một lát.
Trên WeChat đều là các tập tài liệu và tin nhắn thảo luận này kia của đồng nghiệp, nhìn không cũng khiến đôi mắt mỏi mệt.
Anh mở vòng bạn bè ra, xem hết một vòng lại không dám ấn like, tải lại trang theo thói quen trước khi thoát ra.
Một tin tức mới đâm vào mi mắt.
Cẩn: Mặt trời rực rỡ [ hình ảnh ]
Khâu Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng.
Ngoài cửa sổ sát đất, ánh mặt trời đang độ đẹp nhất, trời xanh vạn dặm, kiến lúc đối diện MR lóe lên ánh sáng lấp lánh, làm tâm trạng con người cũng tốt lên theo.
Đại não căng chặt hai ngày nay của Khâu Ninh cũng không khỏi thả lỏng lại.
Vài giây sau, anh đột nhiên nhận ra điều gì.
Anh lập tức đứng thẳng người, một lần nữa nhìn vào chiếc di động trong tay, mở ra hình ảnh Hành Cẩn mới đăng lên.
Tòa nhà quen thuộc, trang trí quen thuộc.
Khâu Ninh nhìn chằm chằm hình ảnh hai giây, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Lại cúi đầu, lại nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Trong bức ảnh, kiến trúc ngoài cửa sổ giống y như đúc với thứ anh có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Hiện tại Hành Cẩn đang ở trong tòa nhà MR.
Trong nháy mắt, hô hấp anh trở nên gấp rút.
Từ vị trí của Hành Cẩn, hẳn là phòng trà bánh lầu 12.
Máu Khâu Ninh sôi trào sùng sục trong giây phút này, anh không chút suy tư, lập tức chạy về phía lầu dưới.
Bước chân vội vàng như chưa từng được vội.
Sao Hành Cẩn lại ở MR? Cô ấy là nhân viên nơi này? Hay là tới bàn công việc?
Nếu mình xuất hiện trước mặt cô ấy, cô ấy có nhận ra mình không?
Trong đầu anh có đủ các loại suy nghĩ thượng vàng hạ cám, rối rắm phức tạp.
Có vui vẻ, có khẩn trương, nhưng nhiều nhất là chờ mong.
Thang máy ngừng ở lầu 12, cánh cửa trước mặt vừa lúc mở ra.
Trái tim Khâu Ninh cũng theo đó mà nhảy vọt lên.
Vừa nhấc đầu đã đối diện với vẻ mặt vội vàng của Tống Quốc Tài.
Khâu Ninh lại như không nhìn thấy, chòi đầu ra ngoài nhìn, sau đó bị túm chặt lại.
"Đi đâu đây?"
"Đi phòng trà bánh." Khâu Ninh giãy giụa hai cái: "Em có việc gấp, xử lý xong là đi lên liền..."
"Đừng đi." Tống Quốc Tài túm anh về thang máy, sau đó vô cảm ấn nút đóng cửa: "Lê Ngôn báo mở họp, cô ấy có ý tưởng về phương án mới..."
Khâu Ninh chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa trước mắt khép lại.
Lúc cánh cửa chỉ còn để lại một khe ánh sáng cuối cùng, anh nỗ lực nhòm ra bên ngoài.
Trong đại sảnh phòng trà bánh chỉ có vài bóng người ngồi, không thể nhìn rõ bất kỳ điều gì.
- -
Hội nghị lần này kéo dài chừng một tiếng rưỡi, nội dung cực kỳ quan trọng nên Khâu Ninh không dám thả hồn lên ngọn cây.
Sau khi tan họp, anh cầm tư liệu, mặc kệ ánh mắt người khác, vọt ra khỏi cửa phòng họp đầu tiên.
Anh gửi tin nhắn cho Hành Cẩn, ấn tin nhắn thoại, gửi lời đi.
Không hề có lời hồi đáp.
Nghĩ cũng biết, lâu như vậy, khẳng định là người ta về mất rồi.
Nhưng Khâu Ninh chưa từ bỏ ý định, bọn họ cách nhau gần như vậy, thiếu chút nữa, chỉ kém chút nữa...
Là có thể gặp được.
Khâu Ninh không về văn phòng, anh vẫn đi tới lầu 12.
Ở đại sảnh phòng trà bánh, bóng người đã thưa thớt.
Anh nhìn lại vị trí trong bức ảnh.
Một hình bóng quen thuộc đang ngồi ngay ngắn ở nơi đó, tay cầm cốc cà phê, đặt máy tính trên bàn, rất chuyên tâm làm việc.
Là Tất Dục Cẩn.
Ngọn lửa hi vọng trong lòng lập tức lụi tàn.
Khâu Ninh ôm tài liệu, bước qua.
Cảm giác bên người xuất hiện cái bóng khác, Tất Dục Cẩn ngừng tay, nghiêng đầu nhìn.
Khâu Ninh đối diện với đôi mắt hắn, nhẹ giọng gọi: "Tất tổng."
Sau vụ không nhận chuyển khoản ngày đó, hai người không hề gặp mặt nhau trong công ty, WeChat cũng không hề liên lạc lại.
So với người xa lạ còn xa lạ hơn.
Tất Dục Cẩn hơi gật đầu coi như đáp lại, nhìn tài liệu trong tay anh, hỏi: "Muốn ký tên?"
Khâu Ninh nghẹn lời, há miệng thở dốc: "Không phải."
Suy nghĩ một chút rồivẫn nói: "Tôi xuống đây nhìn."
"Nhìn cái gì?"
"Thì là," Khâu Ninh thật cẩn thận hỏi rằng: "Trước khi anh tới, có ai ngồi đây không?"
Tất Dục Cẩn rời mắt, nhìn kỹ những con số trên máy tính: "Không có."
Khâu Ninh lại hỏi: "Vậy anh có thấy cô gái nào quanh đây..."
Tất Dục Cẩn lại nhìn anh, bỗng nhiên cắt lời: "Cô gái thế nào?"
Khâu Ninh nhếch môi, nói không nên lời.
Không biết, anh không biết.
Nhận thức của anh về Hành Cẩn chỉ có 26 tuổi, con gái, sinh nhật cô ấy là hai ngày trước.
Không có.
Nhìn vẻ mặt anh ngơ ngác, Tất Dục Cẩn nhẹ nhàng cười trào phúng: "Không có cô gái nào, từ đầu tới cuối chỉ có mình tôi ở chỗ này."
"À." Nỗi thất vọng to lớn bao phủ lấy anh, Khâu Ninh xin lỗi: "Quấy rầy rồi."
Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
"Tiền Aoai, tôi sẽ để tài vụ chuyển thẳng vào tiền lương của cậu."
Khâu Ninh ngừng bước chân, xoay người lại nhìn.
Tất Dục Cẩn quyết không bố thí cho bên đây thêm một tấc ánh mắt nào, vẫn nhìn chằm chằm máy tính: "Công ty sẽ không chiếm lợi của cậu."
Bị từ chối thẳng mặt, dù là người tốt tính như Khâu Ninh cũng có chút ảo não.
Anh bị xem nhẹ.
Sợi dây trong đầu Khâu Ninh lập tức "tực" một tiếng, đứt rời.
Anh bước lại, vì đang đứng nên trông cao hơn rất nhiều so với Tất Dục Cẩn đang ngồi, rũ mắt, mặt lạnh nói: "Tôi không bị chiếm lợi, đó là quà sinh nhật tôi đưa anh, anh muốn thì lấy, không cần thì tìm đống rác nào mà ném, tài vụ chuyển tiền cho tôi thì tôi cũng trả về."
Khâu Ninh hít thở sâu, nuốt lại câu "Ông mà thèm mi thanh toán à" tương đối nguy hiểm kia, kiên cường mỉm cười: "Lúc trước muốn thanh toán là do tôi hiểu lầm, nhưng sau khi biết là sinh nhật anh liền lập tức không còn suy nghĩ này, tặng quà cho bạn bè là lẽ tất nhiên không cần trả lại —— tôi hiểu, Tất tổng ngài khinh không muốn làm bạn với loại nhân viên nhỏ như tôi, nhưng hi vọng anh vẫn nhận lấy, anh yên tâm, sẽ không có lần sau."
Tất Dục Cẩn suýt chút nữa bị anh chọc cho tức đến phát cười.
Nhìn cái miệng cứ đóng đóng mở mở không ngừng trước mặt, chỉ có mình hắn biết hắn phải cố nén bao nhiêu mới không lấp kín nó đi.
Hắn không đáp, khuôn mặt lạnh như băng, đoan chính ngồi trên chiếc ghế trắng, nhìn không rõ vẻ mặt.
Khâu Ninh nói xong thì thấy sướng hết cả người, cảm thấy mình đẹp trai cực kỳ.
"Không quấy rầy anh nữa."
Kể cả tư thế lúc rời đi cũng phóng khoáng hơn không ít.
Người khuất bóng sau cửa, Tất Dục Cẩn đột ngột dùng một hơi uống hết ly cà phê đắng nghét trên bàn.
- -
Trước khi về bàn làm việc của mình, uống hết hai ly nước lạnh, sự quả cảm của Khâu Ninh rốt cuộc cũng rơi rụng hết.
Anh ngơ ngác ngồi vào chỗ.
Đệch.
Anh mới làm trò gì vậy?
Trâu bò thiệt á, Khâu Ninh.
Dám cãi cả áo cơm cha mẹ của mình, không trao tặng giải dũng cảm nhất năm thì đúng là một sự xúc phạm với tài năng của Khâu Ninh.
Lúc bản thân mình phun phèo phèo, Tất Dục Cẩn có biểu tình như thế nào?
"......"
A a a a a!
Cho mi thể hiện, cho mi thể hiện này!
Khâu Ninh chẳng còn cơn điên gì nữa, nỗi tiếc nuối khi không gặp được bảo bối nhà mình cũng bị hòa tan.
Anh móc di động ra, thảm thương chia sẻ tâm trạng của mình lúc này.
QN: Bảo bối, chắc em sắp thất nghiệp rồi QAQ
QN: Nãy em mới làm mình làm mẩy với lãnh đạo trực tiếp xong, hức, sắc mặt ổng đáng sợ lắm luôn á!
QN: Xong rồi, ôi, chắc chắn ổng sẽ càng ngày càng ghét em.
Cẩn:......
Mắt Khâu Ninh lập tức sáng bừng, bảo bối của anh trở lại rồi!
Cẩn: Em thật sự cảm thấy hắn ghét em?
QN:?
Cẩn: Hắn không ghét em.
QN:??
Cẩn: Lúc trước tôi bận, không đọc được tin nhắn của em, không phải cố tình lơ em.
Khâu Ninh cảm thấy bảo bối nhà mình nói chuyện hơi lộn xộn.
"Không sao, em cũng rất bận ——"
Cẩn: Em muốn gặp mặt lúc nào?
Khâu Ninh run tay, tin nhắn chưa kịp đánh xong đã gửi đi mất.
- ---------Hết chương 56----------