Trong phòng im lặng trong phút chốc.
Tô Lam Lam càng tức giận nhịn không được mà ôm cái gối bên cạnh mà xiết lại để phát tiết cảm xúc của mình, cô ta vì sao lại chán ghét Ôn Nhuyễn ? Đại khái bởi vì Ôn Nhuyễn có thể dễ như trở bàn tay mà hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, nhưng cô chưa bao giờ để những người khác vào trong mắt mình !
Ôn Nhuyễn chưa bao giờ biết người khác vì cô mà trả giá ra sao!
Có thể nói là chưa bao giờ để ở trong lòng.
Vĩnh viễn vô tội như vậy, giống như tự nhiên phải là như thế , như được ông trời ưu ái, làm cho tất cả mọi người đều thích cô !
Ánh mắt không tự chủ được mà liếc mắt qua Lâm Thanh Hàn , trên mặt anh lộ ra vẻ sung sướng và nụ cười tươi ,ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Ôn Nhuyễn , anh không phải kiểu người thích nhìn chằm chằm vào người khác, nhưng miễn là lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt luôn luôn nhìn Ôn Nhuyễn.
Vì cái gì?
Vì sao lại như vậy?!
Kỷ Duyên như thế, Lâm Thanh Hàn cũng là như thế !
Bọn họ chẳng lẽ đều trúng bùa, người phụ nữ Ôn Nhuyễn này rốt cuộc có cái gì tốt?!
Còn lại người không biết Tô Lam Lam đang suy nghĩ gì, Từ Nghiên nở một nụ cười giảng hòa mà nói: “Đoán chừng là mệt mỏi, chúng ta thảo luận tí nữa giữa trưa ăn gì đi.”
“Vâng.” Ôn Nhuyễn gật gật đầu, thật ra cũng không suy nghĩ đến chuyện của Kỷ Duyên .
“Tôi nhìn thấy bên ngoài có sân cỏ, nếu không trưa nay chúng ta tùy tiện ăn một chút, buổi tối thì làm tiệc nướng BBQ? vừa có thể ngắm sao vừa có thể ăn đồ nướng BBQ.” Chúc Nguyệt đề nghị mà nói.
“Tôi vừa hỏi, vợ của chủ nhà bảo bên kia có bếp lò nướng BBQ .”
Ôn Nhuyễn không có ý kiến gì với việc ăn uống, cười đáp: “Được đó, em cũng thật lâu không có ăn đồ nướng BBQ.” Vừa nói xong, nhớ tới tên đàn ông không mời mà đến ở bên kia, từ nhỏ anh ta đều ăn uống theo quy định của chuyên gia dinh dưỡng toàn là món ăn cao cấp, đầu bếp trong nhà cũng đều dựa theo tiêu chuẩn mà làm.
Nướng BBQ?
Anh ta...... Có thể ăn sao?
Chúc Nguyệt cũng có nghi ngờ này, vài người bọn họ thì ăn gì củng được, nhưng mà vị đại gia này...... Cô ta do dự mà mở miệng, “Cái kia, Lâm tiên sinh, nướng BBQ, anh có thể ăn chứ?”
Lâm Thanh Hàn nghe vậy, cười một cái, “Tôi sao cũng được.”
Lúc nói chuyện , ánh mắt nhìn thoáng qua Ôn Nhuyễn , rồi tiếp tục nói“Tôi cũng muốn thử một chút.”
Nói chuyện thì liền nói đi, nhìn cô cái gì?
Ôn Nhuyễn nhíu nhíu mày, trực tiếp quay đầu đi, bỏ qua tầm mắt của Lâm Thanh Hàn , lúc này mới thoải mái một chút.
Lâm Thanh Hàn thấy cô như vậy cũng chỉ là cười một cái.
Xác định mọi người đều ok, Chúc Nguyệt trên mặt nở một nụ cười, “Quyết định như vậy đi, buổi chiều tôi đi hỏi vợ chủ nhà mượn bếp lò.” Lại cùng Ôn Nhuyễn nói, “Tiểu Nhuyễn Nhuyễn, em biết không , vợ chủ nhà có một mảnh vườn rau rất lớn, vừa rồi chúng ta hái được không ít đó.”
“Giữa trưa chúng ta tùy tiện ăn chút gì đi.”
“Được.” Ôn Nhuyễn đáp ứng đứng dậy nói: “Em đi chuẩn bị cơm trưa.”
“ừ, chị......” Chúc Nguyệt còn chưa nói xong, Lâm Thanh Hàn ngồi ở một bên liền đứng lên, anh nhìn Ôn Nhuyễn cười nói: “Anh giúp em.”
Chúc Nguyệt: “... ...”
Chúc Nguyệt nhìn Ôn Nhuyễn, lại nhìn Lâm Thanh Hàn, nghĩ nghĩ, vẫn là yên lặng mà ngồi lại, “Nếu như thế, kia...... hai người bận rộn ? Tôi đi tìm vợ chủ nhà.” Cô cũng không dám Pk với vị đại gia này, người đàn ông này uy áp quá lớn.
Ôn Nhuyễn vừa nghe thấy liền nhíu mi lại, đến tột cùng Lâm Thanh Hàn cọng dây thần kinh nào bị chạm rồi?
Anh ta giúp cô?
Anh ta thì có thể giúp cô cái gì?
Một người chưa từng vào bếp, đoán chừng rau xanh, cải trắng còn không phân biệt được, bất quá cô lười đáp lại, dù sao Chúc Nguyệt so với Lâm Thanh Hàn cũng không tốt hơn bao nhiêu, cuối cùng vẫn là tự mình làm mà thôi.
Anh ta muốn giúp, liền giúp đi.
“Từ lão sư, vậy mọi người ngồi đi nhé.” Ôn Nhuyễn chào hỏi Từ Nghiên và mọi người.
Từ Nghiên: “Được, vất vả hai người rồi.”
“Không vất vả.” Ôn Nhuyễn cười một cái, sau đó cũng không để ý tới Lâm Thanh Hàn, lập tức hướng phòng bếp mà đi.
Lâm Thanh Hàn cười tủm tỉm mà đi theo , một chút cũng không cảm thấy bị cô ghét bỏ mà cảm thấy xấu hổ.
“Hô......”
Chúc Nguyệt nhìn hai người rời đi, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô ta muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại, vẫn là im lặng , trong lòng không tự chủ được mà bội phục Nhuyễn Nhuyễn...... Em ấy rốt cuộc lá gan như thế nào mà dám lạnh nhạt như vậy với tên đàn ông này?
Cô ta nhìn thẳng còn không dám!
... ...
Ôn Nhuyễn vào phòng bếp trước tiên nhìn sơ qua, đồ đạc đều rất đầy đủ, đồ ăn cũng đều rữa sạch, cà rốt, cải trắng, cà chua, khoai tây, ớt cay, còn có cánh gà, đùi gà, thịt heo...... tất cả đều đã được phân loại ở trên bếp.
Bọn họ tổng cộng sáu người, làm năm món với một canh.
“Uhm, làm cà chua xào trứng, cánh gà kho, khoai tây xào thịt, cải trắng xào chay, lại nấu canh......” Ôn Nhuyễn thấp giọng nỉ non, “Còn thiếu một món.”
Cô vốn dĩ đang lầm bầm lầu bầu, nhưng không nghĩ tới Lâm Thanh Hàn đều nghe thấy được, trả lời lại đề nghị, “ làm nấm hương khoai tây nấu đùi gà đi .” Nhận thấy được ánh mắt Ôn Nhuyễn nhìn qua , anh cười nói: “Em không phải rất thích món này sao?”
Ôn Nhuyễn không nghĩ tới Lâm Thanh Hàn nhớ rõ sở thích của cô.
Cô cho rằng mình thích gì, ghét gì, Lâm Thanh Hàn đều không biết, chỉ có mình mới nhớ rõ sở thích của anh ta, nhớ rõ anh ta ghét gì...... Nhưng tự mình mang theo kẹo xí muội, thuận miệng nói ra món ăn, còn có đồ ăn vặt.
Giống như đang nói lại với cô, không phải như thế.
cảm giác trong lòng nói không nên lời là như thế nào, ngực thật ra có chút rầu rĩ.
Ôn Nhuyễn thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, đem bề ngoài bình tĩnh đến cực hạn, đã đi đến bước này, nói cài gì cũng không quan trọng nữa?
Nếu là giải quyết món ăn trưa hôm nay, cô cũng không rối rắm nữa, đi đến một bên vo gạo, chờ lúc cô vo gạo , Lâm Thanh Hàn cũng đã vén tay áo lên, mặc tạp dề, bắt đầu xắt rau.
Nghe được tiếng xắt rau ở phía sau.
Ôn Nhuyễn mày nhăn lại , môi đỏ cũng nhấp lên, cô quay đầu không vui mà nói: “Lâm Thanh Hàn, anh không biết thì đừng......” còn chưa nói xong, thoáng nhìn qua khoai tây nằm trên thớt .
Cắt đến chỉnh chỉnh tề tề, ra dáng ra hình, một chút đều không giống như là người mới.
Làm sao lại như vậy?
Ôn Nhuyễn ngơ ngẩn, cô nhớ rõ Lâm Thanh Hàn chưa bao giờ vào phòng bếp.
“Em một người làm không kịp, anh giúp em xắt rau đi.” Lâm Thanh Hàn quay đầu nhìn thoáng qua Ôn Nhuyễn, trên mặt cùng trong mắt đều là ý cười, anh ta không có giải thích vì cái gì mình sẽ xắt rau, cũng không bởi vì thái độ của cô khi nãy mà thay đổi cảm xúc , vẫn ôn hòa mà nói.
Mấy ngày nay.
Anh ở nhà cùng Lý a di học đã rất lâu, tay cũng bị thương rất nhiều lần.
Không phải lúc xắt rau bị đứt tay, thì chính là lúc xào rau bị dầu bắn lên, cũng là hôm qua mới vừa hết.
Bất quá chuyện này không cần thiết nói với cô.
Trong phòng bếp yên lặng, Ôn Nhuyễn trầm mặc một hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: “ xin lỗi.”
Cô không nên nổi giận lung tung .
Cô đối với người khác không phải như vậy, lúc đối mặt với Tô Lam Lam cũng có thể cười khanh khách, chỉ duy nhất đối với Lâm Thanh Hàn...... Cô luôn không khắc chế được. Tay không tự chủ mà nắm lại, môi đỏ cũng mím lại thẳng tắp.
Không đợi Lâm Thanh Hàn nói chuyện, cô đã xoay đầu lại.
Ôn Nhuyễn vẫn là không có cách nào cùng được với Lâm Thanh Hàn ,nhưng cô tận khả năng sẽ đối đãi anh ta giống như những người khác...... Ít nhất là trong chương trình này, không cần bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến người khác.
Lâm Thanh Hàn nhìn bóng lưng Ôn Nhuyễn, môi ngập ngừng vài lần, biết cảm xúc hiện tại của cô không tốt, anh ta cũng không nói thêm gì nữa.
Chỉ nói một câu “Không có việc gì”.
Sau đó hai người cũng ở chung một cách hòa bình, một người xắt rau, một người xào rau.
Lúc Chúc Nguyệt đi đến, nhìn thấy khung cảnh như vậy, người nam trẻ tuổi xoắn tay áo cúi đầu xắt rau, mà ở phía sau Ôn Nhuyễn đang xào rau, bởi vì bị nhiệt độ nóng mà chóp mũi toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Rõ ràng là dung nhan dung nhan gây họa thế gian, trời sinh nên hưởng thụ ánh đèn, vỗ tay cùng với hoa .
Hiện tại lại ở phòng hiện ra hơi thở sinh hoạt của người bình thường.
Trong phòng bếp hai người không nhận ra được Chúc Nguyệt xuất hiện, Lâm Thanh Hàn đang ở cắt cà rốt, không biết nghĩ cái gì, quay đầu hỏi ý kiến Ôn Nhuyễn , “Cà rốt là cắt hột lựu hay là cắt lát?”
Ôn Nhuyễn suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nấu canh thì cắt lát đi.”
“Được.”
Không có rùng mình như trong tưởng tượng , thái độ rất hòa hợp.
Chúc Nguyệt đứng ngoài cửa nhìn, nhịn không được mà mỉm cười, kỷ duyên đệ đệ, không phải tỷ tỷ không giúp ngươi nha, thật sự là khung cảnh này quá đẹp...... Mặc dù biết hai người ly hôn, cô cũng nhịn không được mà bị hấp dẫn khi nhìn thấy bọn họ ở chung như vậy.
Lấy di động mình ra.
Chúc Nguyệt lặng lẽ chụp hình khung cảnh này, sau đó nhẹ nhàng bước lui ra ngoài.
Vừa mới đi ra bên ngoài liền nhìn thấy Tô Lam Lam đi tới, Chúc Nguyệt đem điện thoại cất đi, kéo cô ta lại , nhỏ giọng hỏi“Cô đi đâu?”
Tô Lam Lam mắt nhìn vào phòng bếp, “Tôi đi phòng bếp nhìn xem có giúp gì được hay không.”
“Phòng bếp nhỏ như vậy, cô lại đến sẽ thành cái dạng gì? Lại nói cô cũng không biết nấu ăn, có thể hỗ trợ cái gì?” Mắt thấy Tô Lam Lam còn muốn nói nữa, Chúc Nguyệt trực tiếp đem người lôi đi.
Liền tính là không biết Tô Lam Lam đang sũy nghĩ như thế nào, nhưng nhìn thái độ cô ta đối với Lâm Thanh Hàn cũng có thể hiểu , người này cũng thật là thú vị, Kỷ Duyên bên kia cũng muốn chen vào một chân, Lâm Thanh Hàn bên này cũng muốn trộn lẫn một phen, cũng không nhìn xem người khác nghĩ gì, một chút nhãn lực đều không có.
Chúc Nguyệt sức lớn, rất dễ dàng liền đem Tô Lam Lam mang xa khỏi phòng bếp.
Tô Lam Lam tức giận đến không chịu được, cô ta chính là không muốn nhìn thấy Ôn Nhuyễn cùng Lâm Thanh Hàn ở chung một chỗ mới nghĩ là tiến vào phòng bếp để phá, bằng không cô ta cũng không muốn vào , không ngờ đến còn chưa đi vào đã bị người khác kéo đi ra.
Cô ta cố tình giả làm thục nữ lại không thể cùng Chúc Nguyệt xé rách mặt, chỉ có thể cắn răng mà bị mang đi.
Cơm trưa nấu xong đã là chuyện của một giờ sau.
Ôn Nhuyễn cùng Lâm Thanh Hàn đem đồ ăn mang ra, Chúc Nguyệt vừa thấy bọn họ ra tới liền xung phong nhận việc mà nói, “Tôi đi lấy chén đũa.” Liếc nhìn thoáng qua Tô Lam Lam, không đợi cô ả mở miệng, liền trực tiếp giống như chị em thân thiết, lôi kéo tay cô ta rồi cười nói: “Lam lam, cô giúp tôi đi vào dọn cơm đi.”
Hả?
Ôn Nhuyễn ánh mắt kinh ngạc mà nhìn Chúc Nguyệt , không biết Chúc Nguyệt đột nhiên bị làm sao ?
Tô Lam Lam cũng không nghĩ ra được vì sao hôm nay Chúc Nguyệt cứ nhìn chằm chằm vào cô ta, hại cô ta cùng Lâm Thanh Hàn cơ hội nói một câu đều không có! Không thể cự tuyệt, cô ta chỉ có thể căng da đầu mà cười nói: “Được.”
Lúc đi ngang qua Lâm Thanh Hàn , cô ta mặc kệ Chúc Nguyệt lôi kéo, mở miệng cười nói: “Anh Thanh Hàn , anh vất vả rồi.”
Người phụ nữ không biết xấu hổ này!
Chúc Nguyệt xem thường , nhìn nhìn Ôn Nhuyễn, thấy bộ dáng cô không thèm quan tâm, vừa định mở miệng, Lâm Thanh Hàn cũng đã nhíu mày nói: “Đồ ăn đều là Nhuyễn Nhuyễn làm, tôi bất quá là giúp một chút , cô không cùng em ấy nói cám ơn, cùng tôi nói lời này , làm cái gì?”
Vừa rồi Chúc Nguyệt vẻ mặt không cao hứng nghe thấy lời này, liền nhịn không được mà “Oa nga” một tiếng ở trong lòng.
Tuyệt!
Bạch liên hoa này nên trị như vậy!
Nhuyễn Nhuyễn mỗi ngày nấu ăn, cũng không thấy cô ta cám ơn một lần, người ta chỉ mới hổ trợ một chút, cô ta lại vội vàng cám ơn cái gì?
Bất quá như bây giờ, không cần Chúc Nguyệt mở miệng.
Chúc Nguyệt vô cùng cao hứng mà buông tay ra, tính toán liền sống chết mặc bây.
Tô Lam Lam cũng không nghĩ tới Lâm Thanh Hàn sẽ không lưu tình như vậy , nhất thời xấu hổ đến đỏ mặt, cô ta đứng yên tại chỗ, ngập ngừng một lúc lâu mới mở miệng: “Em là nghĩ, anh Thanh Hàn thật vất vả tới một lần, còn phải phiền toái anh giúp đỡ, mới......”
Nói xong.
Cô ta quay đầu nhìn về phía Ôn Nhuyễn, nói: “chị Ôn Nhuyễn , vất vả cho chị rồi.”
“Không có việc gì.”
Ôn Nhuyễn nhàn nhạt nói.
Ôn Nhuyễn cũng không phải bởi vì Tô Lam Lam mới nấu ăn,cũng không cần thiết câu cám ơn thừa thải của cô ta.
Bất quá......
Ôn Nhuyễn nhấp môi, nhìn thoáng qua hướng Lâm Thanh Hàn mà có chút kinh ngạc anh ta thế nhưng sẽ mở miệng.
“Ăn cơm chưa?” Từ Nghiên vừa tưới hoa bên ngoài, lúc này đi vào tới, đánh vỡ cục diện bế tắc này.
Ôn Nhuyễn nghe được giọng nói lấy lại tinh thần, nhìn người vừa đi vào mà cười một cái “Từ lão sư, có thể ăn được rồi.”
“Nhuyễn Nhuyễn tay nghề thật tốt......” Từ Nghiên nhìn đồ ăn đang bưng trên tay hai người , nở nụ cười mỉm, thiệt tình khen ngợi, “Hiện tại rất ít phụ nữ chịu xuống bếp.”
Nghe được lời này.
Lâm Thanh Hàn nhìn thoáng qua hướng Ôn Nhuyễn .
Ôn Nhuyễn nhận ra ánh mắt Lâm Thanh Hàn nhìn qua , lại không thèm để ý đến anh ta, chỉ là cười cười, “Em thật ra cảm thấy rất thú vị.” Nói xong liền đi tới bàn ăn , mắt nhìn sô pha, phát hiện Kỷ Duyên còn chưa có đi xuống , cô quay đầu hỏi Từ Nghiên: “Từ lão sư, Kỷ Duyên còn chưa xuống sao?”
Từ Nghiên cười trả lời: “Vừa rồi chị có đi gọi một tiếng, cậu ta nói buồn ngủ, kêu chúng ta ăn trước.” Cô là người lớn, đem mấy tiểu tử này đều xem như vãn bối của mình, “Cậu ta nếu chưa muốn ăn, đợi lát nữa chừa chút đồ ăn cho cậu ta đi.”
“Dù sao buổi chiều chúng ta cũng không có làm gì.”
Ôn Nhuyễn vừa nghe thấy liền nhíu mi, Kỷ Duyên chính là ăn uống không đúng giờ nên mới có bệnh bao tử, giống như...... Lâm Thanh Hàn , bởi vì Kỷ Hề nên cô vẫn luôn xem Kỷ Duyên coi như em của mình, lần trước Kỷ Duyên lại chắn một đao cho mình, muốn cô thật sự mặc kệ, có chút làm không được.
Thở dài, Ôn Nhuyễn mở miệng, “Em lại đi kêu cậu ta một chút.”
Động tác trên tay Lâm Thanh Hàn ngừng lại, môi mỏng cũng khẩn trương mà nhấp lại, không đợi Ôn Nhuyễn đứng lên, anh ta liền cười mở miệng, “Để anh đi.”
Ôn Nhuyễn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Hàn .
“Anh cùng cậu ta cũng rất lâu chưa gặp mặt, vừa lúc có thể tâm sự.” Lâm Thanh Hàn nói xong liền buông đồ ăn trên tay , xoay người chạy lên lầu.
Đã có người đi, Ôn Nhuyễn cũng không đi nữa.
Chỉ là, cô nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Hàn , nhíu nhíu mày, không hiểu Lâm Thanh Hàn với Kỷ Duyên từ khi nào có quan hệ? Còn muốn tâm sự? Bọn họ kém nhau vài tuổi như vậy, bạn bè trong giới cũng không giống nhau, có thể phát sinh quan hệ cái gì ?
Thật là.
Kỳ kỳ quái quái.
***
Lầu hai.
Kỷ Duyên nằm ở trên giường, nói là ngủ, nhưng kỳ thật cậu ta căn bản là không có ngủ .
Khuôn mặt đang trầm xuống lợi hại, đôi tay gối lên sau đầu, môi cũng mím lại thành một đường thẳng, cậu biết chính mình như vậy rất là con nít, nhưng chính là nhịn không được, nghĩ đến Lâm Thanh Hàn cùng Ôn Nhuyễn đứng chung một chổ, cậu liền không vui vẻ gì.
Tiếng WeChat vừa kêu lên, là tin tức của Hạ Hải , cậu rũ mi xuống cầm lấy di động, nhìn thoáng qua.
-【 Kỷ Duyên: tình huống của Lâm Thanh Hàn là sao? 】
-【 Hạ Hải: Chính là phi hành khách quý . 】
-【 Kỷ Duyên: Nói tiếng người, hắn ta vì sao tham gia chương trình này ? 】
-【 Hạ Hải:... ... Anh ta đầu tư hai trăm triệu, yêu cầu tham gia chương trình, chúng tôi cũng không dám không ứng a. 】
-【 Kỷ Duyên: Không được, hắn ta ở, tôi liền đi 】
-【 Hạ Hải: Tổ tông, tiểu tổ tông, anh ta chỉ là phi hành khách quý, không quá mấy ngày liền đi rồi, cậu tức giận cái gì ? 】
-【 Hạ Hải: Cậu liền xem anh ta như không tồn tại không phải được rồi sao? 】
-【 Hạ Hải: Tổ tông a, cậu nhưng ngàn vạn đừng làm việc ngốc , nếu cậu đi rồi, fans của cậu còn không giết hết chúng tôi? 】
-【 Hạ Hải: Tổ tông? Cậu trả lời đi chứ, cậu đừng dọa người a! lớn tuổi rồi, tim không tốt, không chịu được hù dọa như vậy đâu, ô ô ô, cậu ngàn vạn đừng nghĩ không thông a! 】
WeChat liên tục nhảy, tất cả đều là icons Hạ Hải gửi tới, 【 quỳ xuống dập đầu.jpg】, 【 ôm đùi gào khóc.jpg】, 【 khóc tang mặt.jpg】, 【 tiểu miêu ủy khuất xin tha.jpg】... ... Kỷ Duyên càng xem càng phiền lòng, vừa định trả lời.
Cửa phòng đã bị gõ vang lên.
Động tác đánh chữ ngừng lại, cậu ta nhấp môi, nhìn thoáng qua cửa phòng , trái tim đập liên hồi...... Chẳng lẽ là Ôn Nhuyễn?
Nghĩ đến là cô.
Khóe miệng Kỷ Duyên nhịn không được mà nhếch lên , mặc kệ nói gì, Ôn Nhuyễn vẫn quan tâm cậu ta.
Cậu ta vừa ngồi dậy, vừa nói: “Đã nói đang ngủ, không muốn ăn.” lúc nói chuyện thì đã ở khom lưng mang giày vào, liền chờ Ôn Nhuyễn lại kêu cậu ta một câu, cậu ta liền đi ra ngoài.
Nhưng cậu ta chưa chờ được Ôn Nhuyễn trả lời.
Thì giọng nói cậu ta ghét nhất vang lên ngoài cửa, “Hả, như vậy sao? Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Lâm Thanh Hàn?
Động tác cột dây giày ngừng lại.
Trên mặt Kỷ Duyên vừa rồi còn đang cười tức khắc biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cậu ta xụ mặt nhìn cửa phòng , môi nhấp chặt lại ,như thế nào lại là tên này? tiếng bước chân bên ngoài đã chậm rãi đi xa, tin nhắn WeChat vẫn còn đang nhảy.
Kỷ Duyên nhìn thoáng qua.
Tin nhắn cuối cùng của Hạ Hải nói 【 tổ tông, cậu nếu như vậy mà đi, cái chương trình này thật sự sẽ trở thành chương trình vợ chồng đó】
Cậu ta vừa nhìn thấy “vợ chồng” hai chữ liền trầm mặt.
Cái quỷ gì vợ chồng !
Đều đã ly hôn, tính là vợ chồng cái gì ?!
Kỷ Duyên hít một hơi thật sâu, đem điện thoại ném vào trong túi, đứng dậy đi ra ngoài, lúc mở cửa, Lâm Thanh Hàn đứng trên hành lang đã sớm phát hiện, dừng chân lại, quay đầu nhìn cậu ta một cái, khuôn mặt thường xuyên xuất hiện ở bảng xếp hạng Forbes giấu nửa sáng không tối trên hành lang, không mang theo vẻ tươi cười.
Anh dựa vách tường, ôm tay lại, giọng nói rất nhẹ, cũng rất lãn đạm, “Kỷ tiểu công tử không phải không muốn ăn sao? Như thế nào, lại muốn ăn rồi?”
Mắt Kỷ Duyên nhìn thẳng qua, dùng giọng nói chỉ hai người mới nghe được mà nhàn nhạt trả lời: “Tôi không sao cả, ăn ít một chút, ăn nhiều một chút, tóm lại thời gian còn dài, nhưng mà Lâm tổng, tốn hai trăm triệu mới có cơ hội ăn bữa cơm, vẫn là nên hưởng thụ cho tốt đi.”
Nói xong.
Cậu ta cũng không để ý tới Lâm Thanh Hàn, lập tức đi xuống lầu .
Mà Lâm Thanh Hàn nhìn bóng dáng của Kỷ Duyên , nhướng mày, trên mặt không có biến hóa gì, rất mau, liền đi theo sau cậu ta xuống lầu.