Sau khi Phó Đình Viễn rời đi, Dung Thanh Nghiêu nhìn Chung Văn Thành và nói: “Sếp Phó thế này là....không thừa nhận chuyện kết hôn với Thẩm Dao sao?".
Chung Văn Thành cong môi thành một nụ cười châm biếm nói: "Dù có thừa nhận hay không thì cũng đã bỏ lỡ người, dù sao cũng là người đã sai."
Chung Văn Thành sao lại không nhìn thấy Phó Đình Viễn vẫn chưa dứt tình yêu với vợ cũ Du Ân của anh ta.
Khi họ ly hôn đã chấm dứt rõ ràng như vậy, Chung Văn Thành nghĩ rằng cả đời này Phó Đình Viễn sẽ không bao giờ liếc mắt nhìn Du Ân một cái.
Nhưng mà có vẻ Phó Đình Viễn vẫn hành động kiêu ngạo và tự phụ như trước, anh ta không nhận ra rằng mình đang làm phiền Du Ân.
Nếu như vậy thì ông muốn...Phó Đình Viễn sẽ bị ám ảnh như vậy mãi.
Dung Thanh Nghiêu cười: “Tôi nói anh này, anh sẽ không theo sếp Phó cùng để mắt đến một người phụ nữ phải không?"
Advertisement
Rõ ràng chiến tranh giữa hai người bọn họ là do một người phụ nữ gây ra.
Chung Văn Thành cười: “Để hôm khác hãy nói về chủ đề này, chờ sau khi tôi theo đuổi thành công đã."
Gần đây Du Ân đã trải qua đủ biến động và Chung Văn Thành không muốn làm phiền thêm.
Dù sao thì tương lai còn dài, Du Ân ở dưới trướng ông và ông có nhiều cơ hội để từ từ đến gần cô hơn.
Sau đó Chung Văn Thành và Dung Thanh Nghiêu nói chuyện về kịch bản và hợp đồng, Dung Thanh Nghiêu đề cập đến một số ý kiến của riêng mình về kịch bản, Chung Văn Thành đã viết ra và định truyền đạt lại cho Du Ân.
Cả ngày Phó Đình Viễn không có tâm trạng tốt, ba anh là Phó Giang đã gọi điện cho anh hai lần từ nước ngoài và mẹ anh là Đổng Văn Huệ đã gọi cho anh ít nhất ba lần nhưng anh đều không trả lời.
Advertisement
Họ muốn tìm anh vì chuyện anh với Thẩm Dao và anh không muốn quan tâm.
Buổi tối, sau khi rời khỏi một bữa tiệc tối, Phó Đình Viễn yêu cầu tài xế đưa anh đến nhà của Du Ân.
Chẳng phải cô ấy nói rằng cô ấy bị đau bụng và thậm chí không thể rời khỏi giường, thế nên với tư cách là một đối tác thì anh đến thăm cô ấy cũng là hợp tình hợp nghĩa.
Khi đi ngang qua một cửa hàng hoa trên đường, anh yêu cầu tài xế dừng xe và anh vào cửa hàng hoa để mua một bó hoa.
Trước đây, trong nhà của anh ấy và Du Ân thường có hoa tươi mỗi ngày, nhìn ngắm chúng khiến bản thân thật sảng khoái.
Cô ấy thích trang trí nhà cửa mà trước đây anh ấy thậm chí còn không thèm nhìn một cái, nhưng một năm sau khi ly hôn anh ấy vẫn giữ những chi tiết nhỏ mà cô ấy đã bài trí.
Sau khi đến căn hộ của Du Ân, anh yêu cầu lái xe rời đi trước và tự mình cầm hoa.
Lần này, sau khi gõ cửa thì Du Ân đang ở nhà, cô nhanh chóng đến mở cửa.
Nhưng sau khi mở cửa và nhìn thấy đó là anh, cô sững người tại chỗ.
Phó Đình Viễn đưa hoa cho cô không một chút biểu cảm, anh muốn mở miệng hỏi cô có cảm thấy tốt hơn không thì anh nhìn thấy Chung Văn Thành đang đeo tạp dề bước ra khỏi bếp và hỏi Du Ân: “Ai vậy?".
Phó Đình Viễn nhìn Chung Văn Thành một cách ngờ vực, ông đang mặc một bộ quần áo ở nhà, chiếc tạp dề nữ tính nhỏ buộc quanh eo, trên tay là một cái muôi giống như đang xào thức ăn.
Tư thế của Chung Văn Thành như thể ông và Du Ân là một cặp đôi sống cùng nhau.
Phó Đình Viễn cảm thấy từ “sét đánh ngang tai” không đủ để diễn tả cảm xúc của anh lúc đó.
Chung Văn Thành cũng hơi ngạc nhiên khi thấy Phó Đình Viễn, nhất là khi anh đang cầm trên tay một bó hoa lớn như vậy.
Nhưng ông đã sớm bình tĩnh lại và chào Phó Đình Viễn thay Du Ân, cô cũng đang bị sốc: "Sếp Phó, có chuyện gì mà anh lại đến đây? Mời anh vào, vào đi."
Sắc mặt Phó Đình Viễn tối sầm, anh nhanh chóng lùi lại một bước, cũng lấy đi bó hoa định tặng, sau đó đóng sầm cửa nhà của Du Ân rồi quay người sải bước rời đi.
A!
Có một người đàn ông khác trong nhà cô và người đàn ông này còn đang nấu ăn cho cô, vậy làm sao anh ta có thể vào được?
Anh đi vào để làm bóng đèn cho họ sao?
Vào để xem họ thể hiện tình yêu sao?
Sau khi đi thang máy xuống, anh sải bước ra khỏi căn hộ, đối diện cửa có một thùng rác lớn, anh đã vứt bó hoa đang cầm trên tay không chút do dự.
Sau khi cánh cửa đóng sầm lại, cả Du Ân và Chung Văn Thành đều giật mình.
Du Ân định thần lại đầu tiên, cô nói với giọng cáu kỉnh: “Anh ta đang làm gì vậy?"
Rõ ràng là anh ta đã gõ cửa nhưng sau khi cô mở ra thì anh ta đã đóng sầm cửa lại và bỏ đi mà không nói một lời nào với cô.
Có phải Phó Đình Viễn thực sự nghĩ rằng mình là một ông vua độc tài, rằng anh ta đã thống trị thế giới, rằng anh ta có thể đến và đi bất cứ khi nào anh ta muốn?
Du Ân thấy Phó Đình Viễn quá khó hiểu và thiếu tôn trọng người khác.
Chung Văn Thành thì ngược lại, ông không cảm thấy gì cả: "Có lẽ vì Sếp Phó đã nhìn thấy tôi ở đây với cô nên nhất thời cảm xúc của cậu ấy đã dâng trào không kiềm chế được."
Du Ân có thể cảm nhận được Phó Đình Viễn đang tức giận và mất kiểm soát.
Nhưng điều cô không hiểu là: “Anh ta mất kiểm soát vì chuyện gì vậy? Tôi đã ly hôn với anh ta hơn một năm rồi, anh ta có thể cấm tôi có bạn sao? Anh ta có thể cấm tôi ăn tối với bạn mình sao?"
Du Ân đã mệt mỏi cả ngày vì những cơn đau khi đến tháng. Chiều nay Chung Văn Thành nói sẽ ghé qua để nói với cô về một số đề nghị mà ngày hôm nay Dung Thanh Nghiêu đã đưa ra đối với kịch bản.
Nhưng Du Ân không ngờ Chung Văn Thành lại mang đến một túi lớn đồ ăn. Vốn dĩ cô muốn gọi đồ ăn về để làm bữa tối cho cô và Chung Văn Thành nhưng Chung Văn Thành đã mang đồ đến nên cô không còn cách nào khác ngoài việc để ông nấu.
Cô không nghĩ Phó Đình Viễn sẽ tới đây. Khi mở cửa ra, cô bị sốc không nói nên lời bởi Phó Đình Viễn và bó hoa trên tay.
Tất nhiên, số phận lúc này của bó hoa này là cho vào thùng rác.
Cô cũng không thèm.
Chung Văn Thành xoa dịu cô: "Đừng tức giận, chúng ta chuẩn bị ăn tối."
Du Ân không muốn nhớ tới dáng vẻ thô lỗ của Phó Đình Viễn nữa nên cô quay người rời khỏi cửa vào.
Phải công nhận rằng tài nấu ăn của Chung Văn Thành rất xuất sắc, ngay cả một người vốn là một đầu bếp giỏi như Du Ân cũng say mê những món ăn này sau khi nếm thử.
Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên Du Ân đánh giá cao ai đó khi nấu ăn cho mình.
Trong suốt ba năm kết hôn với Phó Đình Viễn, anh ấy chưa bao giờ để mười ngón đụng đến việc nhà và thậm chí còn không biết cửa nhà bếp ở đâu.
Cô tự tay nấu nướng ngày ba bữa và lo toan mọi việc vụn vặt trong cuộc sống hàng ngày. Mà đóng góp của Phó Đình Viễn cho gia đình của họ ngoại trừ chuyện gánh vác kinh tế chính là chuyện giường chiếu.
Dù sao thì anh ấy cũng đã tốn công sức nên cứ nói là anh ấy đã trả giá đi.
Trừ chuyện này ra thì Du Ân không được chăm sóc bất kỳ cái gì.
Cô phải tự mình đi khám khi cảm lạnh, ốm đau thì tự uống thuốc.
Đối với những chuyện như đau bụng đến tháng cô ấy còn chưa bao giờ nhắc qua với Phó Đình Viễn.
Cô nghĩ nếu cô làm vậy thì anh ấy sẽ nghĩ rằng cô đang tỏ vẻ hoặc đơn giản hơn là mặc kệ cô ấy.
Mỗi lần đến tháng bị đau cô đều chịu đựng trước mặt Phó Đình Viễn, về cơ bản cả ngày cô nghỉ ở nhà, đến tối các triệu chứng của cô đã dần biến mất.
Sau đó cô bắt đầu chuẩn bị cơm tối. Khi Phó Đình Viễn đi làm về, trên bàn đã bày sẵn một bữa tối ngon lành nên đương nhiên anh không nhận thấy sự khó chịu của cô.
Có thể là vì cô đã bị cơn đau bụng kinh hành hạ cả ngày nên lúc này Du Ân đang tận hưởng sự chăm sóc của Chung Văn Thành trong bữa ăn và cảm thấy rất cảm động.
Quả nhiên người đàn ông biết quan tâm chăm sóc và dịu dàng khiến người ta cảm thấy thoải mái nhất.