Chu Dật lại nói: “Tôi chỉ không hiểu nếu chị đã gả cho người đàn ông đẹp trai giàu có như sếp Phó rồi, tại sao còn ly hôn với anh ấy?”
“Anh ta không yêu tôi.” Du Ân lạnh nhạt trả lời Chu Dật.
Cho đến hiện tại, cô đã có thể bình thản nói ra những lời như Phó Đình Viễn không yêu cô.
Đáy mắt Chu Dật xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó lại bật cười trào phúng: “Không ngờ rằng người đàn ông cao cao tại thượng như sếp Phó cũng không thể tránh được khuôn mẫu cũ.” . Đam Mỹ Sắc
Du Ân không hiểu lời này của cậu có ý gì, Chu Dật khinh thường nói: “Chính là không thể miễn dịch với được ong bướm bên ngoài, cảm thấy hoa nhà mình không thơm bằng hoa dại.”
Ở trong giới này ai cũng biết trước giờ Phó Đình Viễn và Thẩm Dao đều vướng phải tin đồn tai tiếng.
Chu Dật đã từng giống với những người khác, vẫn luôn cho rằng người vợ trong nhà của Phó Đình Viễn không bằng ai, không dám gặp người ngoài. Nhưng mà sau khi biết vợ cũ của Phó Đình Viễn là Du Ân, Chu Dật thật sự không thể hiểu nổi tại sao Phó Đình Viễn vẫn còn có chuyện mờ ám với Thẩm Dao.
Advertisement
Trong mắt Chu Dật, Du Ân hoàn hảo hơn nhiều so với Thẩm Dao.
Du Ân cười nói: “Đừng nói như thế, mỗi người ai cũng có sở thích riêng.”
Có hoàn hảo hơn nữa cũng không thắng nổi một câu không yêu, huống chi gia thế của cô cũng kém xa so với Thẩm Dao.
“Cậu vẫn còn trẻ, cứ cố gắng gây dựng sự nghiệp của mình đi.” Du Ân lại nói một câu như vậy với Chu Dật, định rời đi.
Chu Dật không cam lòng, dứt khoát gọi thẳng tên cô: “Du Ân.”
Cậu cố chấp thanh minh rõ ràng từng câu từng chữ: “Tuy rằng tôi vẫn còn nhỏ nhưng tâm trí tôi đã trưởng thành rồi, tôi biết mình muốn điều gì.”
Du Ân vừa muốn đáp lại cậu, mới ngước mắt lên đã nhìn thấy Phó Đình Viễn lạnh lùng đi về phía bọn họ, cô hơi nhíu mày.
Advertisement
Phó Đình Viễn muốn làm gì vậy?
Chu Dật cũng nhìn theo tầm mắt cô thấy Phó Đình Viễn đang đi tới, theo bản năng cậu đứng chắn trước mặt Du Ân. Phó Đình Viễn lạnh lùng trừng mắt nhìn cậu một cái rồi nói với Du Ân bên cạnh cậu: “Chúng ta nói chuyện chút đi.”
Đầu tiên Chu Dật muốn nói gì đó nhưng lại bị Du Ân ngăn cản.
Cô đồng ý với đề nghị của Phó Đình Viễn: “Được.”
Bữa tiệc tấp nập người tới, Du Ân không muốn lôi kéo dây dưa không thôi với Phó Đình Viễn ở đây vì vậy cô mới đồng ý.
Lúc rời đi cô cho Chu Dật một nụ cười yên tâm: “Cậu cứ đi làm việc đi.”
Tuy rằng Chu Dật không cam lòng nhưng chính Du Ân đã đồng ý nói chuyện với Phó Đình Viễn, cậu cũng chỉ có thể từ bỏ.
Hai người một trước một sau đi ra sảnh bữa tiệc, Phó Đình Viễn kéo cửa xe của mình ra, Du Ân nhìn anh một cái cũng không muốn gây sự chú ý của người khác, vì vậy vẫn ngồi vào trong.
Sau khi Phó Đình Viễn lên xe cũng không nói là sẽ đi đâu, mặt không cảm xúc lái xe rời đi.
Du Ân nghĩ một chút, vẫn nên gọi điện cho Chung Văn Thành: “Sếp Chung, tôi có chút việc nên rời đi trước nhé.”
Đêm nay cô là bạn nữ đi cùng với Chung Văn Thành, đột nhiên rời đi thế này thật chẳng ra sao, vì vậy thế nào cũng phải nhắn lại cho anh ấy.
Chỉ có điều cô vừa mới dứt lời thì bên cạnh đã truyền đến tiếng cười khẩy của Phó Đình Viễn giống như đang chế nhạo cô báo cáo chuyện lớn chuyện nhỏ với Chung Văn Thành.
Du Ân không buồn để ý tới sự kì cục của anh, chỉ nghe Chung Văn Thành ở đầu dây bên kia hơi lo lắng hỏi cô: “Tôi nghe Chu Dật nói rồi, có cần giúp gì không?”
“Không cần đâu.” Du Ân rất bình tĩnh, Chung Văn Thành cũng liền không nói thêm gì nữa.
Phó Đình Viễn lái xe chạy tới bờ biển, lúc xuống xe mới phát hiện mình chọn địa điểm này thật sự không hợp.
Tuy là giữa hè nhưng bờ biển vẫn lạnh lẽo thấu người, Du Ân chỉ mặc mỗi bộ lễ phục mỏng manh…
Phó Đình Viễn nhìn thấy hai tay cô ôm vào nhau co rụt lại, anh hơi cảm thấy ảo não vì sự lựa chọn của mình.
Nhưng mà gần bữa tiệc cũng chỉ có bờ biển này là nơi yên tĩnh thôi, vừa rồi anh không nghĩ nhiều.
Có điều trước mắt anh vẫn nhanh chóng cởi áo vest của mình ra đưa cho cô, định khoác lên vai cô tránh khí lạnh bãi biển.
Du Ân bị hành động của anh dọa sợ, theo bản năng lùi về sau một bước tránh áo khoác của anh.
“Tôi không lạnh, cảm ơn anh.” Tuy rằng thật sự rất lạnh, nhưng Du Ân vẫn từ chối sự quan tâm của anh.
Phó Đình Viễn liếc nhìn cô sâu xa, tiến lên một bước lại một lần nữa khoác áo vest lên người cô, bá đạo không cho cô từ chối.
Lần này Du Ân không giãy giụa nữa bởi vì cô không muốn bị Phó Đình Viễn ấn lên vai ôm trong lòng không chịu buông tay.
Trên mặt lộ ra một nụ cười, cô giơ tay kéo áo chặt hơn: “Cảm ơn anh.”
Lúc này Phó Đình Viễn mới buông lỏng tay, lui về phía sau một bước kéo dãn khoảng cách hai người.
Có điều giây tiếp theo anh đã tức giận chất vấn cô: “Du Ân, chỉ vì một tờ giấy mang thai giả mà cô đề nghị li hôn với tôi sao?”
Không đợi Du Ân nói gì, anh lại tiếp tục: “Tôi và cô ta không có gì cả, trước kia qua lại không làm gì, trong khi kết hôn lại càng không, sau khi li hôn cũng không hề làm gì cả.”
Vốn dĩ Phó Đình Viễn chỉ muốn giải thích với Du Ân, trong cuộc hôn nhân với cô, anh và Thẩm Dao hoàn toàn không có bất kỳ hành vi không nên có nào.
Cũng không biết tại sao anh lại giải thích cả khi qua lại, lúc trước và sau khi ly hôn, hình như sợ cô không tin mình.
Du Ân cũng bị lời này của Phó Đình Viễn làm cho kinh ngạc, nói cách khác, từ đầu đến cuối anh và Thẩm Dao không có chuyện tiếp xúc da thịt?
Có điều đây cũng không giống như là trọng điểm.
Cô nhanh chóng hoàn hồn, nhìn vẻ mặt Phó Đình Viễn bình tĩnh nói: “Phó Đình Viễn, hình như anh vẫn không hiểu nhỉ.”
Phó Đình Viễn khó hiểu: “Cái gì cơ?”
Trong giọng nói của Du Ân mang theo vài phần tự giễu: “Tôi li hôn với anh không phải vì bất kỳ chuyện bên ngoài nào quấy nhiễu mà là vì… Anh không yêu tôi.”
Du Ân dời mắt nhìn về phía biển lớn cách đó không xa, chậm rãi nói: “Anh còn nhớ không? Ngày ông nội mừng thọ, ông nội giục hai chúng ta sinh con, anh nói tôi không xứng.”
“Anh còn nói sinh con với người phụ nữ mình không yêu làm gì chứ?”
Vẻ mặt Phó Đình Viễn lập tức cứng ngắc, hồi ức cũng quay về ngày mừng thọ ông nội một năm trước.
Thật sự anh đã nói ra những lời này, anh tưởng cô xúi ông nội giục sinh con, anh tưởng mục đích của cô là muốn chiếm vị trí bà Phó này về lâu về dài.
Nhưng sau đó cô lại kiên quyết li hôn, không hề thèm muốn vị trí bà Phó này, anh mới phát hiện bản thân đã sai quá nhiều.
Du Ân không nhìn anh, tiếp tục nói: “Trái tim tôi cũng là máu thịt, sau khi bị anh tổn thương hết lần này tới lần khác cũng biết đau, cũng rất tuyệt vọng, vậy nên mới đề nghị ly hôn.”
“Đoạn tình cảm này không tiếp tục được hoàn toàn không phải vì người khác.”
Đến bây giờ Phó Đình Viễn vẫn không rõ, chứng minh đến giờ anh cũng không phát hiện sự thiếu sót của anh trong tình cảm này.
Anh vẫn cảm thấy tất cả mọi người sẽ yêu thương anh, phục vụ anh vô điều kiện.
Du Ân nói xong những lời này, Phó Đình Viễn ở bên cạnh vẫn không nói lời nào.
Du Ân cầm chiếc áo vest của anh đưa cho anh, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Tôi có thể đi được chưa?”
Đây là lần đầu tiên cô nói những lời trong lòng mình cho anh nghe, cũng là lần cuối cùng.
Sau này cô có yêu ai nhất định sẽ phải chọn một người hiểu tình yêu.
Phó Đình Viễn không nhận chiếc áo mà hỏi lại cô: “Vậy sau khi cô biết đó là cô ta làm giả, tại sao cô không nói cho tôi?”
“Đã li hôn rồi thì tôi nói với anh chuyện đó làm gì?” Trong lời của Du Ân mang theo vài phần xa cách cũng có chút trào phúng: “Nói không chừng anh còn cho rằng tôi vu oan cho cô ta nữa kìa.”
Anh vẫn luôn coi cô là người có tâm địa xấu xa, cô tìm anh tố cáo Thẩm Dao, nói không chừng ngược lại còn bị anh chế giễu.
Sau khi Du Ân nói xong, cô trao trả anh áo vest, xoay người thong thả rời đi.
Phó Đình Viễn chạy theo cô vài bước, giữ chặt cánh tay cô chua chát nói: “Tôi xin lỗi.”