“Không thì anh cho rằng vì sao?” Chung Văn Thành trong lời nói hàm ý: “Sếp Phó, tình yêu thoáng qua, cần phải kịp thời nắm bắt mới được, bỏ lỡ sẽ không có đường quay đầu.”
Phó Đình Viễn sao có thể nghe không ra, lời này của Chung Văn Thành đang châm chọc anh đã từng không biết quý trọng Du Ân.
Anh cũng không cam lòng yếu thế mà trào phúng lại: “Sếp Chung theo đuổi tình yêu tất nhiên là tốt, nhưng trâu già gặm cỏ non cũng nên có mức độ, lớn hơn cô ấy nhiều tuổi như vậy, không cảm thấy hoảng hốt sao?”
Chu Dật còn quá trẻ, Chung Văn Thành lại quá già, bên cạnh cô đều là ngữ đàn ông như vậy sao?
Chung Văn Thành thản nhiên tiếp lời: “Tình yêu không có phân biệt giới tính, không có quốc tịch, tự nhiên cũng không có phân biệt tuổi tác.”
Phó Đình Viễn cười lạnh một tiếng: “Vậy chúc ông được toại nguyện.”
Mới lạ.
Advertisement
Chung Văn Thành ngữ khí sâu kín: “Ừm, cũng chúc sếp Phó cùng cô Thẩm ngọt ngào ân ái.”
Nhắc tới Thẩm Dao, đáy mắt Phó Đình Viễn không ngừng chán ghét, tức giận cúp điện thoại của Chung Văn Thành.
Chung Văn Thành tuyệt đối là cố ý nhắc đến Thẩm Dao, đây là không nói sợ người ta không biết sao.
Trong xe bảo mẫu Tô Ngưng, Du Ân cả người mệt mỏi rã rời ngồi ở trên ghế, nhớ tới chuyện vừa xảy ra từng đợt sợ hãi nổi lên.
Tô Ngưng ở một bên hưng phấn khen Chu Dật: “Chu Dật được thật đấy, vùng lên vì hồng nhan.”
Đánh thật quá tuyệt, tên sói háo sắc kia đáng đời bị đánh thành đầu heo!
Du Ân vội vàng ngăn cô ấy: “Được rồi, chị hai, việc này nếu bị phơi bày ra ngoài, Chu Dật sẽ bị hủy đó.”
Advertisement
Tô Ngưng không để ý lắm: “Hủy cũng không sợ, cùng lắm thì cậu ấy về nhà kế thừa gia nghiệp.”
Du Ân dáng vẻ nước đổ lá khoai, Tô Ngưng cười nằm sấp trên người cô nói: “Cậu còn không biết sao? Chu Dật thực ra là phú nhị đại, trong nhà rất có tiền.”
Du Ân ngược lại không biết điều này, Chu Dật cho tới bây giờ chưa từng nói qua gia thế của cậu, đương nhiên cũng không có khả năng cô hỏi loại vấn đề này.
Tô Ngưng và Chu Dật lúc trước quay chung cả một bộ phim, hai người lại diễn vai đối thủ, cho nên biết tương đối nhiều.
Tô Ngưng lại cười hì hì hỏi cô: “Nói đi, cậu thật sự không cân nhắc đến Chu Dật sao? Người ta vì cậu thiếu chút nữa đi tong cả sự nghiệp.”
“Không cân nhắc, tuyệt đối không cân nhắc!” Du Ân trả lời dứt khoát.
Tô Ngưng tiếp thuyết phục động cô: “Nói chuyện yêu đương với tiểu lang, không chịu thiệt thòi.”
Du Ân lười để ý tới cô ấy, Tô Ngưng biết cô là loại người nghiêm túc, không biết chơi đùa tình cảm.
Tô Ngưng lại nói: “Vậy sếp Chung của chúng ta thì sao? Cậu có muốn cân nhắc một chút?”
Còn chưa đợi Du Ân nói gì, Tô Ngưng lại bắt đầu quảng cáo Chung Văn Thành: “Chung tổng nhan sắc thì không cần phải nói, khí chất thân gia còn có tính cách các phương diện đều rất tốt, hai người đều thuộc loại người ôn hòa dễ ở chung, bên nhau khẳng định rất hạnh phúc.”
Du Ân đau đầu không thôi: “Tại sao cậu lại sốt ruột tìm đàn ông cho tớ như vậy?”
Tô Ngưng rũ mắt nhẹ giọng nói: “Chỉ khi cậu có được kết cục tốt, tiện nhân Thẩm Dao kia mới không nhắm vào cậu hết lần này đến lần khác nữa”.
Du Ân cảm động đến vành mắt đều đỏ lên, vì tình nghĩa này của Tô Ngưng đối với mình.
Lúc sắp đến chỗ ở của mình, Du Ân nhận được điện thoại của ông cụ Phó.”
“Du Ân à, gần đây có bận gì không?” ông cụ hỏi rất hòa nhã.
Du Ân thành thật nói: “Đang bận kịch bản ạ, ông tìm cháu có việc gì thế?”
Ông cụ biết Du Ân hiện tại là một biên kịch, lúc Du Ân ở nước ngoài, ông cụ không phải thường xuyên gọi điện thoại cho cô sao, nói qua nói lại thì biết Du Ân làm biên kịch.
Ông cụ biết cô có công việc đàng hoàng, không cần nói cũng iết có bao nhiêu vui vẻ, khen ngợi cô một tràng.
Cũng từ lúc đó trở đi, Du Ân có thể cảm nhận được ông cụ thật lòng yêu thương cô.
Ông cụ cười tủm tỉm trong điện thoại rồi nói: “Khi nào bạn có thời gian? Ông giớ thiệu bạn trai cho cháu?”
“Bạn trai?” Du Ân tưởng rằng mình nghe lầm.
Ông cụ nói rất nghiêm túc: “Đúng vậy, bây giờ cháu không phải độc thân sao, ông biết một người trẻ tuổi rất ưu tú, vừa hay giới thiệu cho cháu.”
Du Ân Phong trong tiếng lộn xộn lắp bắp: “Không phải, ông ông...”
Ông nội ruột của chồng cũ, muốn giới thiệu bạn trai cho cô, cái này, cái này thật không thể tưởng tượng nổi, càng thêm dọa người.
Tô Ngưng đại khái nghe hiểu đại, ở một bên không chút khách khí đã cười ha ha.
Quá buồn cười, Phó Đình Viễn nếu biết, sẽ bị tức đến lệch mũi mất.
“Aiya đứa nhỏ này, kinh ngạc như vậy làm gì?” Ông cụ giải thích: “Ông thật lòng thích cô gái nhỏ như cháu, tuy rằng duyên phận giữa cháu và Đình Viễn rất nông, chỉ làm vợ chồng ba năm, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc ông thích cháu”
“Ông coi cháu như cháu gái ruột, mới sắp xếp những chuyện này cho cháu.”
Ông cụ nói thật tâm thật ý, Du Ân rất cảm động, cô có thể cảm nhận được sự yêu thương của ông cụ đối với cô.
Chỉ là, giới thiệu bạn trai cho cô, có chút không hợp lý đi?
“Ông à, con hiểu tâm ý của ông, có điều tạm thời cháu cũng không muốn yêu đương.” Du Ân khéo léo từ chối.
Ông cụ dừng một chút, bỗng nhiên rất nghiêm túc hỏi cô: “Cháu thành thật nói với ông, cháu không chịu yêu đương, có phải còn nhớ thương tiểu tử thúi Đình Viễn kia hay không?”
Du Ân vội vàng phủ nhận: “Cái này thật sự không có.”
Nếu vẫn còn không buông xuống được, lúc trước cũng sẽ không quyết liệt đề nghị ly hôn.
“Như vậy không phải là được rồi sao?” Ông cụ trực tiếp sắp xếp: “Nếu đã không nhớ thương nó, vậy nên hẹn hò thêm một ít đàn ông ưu tú.”
Du Ân: “...”
Phương pháp này của ông cụ cũng quá đi theo lối mòn, không nhớ phó Đình Viễn, cũng không có nghĩa là nguyện ý cùng người khác hẹn hò.
Tuy nhiên, ông cụ đã quyết định: “11:30 trưa mai, ông sẽ để tài xế đến đón cháu.”
“Aiya, ông à...” Du Ân vội vàng muốn ngăn cản ông cụ, Tô Ngưng ở bên lấy điện thoại di động của cô qua.
“Ông ơi, ông yên tâm, ngày mai Du Ân nhất định sẽ đến chỗ hẹn, cháu sẽ để stylist của cháu trang điểm cho cô ấy thật đẹp!” Tô Ngưng không cần nói cũng biết có bao nhiêu hưng phấn, ông cụ khen Tô Ngưng một trận, sau đó liền cúp điện thoại.
Du Ân đau đầu không thôi: “Cậu đây là chỉ sợ thiên hạ không loạn.”
Tô Ngưng cười không ngừng: “Cái này có cái gì loạn hay không loạn đàn ông ông cụ giới thiệu cho cậu khẳng định không phải ưu tú bình thường, nhất định phải đi gặp.”
“Có điều tớ đặc biệt muốn biết, Phó Đình Viễn có biết chuyện này hay không? Nếu anh ta biết, anh ta sẽ phản ứng như thế nào đây?”
Du Ân rũ mắt xuống: “Anh ấy có thể phản ứng như thế nào? Ngoại trừ chán ghét vẫn là chán ghét thôi.”
Tô Ngưng chống đầu nhìn cô một cái, cũng không nói gì nữa.
Dù sao Phó Đình Viễn mắt bị mù, mới coi bạch liên hoa Thẩm Dao làm bảo vật như vậy.
Chu Mi lái xe đưa Thẩm Dao trở về, điện thoại di động của Thẩm Dao còn chưa tới chỗ ở của cô ta đã vang lên không ngừng, điện thoại đều là do Thôi Thiên Tường với phó đạo diễn kia gọi tới.
Cô ta đùa giỡn với bọn họ, thậm chí còn hại họ mất công việc trong bộ phim này, họ không thể cứ vậy cho qua.
Nhưng mà bên cạnh là Chu Mi, Thẩm Dao cũng không dám nghe điện thoại của bọn họ, đành phải cắn răng cúp máy, cuối cùng không có biện pháp dứt khoát tắt máy.
Chu Mi vừa lái xe vừa thản nhiên nói: “Nếu cô có việc bận, có thể nghe điện thoại.”
Chu Mi cố ý nói như vậy, trực giác của người phụ nữ nói cho cô biết, những cuộc điện thoại này của Thẩm Dao đều không tầm thường.
“Không sao” Thẩm Dao giơ tay vuốt mái tóc trước trán, “Đều là những cuộc gọi bán bảo hiểm.”
Chu Mi trong lòng cười lạnh một tiếng, xem cô ta còn có thể giả vờ bao lâu.