Chương 21: Khắc tinh
Editor: Shandy - Em gái nhỏ trẹo lưỡi vì cà khịa hộ tác giả
"Lan Thành, anh tìm người điều tra một chút người nào có mặt ở bữa tiệc có quan hệ mật thiết với Lan Thành chẳng phải sẽ biết hay sao?"
Lâm Nhan đúng là biết hết nội dung tiểu thuyết, nhưng nếu cô công khai nói thẳng ra Lâm Sanh lại không khỏi khiến người khác nghi ngờ, trong đầu vòng nút thắt, quanh co nhắc nhở.
"Lâm Nhan, tốt nhất là cô đừng có giở trò gì lươn lẹo." Đôi mắt Tạ Phong Trần khẽ động, vốn là không
hi vọng có được câu trả lời, nhưng Lâm Nhan lại gãi đúng chỗ ngứa nói ra Lan Thành khiến anh ngoài ý muốn.
Việc anh đang tìm người ở Lan Thành thì ngoại trừ mấy người có quan hệ tốt và người thân thiết bên cạnh, hoàn toàn không ai biết được, thế mà Lâm Nhan lại biết, lúc trước anh đã cho là cô đang chơi xỏ mình.
Lâm Nhan bĩu môi, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy khinh thường, "Tôi không có tâm cơ nặng như vậy đâu, nếu như anh tin thì đi dò hỏi, không tin cũng chẳng sao, dù sao có qua có lại, tôi cũng hoàn thành giao hẹn với anh rồi."
Tạ Phong Trần nhìn vẻ mặt thản nhiên không giống giả bộ của cô, cảm thấy cũng không có bao nhiêu nghi ngờ, đi nhanh ra cửa lớn, chợt dừng bước lại, nghiền ngẫm hỏi, "Làm sao cô biết tôi đang tìm người?"
"Đánh bừa mà trúng thôi, vì nói ra thì anh đã lớn tuổi như vậy rồi, không gần gũi phái nữ, cũng chưa thấy yêu ai, hơn nữa bên cạnh cũng chẳng có một người phụ nữ nào, tám mươi phần trăm là cất giấu cô nào đó, cũng không khó đoán ra trong lòng anh có một bạch nguyệt quang đâu!" Lâm Nhan ngồi trên ghế sofa, người nhẹ nhàng chuyển động, tựa lên một chiếc gối màu vàng nhạt, vẻ mặt cười hờ hững nhìn anh, đôi mắt giảo hoạt mà linh động.
Ánh mắt anh hung ác trợn trừng nhìn Lâm Nhan, rất muốn hỏi lại cô: Chẳng lẽ cô không phải phụ nữ?
Lâm Nhan nói rất đúng, một người phụ nữ bên cạnh anh cũng không có, trong lòng anh không muốn thừa nhận, nhưng Lâm Nhan lại quả thực là người phụ nữ của anh.
Cùng lắm cô chỉ được coi là cô vợ trước không được yêu thương, hôm nay ngoại trừ diễn kịch với anh thì không có bất cứ quan hệ gì.
Nghĩ đến điều này, chẳng hiểu sao anh lại bực bội, càng nhìn Lâm Nhan càng ngứa mắt.
"Tôi lại không biết cô để ý chuyện của tôi vậy đấy." Tạ Phong Trần nhìn cô chuyển động nhẹ một chút, những nơi váy trên người không che nổi như cánh tay, cổ và xương quai xanh ở dưới ánh đèn càng trắng nõn nổi bật đến chói mắt, ánh mắt anh tối sầm, "Cô tính toán rất giỏi, ép tôi thừa nhận thân phận thiếu phu nhân nhà họ Tạ trước mặt mọi người, ăn mặc trang điểm lộng lẫy táo bạo đi gặp người trong lòng, đáng tiếc Hàn Hữu Niên có tình mới ở bên, hoàn toàn không thèm liếc cô một cái, nếu tôi không đi, tối nay chỉ sợ cô vẫn còn bẽ mặt ở đồn cảnh sát."
Lâm Nhan không hiểu sao bị nhắc nhở, trong lòng đột nhiên nổi giận, đang hòa thuận làm sao lại bắt đầu đi xỉa xói người ta rồi hả?
Dù sao bọn họ cũng là quan hệ hợp tác đó?
Vừa rồi cô còn nói cho anh biết manh mối về bạch nguyệt quang xong, sao lại bắt đầu trở mặt chế giễu cô?
Còn về tình mới, nếu cô nói cho Tạ cẩu biết tình mới của Hàn Hữu Niên chính là bạch nguyệt quang anh hàng đêm mong nhớ, không biết anh có thể hộc máu hay không?
Hừ!
Cô không thèm giúp anh, đáng đời anh bị sách viết sống cô độc, cuộc đời này nhất định là vận mệnh nam phụ mà thôi.
"Tôi bẽ mặt chứ chẳng phải anh, anh thực sự nghĩ tôi quá chung tình rồi, đêm nay tôi đi chỉ vì muốn giành được tiền đặt cược, trên đời này không phải chỉ có mỗi một tên đàn ông là Hàn Hữu Niên, hà cớ tôi phải liều chết treo cổ trên một cái cây là anh ta." Lâm Nhan hoàn toàn không muốn nhắc tới cái loại con hàng Hàn Hữu Niên kia, trái phải còn không phân biệt nổi, ai dè não Tạ Phong Trần úng nước, cứ nói anh ta chán ghét cô.
Sau đó, cô nhìn Tạ Phong Trần khó chịu, phất tay, "Tôi hơi mệt rồi, anh nhanh chóng đi tìm bạch nguyệt quang của anh đi, đừng để ngoảnh lại đã bị người khác nhanh chân đến trước."
Nói bóng gió đến thế này rồi, quan tâm giúp đỡ cũng hết lòng rồi, cô không muốn nói chuyện tiếp với anh nữa.
Ánh mắt Tạ Phong Trần trầm xuống, vẻ mặt bất ngờ.
Nói nghe hay lắm, chẳng phải là vứt mặt mũi của anh đi sao, cô cũng không nghĩ rằng sau đêm nay, trên người cô đã hoàn toàn gán lên cái mác vợ của Tạ Phong Trần anh rồi.
Lời trào phúng đã tới bên môi nhưng nhìn vẻ mặt cô mệt mỏi, cuối cùng anh cũng không nói gì nữa.
Trong sân có tiếng xe rời đi vang lên, Lâm Nhan lập tức lấy điện thoại di động ra, nhấn vào group chat con ông cháu cha.
Lâm Nhan: @tất cả mọi người, có chơi có chịu, cần phải trả tiền thì đừng có quên nhé!
Trong chốc lát, điện thoại cô không ngừng rung lên, có tin nhắn chuyển khoản, có người thêm bạn tốt.
Tất nhiên cô chỉ chọn nhận tiền, không thêm bạn tốt.
Sau khi Lâm Nhan xuyên sách tới đã xóa rất nhiều bạn tốt không liên hệ trên WeChat, xóa hết một đống bạn, đến lúc này trong những người muốn thêm bạn tốt có quá trời dãy số quen thuộc, cũng có số lạ nữa.
Có lẽ là vì đêm nay Tạ Phong Trần đến làm chỗ dựa cho cô, những người này gió chiều nào xoay chiều ấy, thay đổi thái độ với cô.
Chẳng qua là nịnh nọt bợ đỡ, hoặc là đến xin lỗi, sợ đắc tội với nhà họ Tạ đằng sau cô.
Lâm Nhan cười lạnh, hoàn toàn chẳng thèm đáp lại loại quan hệ xã giao giả tạo này, một người cũng không thêm.
Mãi cho đến khi một số điện thoại lạ hoắc gọi đến, Lâm Nhan không nghĩ nhiều nhấc máy, đầu dây bên kia lập tức truyền tới tiếng huýt sáo hư hỏng, cô không khỏi nhớ đến loại người lưu manh này hay gặp ở quán bar bắt chuyện với nữ sinh, chưa nói câu gì lập tức ngắt máy.
Ai ngờ vừa treo máy được năm giây, điện thoại lại kêu lần nữa, giọng cô cáu kỉnh, "Bị điên à? Gọi nhầm số rồi!"
"Nhan Nhan bé nhỏ à, kéo anh vào danh sách đen*, xóa số điện thoại anh, không phải ngay cả giọng nói của anh mà em cũng không nhớ rõ đấy chứ?"
*kéo vào danh sách đen (hoặc kéo đen): chặn số
Giọng người đàn ông trong điện thoại chả khác gì côn đồ, phóng đãng không kiềm chế được.
"Có chuyện thì mau thả rắm! Anh cũng chẳng phải tiền, sao tôi lại phải nhớ rõ giọng nói của anh?" Lâm Nhan nhíu mày, giọng nói thế mà lại quen tai, nhưng thật sự không có ấn tượng trong đầu.
"Chậc chậc chậc... Thật đúng là bé hồ ly ăn cháo đá bát, anh trai cho em tiền mà còn không vừa ý sao?" Giọng người đàn ông bông đùa, giống như đang đùa giỡn cho vui thôi.
Lâm Nhan cảnh giác trong lòng, "Rốt cuộc anh là ai?"
"Tưởng Mặc Hàm, khi còn bé không phải em ầm ĩ đòi làm cô dâu của anh trai sao? Thế mà giờ lớn đã quên mất rồi?" Tưởng Mặc Hàm nghiến răng, hận không thể đánh Lâm Nhan một trận, con nhóc này kể từ khi thích Hàn Hữu Niên đã tự giác cắt đứt giao thiệp với người khác phái bên cạnh, bảo anh làm sao không ôm hận trong lòng cho được.
Tưởng Mặc Hàm, cô lập tức lạnh cả sống lưng, khắc tinh của Lâm Nhan, trong nguyên tác ức hiếp Lâm Nhan không ít, là ác mộng khác sau Lâm Sanh của Lâm Nhan.
Lúc trước Lâm Nhan phóng khoáng, anh ta ức hiếp cô khắp nơi, trào phúng chê cười, mỉa mai trước mặt mọi người, lúc sau Lâm Nhan chán nản, lại cầm tiền muốn bao nuôi cô, làm cô bẽ mặt, quả thực là tên ma quỷ.
"Tưởng thiếu gia, người muốn làm vợ ngài có thể xếp hết ba vòng Trái Đất, tự ngài còn nhớ được đủ không?" Cô cười lạnh, ngừng một chút, giễu cợt nói, "Trong group chat lấy tôi ra làm tiền đánh cược, xem trò cười của tôi, kiếm tiền bộn túi, sao đưa có chút tiền thua cược lại khó chịu nhanh như vậy?"
"Nhưng trong lòng anh chỉ có mình bé Nhan Nhan thôi, không biết là ai vô lương tâm kéo đen anh, số điện thoại trên WeChat của anh cũng kéo đen nốt, gửi số tài khoản cho anh đi, anh chuyển tiền đặt cược lần này cho em, còn dám nói lần này anh đây kiếm tiền bộn túi, bởi vì em mà anh lại thua lỗ đó." Tưởng Mặc Hàm cũng không tức giận, giọng điệu cà lơ phất phơ không đứng đắn.
"Tiền đến tài khoản rồi nói sau." Lâm Nhan nói xong, thì trực tiếp cúp máy, tìm thẻ ngân hàng gửi số tài khoản cho anh ta.
Lâm Nhan bỏ điện thoại xuống nhảy lò cò ra phòng tắm tắm rửa.
Lúc đi ra, thì thấy tin nhắn điện thoại thông báo tài khoản tăng 300 vạn.
Lâm Nhan cong môi, trong lòng ít nhiều có chút hưng phấn, có cảm giác như bánh từ trên trời rơi xuống, điều quan trọng tiền này là cô đặt tiền cược thắng được khoản lớn, yên tâm thoải mái mà cầm.
Bên kia Tiêu Bạch cũng biết lần này đặt cược thắng, cũng gửi ảnh chụp màn hình tiền vào tài khoản, có 500 vạn đó!
Tiêu Bạch đặt cược giúp Lâm Nhan 20 vạn, vì vậy lần này tiền thắng cược có 200 vạn là của cô đó.
Anh ta hỏi có muốn anh chuyển tiền cho cô hay không?
Mấy tên con ông cháu cha này, thật sự là rảnh rỗi đến nhức trứng, không hề thiếu tiền, mấy trăm vạn đều là thích thì chơi thôi.
Mà Tưởng Mặc Hàm là độc đinh kế thừa đại gia tộc đứng thứ ba Hải Thành sau nhà họ Tạ và nhà họ Hàn, cực kỳ có tiền, đương nhiên Lâm Nhan cũng chả tin Tưởng Mặc Hàm sẽ thua lỗ vì mấy trăm vạn này, nhưng thấy anh ta gửi tin nhắn ra vẻ nghèo khổ, cô vẫn cảm thấy thoải mái.
Tiền vào trong tài khoản, hiển nhiên cô cũng không thể cho anh ta ra khỏi danh sách đen, gọi điện thoại thẳng cho Tiêu Bạch, "Tiền không cần chuyển cho em, trực tiếp lấy tiền làm vốn gây dựng sự nghiệp Studio đi, đợi lúc nữa bà đây chuyển thêm cho anh 300 vạn, đưa cho Giang Dã thanh lý hợp đồng."
"Con mịa nó, bà cô của tôi ơi, vụ xuống tay này của em mạnh bạo quá trời rồi đó!"
"Quá trời cái gì mà quá trời, tiền vừa tới tay, còn chưa hết nóng hổi đã lập tức lại phủi mông đi mất. Em cũng chỉ là cái thân bần hàn khốn khổ thôi." Trong lòng cô buồn bực, vài ngày trước mua nhà đã trực tiếp bỏ ra hơn nửa phí ly hôn rồi, tiền thuốc men cho em gái Giang Dã và tiền bồi thường hợp đồng cho anh ta đều là một số tiền lớn, chỗ nào cũng cần tiêu, Lâm Nhan chỉ khao khát mình có thể hóa thân thành máy in tiền.
"Em mà còn nghèo, biệt thự Thiên Hải đáng giá hơn 100 triệu rồi."
Mặt Lâm Nhan sốc, không dám tin, "Không phải chứ? Đắt như vậy ư?"
Cô vẫn tưởng rằng căn biệt thự đó thấp nhất là 2000 vạn có lẻ, cao nhất có lẽ cũng chỉ hơn 5000 vạn, không nghĩ cô lại mơ hồ không rõ chỗ tài sản của mình có được hơn trăm triệu.
"Có tiền cũng không mua được!"
Trong đầu cô không nhịn được vang lên câu nói đó là phòng cưới nhà họ Tạ chuẩn bị cho Tạ Phong Trần, hơn nữa lần trước anh bảo không thể bán căn nhà đó được, vội vàng nói, "Tiểu Bạch, phòng đó trước hết không bán được."
"Vì sao? Anh còn vừa tìm được người định giá tốt rồi chuẩn bị đăng lên đây này!" Tiêu Bạch hỏi.
"Không có gì, tạm thời không bán nữa, em vừa mới có chút lời từ vụ đặt cược, cũng không buồn chán đến tình trạng đi bán nhà." Lâm Nhan không muốn nói đến chuyện cô ly hôn rồi lại phải cùng ông chồng trước từ trên trời rớt xuống ở chung một mái nhà để diễn kịch.
"Ôi, nói đến đây, ngược lại anh lại nhớ tới, em với vị chồng trước của em có chuyện gì xảy ra à? Vì sao anh ta lại đồng ý đi dự tiệc với em? Anh nghe nói hôm nay anh ấy còn ra mặt giúp em." Gần đây Tiêu Bạch vô cùng mẫn cảm, luôn để tâm tới việc của Lâm Nhan.
Cô thở dài, việc diễn kịch là điều không thể giấu giếm, dứt khoát khai báo hai năm rõ mười.
"Bà cố nội của anh ơi, cái tên Tạ Phong Trần này rất nguy hiểm, lúc trước anh ta chả thèm ngó ngàng gì đến em, hai người không có cơ hội tiếp xúc, em nhất quyết đừng để bị anh ta mê hoặc. "
"Anh còn nói lời này, anh không tin tưởng em đến mức nào vậy? Em có đói bụng ăn quàng cũng không thể tìm bừa một người đàn ông để ứng phó, đúng không ?" Lâm Nhan trợn trắng mắt, thốt ra, trong đầu không khỏi nghĩ đến tên đàn ông thối mắng cô mất hết thể diện, lập tức có chút buồn bực.
"Em đúng là đồ nhan cẩu nông cạn, có từng nghe một câu, lúc tuổi còn trẻ thì đừng nên gặp người quá tốt đẹp, nhưng em lại gặp phải Hàn Hữu Niên, làm chậm trễ nhiều năm như vậy, người bình thường em chướng mắt, nhưng nhìn ra toàn bộ Hải Thành, người đàn ông có thể so sánh mọi mặt cùng với Hàn Hữu Niên, cả Hải Thành có lẽ cũng chỉ có chồng trước hoàn cảnh của em thôi. Anh chỉ sợ em lại chìm đắm, diễn giả thành thật."
"Thôi nào! Người ta có bạch nguyệt quang rồi đấy, đừng có mà lo bò trắng răng thế." Lâm Nhan không để ý chút nào, nói chuyện thêm vài câu dông dài, đều là Tiêu Bạch lo lắng dặn đi dặn lại việc cô phải dưỡng thương, Lâm Nhan đáp lấy lệ, rồi cuối cùng ngắt máy.
Cô sấy khô tóc xong thì lò cò nhảy lên trên giường, mắt cá chân bị sưng nóng, thật sự rất đau nhức, trằn trọc không ngủ được, trong đầu không kiềm chế được hiện lên vài hình ảnh, xua đi không được.
Trong tiệc tối nay, Tạ Phong Trần không hề ghét bỏ kiểm tra tổn thương ở mắt cá chân giúp cô, dịu dàng nhìn cô, vì giúp đỡ cô mà ra mặt, ôm cô bỏ đi khỏi bữa tiệc.
Trong đêm tối, Lâm Nhan không thể phủ nhận, theo cảm nhận của cô, trong bữa tiệc hôm nay Tạ Phong Trần thật sự đẹp trai.
Nếu không phải anh đang diễn kịch, nếu không phải trong lòng anh có bạch nguyệt quang, nói không chừng cô thật sự sẽ tìm cách.
Lâm Nhan vỗ mặt mình, như nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, cũng không thể biến thành đồ ngốc mê mẩn bị đùa giỡn được.
Cùng lúc đó, ở hội sở Hoàng Đình, bởi vì Tần Thành đặt cược thắng lợi một khoản nên tổ chức một bữa đãi khách.