[Edit] hihie01
Lúc rời đi Ôn Nhuyễn liền cảm thấy cả người thật thoải mái, thậm chí còn cảm thấy thời tiết hôm nay đẹp hơn rất nhiều, đặc biệt hơn hết khi nghĩ đến bộ dạng kinh ngạc lúc nãy của Lâm Thanh Hàn cô liền nhịn không được mà cong khóe miệng, cười thật to.
Ý nghĩ muốn đánh anh không phải ngày một ngày hai.
Lâm Thanh Hàn nếu cách xa cô một chút, còn không nói.
Mà cái tên cẩu nam nhân này lại cứ cố tình xuất hiện trước mặt cô, còn cứ luôn nói tới những việc mà cô không thích nghe.
Hiện tại biết hối hận?
Trước kia tại sao không biết đi?
Còn học được cách tỏ đáng thương, thật là không biết xấu hổ! Cô hôm nay nên đi sớm một chút, nhìn ông nội đánh anh một trận, tốt nhất đem đầu óc của anh đánh cho tỉnh, hiện tại cô đỡ phải nhìn thấy bộ dạng không thể hiểu nổi của anh bây giờ.
Anh cho rằng ly hôn là chơi đồ hàng sao? Muốn quay đầu lại là có thể quay đầu lại?
"Chị Nhuyễn Nhuyễn!"
Cách đó không xa truyền đến tiếng của Tiểu Mạch đang múa may cánh tay.
Ôn Nhuyễn nghe được thanh âm, cũng nâng mặt lên, hướng cô nàng vẫy vẫy tay, áp xuống những suy nghĩ trong lòng, cô cười đi tới, ôn thanh tế ngữ nói: "Như thế nào lại chờ chị ở đây? Không phải đã nói em lên lầu trước sao?" Chìa khóa nhà cô cũng đã đưa cho Tiểu Mạch rồi.
"Em mới vừa đi mua gà với nước ngọt về nha!"
Tiểu Mạch đem túi đồ trong tay quơ quơ trước mặt cô, cười nói: "Chị Nacy nói, chị gần đây đã vất vả nhiều rồi, lập tức lại muốn đi tham gia chương trình thực tế, hôm nay phê chuẩn cho chị thả lỏng một ngày." Bất quá nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì hôm nay chương trình đó cần phải tuyên truyền!
Đây chính là chương trình đầu tiên mà chị Nhuyễn Nhuyễn nhận được.
Còn không biết có được mọi người yêu thích nhiều hay không, vì vậy khó tránh khỏi khẩn trương mà trong lúc khẩn trương như thế này thì nên ăn thoải mái một chút thì sẽ thả lỏng hơn nha!
Vừa định lôi kéo người lên lầu.
Tiểu Mạch liền thấy một chiếc Maybach, cái tiểu khu này tuy rằng cũng coi như xa hoa, nhưng kiểu xe Maybach giống như vậy vẫn là hiếm thấy, cô tới nhiều lần như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chiếc xe này.
Lại thoáng nhìn thấy cái biển số xe kia, Lâm A.88888, như thế nào lại quen thuộc như vậy?
Cô cảm thấy đã nhìn thấy biển số xe này ở đâu rồi?
Ôn Nhuyễn đã qua gác cổng, nhìn thấy Tiểu Mạch vẫn đứng tại chỗ, có chút kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, "Làm sao vậy?"
"A?"
Tiểu Mạch lấy lại tinh thần, lắc đầu, cười nói: "Không có gì ạ." Đi qua ôm lấy cánh tay Ôn Nhuyễn, nói, "Chúng ta mau lên lầu ăn gà thôi."
Ôn Nhuyễn thật ra không tham miếng ăn này.
Thói quen hình thành tự nhiên, đặc biệt là ở Lâm gia mười mấy năm thói quen đã dưỡng thành, cô đối với ăn uống chưa từng có nhiều yêu cầu, chưa tính nếm thử mấy món mới mẻ, không cần thiết phải trầm mê...... Bất quá, nhìn thấy Tiểu Mạch cao hứng như vậy, cô cũng không làm cô nàng mất hứng, cười đáp: "Được."
Hai người lên lầu.
Tiểu Mạch đem đồ vừa mua đặt ở trên bàn trước sofa, lại vào trong lấy thêm hai cái ly rồi đổ Coca ra.
Chờ Ôn Nhuyễn thay đổi một bộ đồ thoải mái đi ra, Tiểu Mạch đều đã bố trí xong thật tốt, ngửi được mùi gà thơm nức mũi, cô thật ra cũng có chút muốn ăn rồi, tìm dậy buộc tóc cột tóc thật gọn gàng, sau đó giống như Tiểu Mạch ngồi xếp bằng trên thảm lông.
Trong TV đang chiếu một chương trình, tên là 《 1% 》, là một tiết mục tuyển chọn nhóm nhạc nữ.
Tiểu Mạch lúc thì nhìn chằm chằm TV lúc thì luyên thuyên nói... Nhìn TV đang chiếu hình ảnh của Kỷ Duyên, cắn một miếng gà, nói một câu, "Ô ô ô, Duyên Thần thật soái, a a a, nhìn kìa, anh ấy nhìn em kìa."
Ôn Nhuyễn nhìn thấy bộ dáng này liền nhịn không được muốn cười.
Lắc lắc đầu, cô cũng đeo bao tay bắt đầu ăn gà, đôi mắt hướng lên TV cũng xem cùng Tiểu Mạch.
Cô lúc trước cùng Tiểu Mạch xem qua mấy tập, biết đây là chương trình Kỷ Duyên tham gia mấy tháng trước, cậu ta là thầy giáo khách mời của chương trình, là thầy giáo trẻ tuổi nhất, Kỷ Duyên lấy tính cách lạnh nhạt, miệng độc mà thành danh.
Cậu sẽ không bởi vì đối phương là nữ sinh mà lưu tình.
Ở trong mắt cậu, không có phân biệt nam nữ, ngươi nếu đã tới tham gia thi tuyển, nếu là vì ước mơ, hoặc là luyện tập cho tốt, hoặc là lăn.
Lúc này mới vừa kết thúc một đoạn vũ đạo, một tổ đi lên phía trước, chiếu lại một đoạn video mới thu mấy ngày trước.
Video...
Thời gian quay là rạng sáng lúc hai giờ, Kỷ Duyên một thân đồ đen, bởi vì mới vừa nhảy xong, cậu toàn thân đều là mồ hôi, ngay cả tóc cũng bị ướt sũng, đối diện là bảy nữ nhân, có hai nữ nhân bởi vì chống đỡ không được đều đã khóc.
Còn lại năm nữ nhân tuy rằng rất mệt, nhưng vẫn là ở không ngừng an ủi hai nữ nhân kia.
Chỉ có Kỷ Duyên.
Cậu cong eo, hai tay chống ở đầu gối, tuy còn ở thở dốc nhưng ánh mắt lại lạnh như băng nhìn hai nữ nhân khóc không ngừng kia, sau đó, phát ra tiếng nói, "Khóc đủ chưa? Đủ rồi thì tiếp tục, chưa đủ thì cút đi, nhân lúc còn sớm thu thập đồ về nhà."
"Còn có các cô......"
Cậu nhìn năm nữ nhân còn lại, lạnh tiếng nói, "Như vậy thôi sao, như thế nào lại không đi khắc phục điểm chưa tốt của bản thân?"
Mấy nữ nhân tuổi đều không lớn, trước đến nay vẫn chưa nghe được mấy lời lãnh khốc như vậy bao giờ.
Mà người nói lại chính là thầy giáo của các cô, vốn dĩ chỉ mới tập vài ngày các cô làm được như vậy cũng đã được xem là tốt rồi, mà hiện tại bị giáo huấn như vậy các cô thật sự sẽ không chịu được mất.
Thế là các cô vừa khóc vừa chất vấn.
Tất cả đều đang nói Kỷ Duyên không tốt, nói cậu thật không biết quan tâm người khác, "Các đạo sư khác dù thật sự cũng rất nghiêm khắc nhưng bọn họ vẫn còn biết quan tâm đội viên của mình, chỉ có mỗi cậu chưa bao giờ quan tâm bọn họ, lạnh băng giống như người máy vậy."
"Chúng tôi cũng đã nỗ lực làm thật tốt nhưng nếu cứ mãi như vậy chúng tôi sợ sẽ chịu không nổi nữa."
"Ngài vì sao lại không thể ôn nhu một chút, ít nhất, không cần lúc chúng ta làm sai thì liến quát mắng."
Phòng tập nhảy, thầy giáo cùng học viên giằng co, mấy nữ nhân mắt đều đã đỏ ửng, Ôn Nhuyễn nghĩ kiểu này thì sắp xảy ra chiến tranh rồi, sợ rằng sẽ có một đám người mắng Kỷ Duyên đây.
Cô tiếp tục ăn gà, ánh mắt nhìn chăm chú trên người Kỷ Duyên, muốn nhìn một chút cậu sẽ nói như thế nào.
Kỷ Duyên không lập tức nói chuyện, cậu nhìn các cô, chờ các cô nói xong, khóc đủ mới mở miệng, "Theo tôi được biết, bảy người các cô đều là bởi vì ước mơ nên mới có thể đi vào sân khấu này, mới vừa tiến vào, cấp bậc của các cô bình không tính là cao."
Lời nói này làm mặt các nữ nhân lúc đỏ lúc trắng.
"Bởi vì các cô vất vả cần cù nỗ lực mới đi được đến hiện tại, chương trình đang dần đến hồi kết mà người được ở lại càng lúc càng ít, tất cả mọi người ai ai cũng đều cắn răng chịu đựng để được đi đến cuối cùng......"
"Không phải chỉ có các cô nỗ lực, mấy nhóm cách vách, ai mà không luyện tập đến rạng sáng ba, bốn giờ mỗi ngày?"
"Nước mắt nữ nhân tuy trân quý thật nhưng trong cuộc thi sắp tới sẽ chẳng giúp được gì cho các cô cả, nếu vậy thì trong thời gian này chi bằng chúng ta nỗ lực hết sức để luyện tập đi."
"Không cần lãng phí thời gian của chính mình, cũng không cần lãng phí thời gian của người khác."
"Đã nỗ lực hết mình thì cho dù kết quả có không tốt thì ít nhất chúng ta cũng sẽ không hối hận vì chúng ta đã sử dụng thời gian của mình thật tốt, không lãng phí một giây phút nào cả."
Lời nói này.
Đã làm Ôn Nhuyễn thay đổi một cái nhìn khác về Kỷ Duyên, tên tiểu tử thúi lạnh như băng này miệng tuy có hơi độc một chút nhưng lời nói ra lại rất có đạo lí.
Nước mắt nữ nhân đích xác thực rất trân quý, nhưng ở rất nhiều chuyện thật sự sẽ không có tác dụng gì cả.
Đồng thời cũng là lời cảnh giác cho cô...
Ở cái vòng này, người nỗ lực hơn cô thật đếm không xuể, muốn đi thật xa thì với nỗ lực bây giờ của cô lại không là gì cả.
"A!"
Tiểu Mạch đột nhiên kêu lên.
Ôn Nhuyễn bị hoảng sợ, gà trong tay rơi xuống đất, cô bất đắc dĩ nhìn cô nàng, "Lúc kinh lúc rống, Duyên Thần nhà em lại làm sao vậy?"
"Không phải Duyên Thần a, là tới thời gian tuyên truyền a!" Tiểu Mạch nói.
Tuyên truyền tổng nghệ.
Công việc đầu tiên của cô.
Ôn Nhuyễn vốn đang không có cảm giác gì, bị cảm xúc của Tiểu Mạch cảm nhiễm cũng trở nên khẩn trương hơn.
Tiểu Mạch tạm dừng TV, điều chỉnh lại cảm xúc, "Hít sâu một hơi, hít vào thở ra......" Không biết bao nhiêu lần, cô nàng móc di động ra, sau đó mở tổng nghệ ra, híp mắt nhìn hoạt động trên dưới.
Tổng nghệ vừa đăng "Đa dạng lữ hành", là một chương trình thực tế kéo dài 15 ngày.
Trong 15 ngày này các nghệ sĩ không được dẫn theo người đại diện hay trợ lí sẽ trải qua sinh hoạt mỗi ngày với số tiền hữu hạn, ở một nơi xa lạ, thậm chí ngay cả ngôn ngữ cũng không phải ngôn ngũ của họ, hoàn thành nhiệm vụ chương trình đưa ra.
Chương trình lần này có tổng cộng năm nghệ sĩ tham gia.
Trừ Ôn Nhuyễn ra còn có Kỷ Duyên cùng một công ty, ba người còn lại có Tô Lam Lam, một vị ảnh hậu danh tiếng rất cao là Từ Nghiên và cuối cùng là Chúc Nguyệt.
Chúc Nguyệt tuy rằng tuổi không lớn, nhưng cô lúc còn rất nhỏ đã tiến vào giới giải trí, tự soạn nhạc tự hát, là nữ ca sĩ thực lực nổi nhất hiện nay, mỗi lần ra album thì đều ở top 3 album bán chạy nhất.
Hiện tại tuyên truyền đã làm xong, bình luận đều tăng rất nhanh, đặc biệt là bình luận về Kỷ Duyên mỗi phút đều lấy tốc độ ánh sáng mà tăng lên.
【 ta thiên, Duyên Thần thế mà lại muốn đi tham gia chương trình Lữ Hành?! Sống lâu mới thấy! Ta đây có phải hay không có thể nhìn thấy một Duyên Thần mà trước nay chưa từng được thấy? Ta nghe nói chương trình như vậy, màn ảnh đều không có góc chết, toàn phương vị! Ngay cả phòng ngủ cũng có camera! 】
【 a a a, ta đã chết, ta thật sự đã chết, ta mấy ngày hôm trước còn đang mắng Thiên Nhất, nói gần nhất Duyên Thần cũng chưa có động tĩnh gì, không nghĩ tới là phóng đại chiêu a! Thiên Nhất ba ba, ta yêu ngươi, cảm tạ các ngươi cho Duyên Thần tham gia chương trình như vậy, ô ô ô, nhãi con, mụ mụ rốt cuộc lại có thể nhìn thấy ngươi. 】
【 hảo phiền a, vì cái gì Tô Lam Lam cũng tham gia a? Cô ta không thể một mình mỹ lệ sao? 】
【 trên lầu bằng hữu, nhân gia đều gãy chân, ngươi làm nhân gia như thế nào một mình mỹ lệ a? Ta liền hy vọng người trong tổ tiết mục, đừng cắt loạn, nếu huỷ hoại Duyên Thần, ta trực tiếp oanh tạc tổ tiết mục. 】
【 còn tốt còn tốt, nếu không có nữ thần hoa hướng dương thì cái Tô Lam Lam sẽ lại tiếp tục chơi xấu nữa, Duyên Thần của chúng ta sẽ bị hút máu đến chết. 】
【 cho nên, còn có một người là ai a? Dựa theo tuyên truyền hiện tại, ta đang rất chờ mong chương trình này a. 】
......
Tiểu Mạch đọc nhanh tất cả các bình luận, lo lắng sốt ruột chờ đợi quan tuyên tiếp theo.
"Đinh"
Di động Ôn Nhuyễn xuất hiện một nhắc nhở@ nhắc nhở, Tiểu Mạch sợ bình luận phía dưới quan tuyên sẽ không tốt, vội nhanh tay nhanh mắt đoạt lấy di động, cùng cô nói, "chị Nhuyễn Nhuyễn, chị trước đừng nhìn, em xem xong đã."
Ôn Nhuyễn có chút bất đắc dĩ nhìn cô nàng, kỳ thật không cần phải như vậy, nội tâm cô cũng không yếu ớt như vậy đâu.
Bất quá nếu Tiểu Mạch đã kiên trì như vậy, cũng liền tùy cô nàng đi, tổng nghệ xem không được, bình luận cũng xem không được, cô đành phải chậm rì rì tiếp tục ăn gà, uống nước ngọt, thập phần nhàn nhã.
Bất đồng với vẻ nhàn nhã của cô, fan thiếu nữ Tiểu Mạch có vẻ rất bận rộn hơn nhiều, cô nàng một bên mở Weibo ra, một bên dùng di động của mình liên hệ với Hạ Thiên cùng với mấy diễn đàn nữ thần hoa hướng dương khác, phát thông báo, 【 các chị em, bắt đầu chiến đấu! Nhớ kỹ, đây là lần đầu tiên nữ thần tham gia chương trình, không cần cùng người khác gây lộn, chủ yếu chỉ cần cảm tạ tổ tiết mục, cảm tạ công ty, cùng với khích lệ các tiền bối cùng tham gia 】
Phía dưới một lưu 【 được 】
Cô nàng nhẹ nhàng thở ra, cũng tiến vào chiến đấu.
Tuyên truyền phát ra có ba phút, có vài ý kiến bất đồng, bình luận của Ôn Nhuyễn ở đây có vẻ không được tốt lắm.
【??? Ta mù sao? Ta mới vừa còn nghĩ thật may mắn khi có người nào đó, cho nên Thiên Nhất là tính toán cho vị này vẫn luôn hút chúng ta Duyên Thần huyết lạc? 】
【 oa, nữ thần thế nhưng cũng muốn tham gia tổng nghệ, thật vui vẻ! 】
【 oa nga, Kỷ Duyên, Tô Lam Lam, Ôn Nhuyễn, ba người đều cùng tham gia, tiết mục tổ sẽ chơi với nhau, mặc kệ như thế nào, nhiệt độ là chắc chắn có, cũng không biết một chương trình lữ hành có thể hay không sẽ biến thành tiết mục xé x đâu? 】
【 ha hả đát, sẽ chơi vẫn là Thiên Nhất sẽ chơi, da trâu! Liền không thể buông tha Duyên Thần của chúng ta, một mình mỹ lệ sao? 】
......
Cũng may fan của nữ nhân hoa hướng dương cùng với người Nacy tìm đã gia nhập, bình luận cũng bắt đầu chậm rãi xoay chuyển, thậm chí có không ít người qua đường tỏ vẻ 【 chờ mong ].
Tiểu Mạch nhẹ nhàng thở ra, nhìn bình luận cuối cùng không còn mưa bom bão đạn nữa, một bên đem điện thoại trả lại Ôn Nhuyễn, một bên lau mồ hôi trên trán, "chị Nhuyễn Nhuyễn, chị có thể xem rồi."
Ôn Nhuyễn đưa hộp khăn giấy qua, nhìn cô nàng, chân thành nói: "Vất vả cho em rồi."
"Không vất vả không vất vả." Tiểu Mạch cười khanh khách xua tay, này tính cái gì a, cô trước kia giúp Duyên Thần tẩy trắng, ba ngày ba đêm không ngủ! Hiện tại, đều là trường hợp nhỏ, không đáng ngại!
***
Mà lúc này tại bệnh viện.
Lâm Thanh Hàn sau khi rời khỏi tiểu khu của Ôn Nhuyễn thì không lập tức trở về công ty mà là qua bên chỗ của Trịnh Tư.
Trịnh Tư là bác sĩ tư nhân, nhìn thấy Lâm Thanh Hàn tới đây thì có chút sửng sốt nhưng sau khi nhìn thấy vết thương trên người của anh thì lại cười không chút lưu tình, "Lão gia tử thật đúng là mãnh a."
"Bất quá..."
Anh ta chỉ vào vết thương ở chỗ cánh tay nhìn có vài điểm bất đồng với những chỗ khác, "Mấy vết thương này không phải là lão gia đánh đi."
Lâm Thanh Hàn từ lúc vào bệnh viện thì vẫn luôn là vẻ mặt không biểu tình dựa vào trên ghế, nghe được lời này mới nhìn lại, nhìn đến mấy vết thương này, ánh mắt anh hơi ngừng lại, đột nhiên nhớ tới bộ dáng Ôn Nhuyễn đánh anh vừa rồi.
Giống như mèo con bị chọc giận vậy.
Vươn móng vuốt sắc nhọn ra mà cào anh, cào được rồi liền tủm tỉm chạy mất, đợi khi chạy tới nơi an toàn rồi thì nhìm chằm chằm anh như đang muốn nói " Anh đáng lắm".
Ở cùng Ôn Nhuyễn nhiều năm như vậy.
Mà đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Thanh Hàn thấy Ôn Nhuyễn giương nanh múa vuốt.
Không có vẻ dịu dàng của trước kia.
Cả người cô bây giờ tràn đầy sức sống.
Ngón tay thon dài tìm được mấy miệng vết thương kia, cặp mắt lạnh lùng thường ngày nay lại phảng phất nhu tình hiếm thấy, không hề tức giận, ngược lại còn nhấp miệng nói: "Là Ôn Nhuyễn đánh."
???
Trịnh Tư ngừng động tác, ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Hàn, anh như thế nào lại cảm thấy cái ngữ khí này kỳ quái ở đâu đó? Bị ăn đòn còn có thể vui vẻ như vậy, Lâm Thanh Hàn cũng thật độc rồi, anh thần sắc không rõ nhìn Lâm Thanh Hàn, nửa ngày sau mới phun ra mấy chữ, "Lâm Thanh Hàn, cậu không phải có khuynh hướng thích ngược đi?"
Lâm Thanh Hàn thu hồi ý cười trên mặt, nhấc mí mắt lên, lạnh lùng nhìn người đối diện liếc mắt một cái, tiếng nói thập phần lãnh đạm, "Tôi không ngại cho cậu một tháng không thể xuống giường."
"Đừng đừng đừng."
Trịnh Tư liền đầu hàng, "Nói giỡn nói giỡn."
Vốn đang muốn hỏi một chút chuyện của Ôn Nhuyễn, không nghĩ tới Lâm Thanh Hàn nghe được "Đinh" một tiếng thì trực tiếp móc di động ra nhìn thoáng qua, anh liếc mắt, nhìn màn hình di động của Lâm Thanh Hàn hiện lên một cái nhắc nhở siêu cấp...
"Bảo bối Ôn Nhuyễn của ngài mạo phao."
"Bảo bối Ôn Nhuyễn của ngài vừa chuyển phát Weibo."
Nga rống, tiểu bảo bối.
Trịnh Tư mắt mạo tinh quang, lập loè vô số tín hiệu bát quái, Lâm cũ kỹ vì truy lão bà liền tinh cơm nắm đều biết hạ, sẽ chơi a.
________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Nga rống.
Tiểu bảo bối.
Đột nhiên suy nghĩ, chúng ta cẩu tử về sau có thể hay không biến thành giới fan nam hài đâu, ăn mặc tây trang ở phía dưới múa may gậy huỳnh quang, kia hình ảnh ngẫm lại liền ——
Quá mỹ.
Ta không dám nhìn.
Cảm tạ vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~