"Đương nhiên là không dùng được rồi, vì lúc nãy đội trưởng đã bảo nhóm bọn tao động chân động tay. với thiết bị giám sát rồi."
"Chúng mày muốn dùng vụ nổ lớn để tạo ra hỗn loạn, phá rối bữa tiệc tối đầu tư, năm mơ đi"
Sau đó.
Những bảo vệ khác cũng nhanh chóng hành động, lại hợp hai người lại một nhóm, tới tấp đè đám
Lần này bọn họ dùng dây cao su trới hai tay bọn chúng ra sau lưng, quỳ xuống đất, không cử động được!
Làm xong tất cả, nhóm bảo vệ mới thở phào một hơi, mọi người nhìn vẻ mặt Sở Phong mà cảm động vô cùng.
Đội trưởng mới này quá lợi hại!
Trước đó cứ thấy anh ấy là một tên ẻo lả, một thằng chó má không hơn không kém.
Nếu không nhờ chiếm được sự ưu ái của Vân Thủy Dao thì anh ấy còn chẳng xứng xách giày cho bọn họ.
Hắn bảo bọn họ sửa chữa thiết bị giám sát, thậm
chí là quan sát những tên tay sai kia, bọn họ đều cảm thấy rằng hẳn đang cố tình ra vẻ bí ẩn.
Nhưng bây giờ chân tướng đã rõ ràng, thế mới biết rằng hắn bày mưu tính kế, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay hắn!
Cái kiểu tâm tính này, kiểu thủ đoạn này, đừng nói bọn họ không so được, mà đến cả đội trưởng cũ bị đào đi cũng thua kém
Bởi vậy có thể thấy rằng, hắn không chỉ có giá trị nhan sắc mà còn có cả thực lực!
Phịch!
Cơ thể Hồng Thái Bảo run lên một cái rồi ngã phịch xuống đất.
Hắn ngồi đó, hồn bay phách lạc, vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm: "Sao có thể như vậy?"
Không thể nào, không thể nào như vậy được...”
“Hồng Thái Bảo, chuyện tới nước này, anh còn gì để nói?!"
'Sở Phong hét lên, hắn đi tới găn rồi kéo tóc anh ta!
Hồng Thái Bảo nhìn hẳn chằm chằm như muốn rách cả mí mắt: "'Khốn kiếp, mày làm hỏng chuyện tốt của tao, ông đây giết mày, giết mày..."
“Bốp!"
Sở Phong tát anh ta một phát, lạnh lùng nói: "Tôi đã cho anh cơ hội rồi, là do anh không nên khăng khăng làm theo ý mình.”
"Trời tạo nghiệt thì còn có thể tha thứ, nhưng tự. tạo nghiệt thì không thể sống”
"Đến bước đường này cũng là do anh gieo gió gặt bão, không thể trách người khác..."
"Nói láo!"
Con ngươi Hồng Thái Bảo đảo một vòng, anh ta đột nhiên nói: "Đã không phát nổ, thế thì không thế nói là tao muốn hại bọn họ được!”
"Mày đã biết rõ mọi chuyện từ trước, lỡ như là do mày sắp đặt hết thì sao, là do mày muốn vu oan hãm hại tao thì sao?”
"Ai cũng biết nhà họ Hồng bọn tao và nhà họ Vân không hợp nhau, mày lại là đội trưởng đội bảo vệ nhà họ Vân mời tới, ai mà dám chắc rằng không phải mày cố tình hãm hại tao?"
Vùng vẫy giãy chết
Đã không nổ được thì nghĩa là không thể nào làm xáo trộn bữa tiệc tối đầu tư được.
Nhưng mà nếu đổ cái tội danh này lên đầu anh. tạ.
Vậy đừng nói là bản thân anh ta, mà e rằng cả nhà họ Hồng cũng gặp nạn theo.
Hiện giờ anh ta chỉ nghĩ cách bảo toàn mạng. sống.
Mà đã không phát nát, thì đó chính là lý do thoái thác tốt nhất của anh ta!
"Lời này cũng không sai”
Trong đó có một vị khách nghiền ngẫm nói: "Tuy rằng có nút bấm, nhưng dù sao cũng không phát nổ."
“Mà đội trưởng Sở đã biết trước sau rõ rằng như. thế, cũng khó tránh khỏi việc khiến người ta nảy sinh nghi ngờ”
"Đội trưởng Sở, chẳng phải anh nên giải thích chuyện này một chút hay sao?"
"Trông thì không có một kẽ hở, nhưng nghĩ kỹ lại, hình như vẫn có vài lỗ hổng thì phải
Mọi người đắn đo không chắc chắn.
Diệp Kim Long lập tức hét lên: "Ngài Hồng nói đúng đó, không phát nổ thì không có chuyện gây náo loạn"
"Mày còn biết chỉ tiết mọi chuyện rõ ràng như thế, theo tao thấy thì chỉ có cái thằng phế thải như mày giở trò quỷ thôi!"
*Rác rưởi, nếu anh không thể tự chứng minh bản thân trong sạch, thế thì người gây rối bữa tiệc đầu tư tối nay không phải ngài Hồng, mà chính là anh!"
Trình Lan cũng hét lên theo.
Hướng gió đổi chiều, tất cả mọi người vốn rất tin tưởng Sở Phong giờ lại bắt đầu chất vấn hẳn.
Mặc dù nhóm bảo vệ Tiểu Chu biết rõ nội tình đã cố hết sức để tranh luận, nhưng bọn họ đều là người của Sở Phong, cá mè một lứa, lời họ nói chẳng một tin!
"Sở Phong, có đúng là anh đã sắp đặt tất cả không?
Vẻ mặt Lạc Thi Thi hoảng hốt, gương mặt tràn. đầy khổ sở: "Nói đến cùng thì vẫn là để trả thù nhà họ Lạc,
"Đắc tội với nhà họ Hồng đến cùng, bọn họ sẽ giận lây sang tôi và ngài Diệp”
"Anh thì một thân một mình, lẻ loi mình anh, nhưng mà đẳng sau chúng tôi còn có cả gia tộc, còn có cả người thân nữa”
“Anh gây ra chuyện như vậy có thấy bản thân vô liêm sỉ lắm không?"
"Câm mồm!"
Sở Phong thô bạo hét lên, lạnh lùng lườm cô, hẳn cũng chẳng muốn nhiều lời với trí thông minh của người phụ nữ này.
Hắn bỗng cảm thấy, với hân mà nói thì ba năm hôn nhân với cô là nỗi sỉ nhục cả đời của hẳn.
Nghe được một nửa rồi thôi, không nghe đầu đuôi câu chuyện, chỉ phỏng đoán mù quáng, đúng là một người ngụ dốt!
"Tiểu Chu, áp giải Diệp Kim Long ra đây cho tôi!"
Sở Phong ra lệnh một tiếng, bây giờ thì Tiểu Chu. đã bái phục hẳn sát đất, lúc cậu ta định làm theo lệnh thì Diệp Kim Long thấp thỏm nói: "Các, các người định làm gì hả?"
"Sở Phong, tao cảnh cáo mày, mày đừng tưởng rằng nơi này là địa bàn của mày mà mày có thể trắng trợn không thèm kiêng dè."
"Tao chỉ nói tình hình thực tế thôi, nếu mày dám trả đũa..."
“Bốp!"
lói nhảm
Tiểu Chu tát anh ta một phát, quát làm gì, mau cút qua đó nhanh lên!"
Cậu ta đẩy mạnh Diệp Kim Long một cái, lúc này Diệp Kim Long lảo đảo ngã xuống gần chỗ Sở Phong, chưa kịp mở miệng thì đối phương đã nói: "Mày lấy thứ trong túi quần anh ta ra đây cho tao!”
"Hả?"
"Hả gì mà hả, làm theo!"
"Còn dám nói nhảm thêm câu nữa thì ông đây giết mày!
Tiểu Chu nhặt chai rượu cạnh bàn lên.
Diệp Kim Long không dám phản bác, còn chu đáo nói một câu "Rất xin lỗi" với Hồng Thái Bảo, sau đó lặng lẽ đưa tay vào túi quần anh ta.
Bên trong cũng là một nút kích nổ, chỉ là cậu cả Hồng cũng không giấy giụa, nếu tất cả vụ nổ đều không xảy ra, vậy thì của anh ta cũng sẽ không nổ!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!