Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sau ly hôn, tôi nổi tiếng - Tống Gia Đào Hoa

Edit: Daisy

Ôn Nhuyễn cùng Kỷ Duyên lên máy bay là vào giữa trưa 11 giờ.

Cho nên sau khi ăn sáng, bọn họ liền tạm biệt cùng Từ Nghiên và Chúc Nguyệt, lúc chia tay, Ôn Nhuyễn cùng Chúc Nguyệt  từng người hốc mắt đỏ ửng, hẹn nhau chờ đều quay về thành phố kế bên sẽ lại tụ họp, ngày thường cũng muốn liên lạc qua WeChat.

Chờ đến khi tài xế bên ngoài ấn còi vài lần, Ôn Nhuyễn cùng Kỷ Duyên mới lần lượt lên xe taxi.

Kỷ Duyên tuy rằng trong lòng cũng có chút không nỡ nhưng cũng không khó chịu như Ôn Nhuyễn.

Cậu ở cái giới này đã nhiều năm, đã sớm trải qua rất nhiều chuyện, bất quá nhìn thấy Ôn Nhuyễn khó chịu như vậy, cậu tính an ủi cô một chút, lấy bịch khăn giấy đưa cho Ôn Nhuyễn, cậu thấp giọng nói: “Chờ trở lại thành phố kế bên, cô nếu muốn gặp bọn họ, chúng ta còn có thể tụ họp mà.”

Ôn Nhuyễn  nhận khăn giấy, nhỏ giọng nói“Cảm ơn”.

Ôn Nhuyễn đương nhiên biết về sau còn có thể gặp lại nhau, nhưng giống như bây giờ một ngày 24 giờ trừ bỏ thời gian ngủ đều ở bên nhau, về sau là không có khả năng giống như vậy nữa.

Hơn nữa nếu thật sự quay trở về.

Bọn họ từng người đều có sinh hoạt cùng sự nghiệp của chính mình, muốn mỗi người cùng rảnh rỗi, thời gian gặp nhau chỉ sợ khó càng thêm khó.

“Cậu sau khi trở về, cũng muốn vội đi?” Ôn Nhuyễn nghĩ đến việc gì đó, quay đầu hỏi Ôn Nhuyễn.

Kỷ Duyên gật gật đầu, “Lúc trước đã lên kế hoạch năm nay còn bốn chuyến lưu diễn nữa, cuối năm còn phải ra một  album...... Nói xong, cậu quay đầu nhìn Ôn Nhuyễn, “Cô thì sao? Tôi buổi sáng nghe thấy Nacy gọi điện thoại cho cô, chị ấy lập kế hoạch thế nào cho cô?”

Ôn Nhuyễn cũng không giấu cậu ta, “Chị ấy nhận cho tôi một bộ phim đô thị, vai nữ tam, là một nhà thiết kế, tôi nhìn thấy kịch bản cùng vai diễn cảm thấy rất có hứng thú, chờ lúc quay trở về tính  đi diễn thử.”

“Cô tính....”

Nhớ tới lời nói ngày hôm qua của Ôn Nhuyễn, Kỷ Duyên hỏi: “Về sau muốn đi con đường diễn xuất?”

Ôn Nhuyễn cười cười, không có đưa ra đáp án chính xác, tay cô sờ lên trên chiếc lắc tay,ánh mắt nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, Truyện đăng tại: diendanlequydon chậm rãi nói: “Tôi cũng không biết, kỳ thật tôi rất hâm mộ cậu cùng với Chúc Nguyệt, hai người đều biết chính mình muốn làm cái gì, nhưng tôi..... kỳ thật vẫn còn đang ở trạng thái mê mang.”

“Tôi còn chưa rõ ràng lắm tôi muốn làm cái gì.”

“Bất quá ——”

Ôn Nhuyễn đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng Kỷ Duyên, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, “Cũng không có việc gì, tôi tuy rằng không biết tôi muốn làm cái gì, nhưng tôi muốn thử một chút, nếu thích, tôi sẽ nổ lực mà làm, còn nếu không thích liền đổi con đường khác.”

“Dù sao thời gian không phải còn rất dài sao?”

Không cần phải sốt ruột mọi chuyện, hưởng thụ mỗi một ngày đang có,  cũng mong chờ mỗi một ngày vào tương lai.

Cảm giác như vậy cũng  không tồi.

Sáng sớm 10 giờ ánh mặt trời vừa lúc  xuyên thấu qua cửa sổ xe rọi vào trên người Ôn Nhuyễn, làm cả người cô thoạt nhìn rất kiên định lại ôn nhu, Kỷ Duyên nhìn thấy Ôn Nhuyễn như vậy, không ngăn cản được ánh mắt khẽ nhúc nhích, cậu  cảm thấy Ôn Nhuyễn dường như thay đổi rất nhiều.

Dường như...... lại thêm kiên định thong dong hơn rất nhiều.

***

Chờ đến sân bay Madrid.

Hai người Ôn Nhuyễn xử lý xong thủ tục đăng ký, lại gửi xong hành lý, sau đó liền mang mũ và khẩu trang hướng ghế ngồi chờ mà đi đến. Chương trình đã kết thúc, phía sau bọn họ cũng không có nhiếp ảnh gia đi theo, hai người cải trang như vậy, củng không khiến cho mọi người chú ý.

Lúc ngồi chờ chuyến bay.

Ôn Nhuyễn lấy ra tập vẽ tiếp tục vẽ tranh.

Kỷ Duyên ngồi ở một bên chơi Rubik, rốt cuộc có thể đơn độc ở chung cùng Ôn Nhuyễn,  trong lòng cậu không phải nói có bao nhiêu sảng khoái, nhưng sảng khoái là sảng khoái,nhưng lúc này không biết nên nói gì, cảm giác xấu hổ lại xuất hiện.

Rõ ràng vừa rồi ở trong xe còn trò chuyện rất vui vẻ.

Nhưng hiện tại, cậu nhìn nhìn Ôn Nhuyễn, thấy cô cúi đầu vẽ tranh không ngẩng đầu lên, miệng nhịn không được mà nhẹ nhàng mím  lại, vẽ tranh vui vẻ như vậy sao? Để một đại soái ca như cậu ta  ngồi như vậy mà một câu cũng không thèm nói?

Kỷ Duyên trước giờ chưa trải qua cảm giác như vậy.

Chỉ cần cậu ở đâu, vô luận cậu nói hay không nói, đều sẽ có rất nhiều người chào hỏi và trò chuyện với cậu, liền tính là cậu không nói một câu nào, bên cạnh cũng sẽ có rất nhiều người nhiệt tình mà trò chuyện.

Nhưng hiện tại? người bên cạnh cậu hiển nhiên không có tâm tư này.

Cậu thật ra muốn cùng Ôn Nhuyễn nói chuyện, nhưng suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được đề tài nào, chỉ có thể nhấp môi mà chơi Rubik, một bên vụn trộm móc di động tra Baidu “Như thế nào để trò chuyện cùng người con gái mình thích?”

Phía dưới trả lời quả thực coi như là hoa hoè loè loẹt.

- “Anh em, cậu soái không? Cao không? Có tiền không?”

Đây là cái quỷ gì trả lời? Kỷ Duyên nhíu nhíu mày, bất quá cậu vẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút, soái? Cậu ở giới giải trí giá trị nhan sắc xếp hạng, như thế nào cũng phải vào top 3 đi?

Cao?

185cm không tính lùn đi.

Đến nỗi có tiền hay không?

Trước không nói Kỷ gia cho cậu tài sản, chính cậu mấy năm nay kiếm được cũng không ít, ít nhất tùy tiện ở thành phố kế bên tùy tiện có thể mua được vài chục căn hộ là không thành vấn đề.



- “Ông nhìn xem người ta có thích ông không a, nếu là thích ông, ông chỉ cần hỏi đã ăn sáng chưa, người ta cũng có thể cùng ông nói  ra hoa, người ta nếu là không thích ông, ông liền nói đến thiên hoa trụy lạc cũng vô dụng a.”

A, cái này mới giống một câu trả lời này.

Bất quá......

Cậu dừng lại động tác chơi  Rubik, thật cẩn thận mà nhìn về phía  Ôn Nhuyễn.

Cho nên, Ôn Nhuyễn có thích mình không?

Cậu có cảm giác Ôn Nhuyễn vẫn là rất để ý đến mình, bằng không cũng sẽ không mỗi ngày nhìn chằm chằm mình, dặn dò mình ăn cơm, như lời mẹ nói lúc trước cơ hồ giống nhau như đúc.

Nhưng mà loại thích này cũng không giống tình yêu nam nữ, nhưng thật ra càng giống tình...... Chị em.

Tưởng tượng đến từ ngữ này.

Cặp  lông mày của Kỷ Duyên nhăn đến độ có thể kẹp chết một con ruồi.

“Làm sao vậy?” Bị người khác nhìn chằm chằm lâu như vậy, Ôn Nhuyễn cho rằng cậu có chuyện gì, buông bút vẽ trong tay xuống, quay đầu hỏi một câu.

“A?”

Kỷ Duyên sửng sốt, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Ôn Nhuyễn, bất tri bất giác mà đỏ ửng hai lỗ tai, khối Rubik  trên tay xoay chuyển bay nhanh, cái tay khác lại giống có tật giật mình, vội vàng đem điện thoại nhét vào trong túi.

Chờ làm xong hết thảy.

Cậu mới dựa lưng ra sau, mạnh miệng nói: “Không có gì.”

Nghe thấy câu trả lời này, Ôn Nhuyễn cũng không nói thêm gì.

Tiếp tục cầm bút vẽ  , tính  đem hành trình mấy ngày này du ngoạn đều vẽ ra hết, còn chưa kịp chờ cô tiếp tục vẽ, đã bị người khác kéo tay lại, quay đầu, là một bé gái đáng yêu người Tây Ban Nha, thoạt nhìn khoảng bốn, năm tuổi.

Ôn Nhuyễn đối với con nít từ trước đến nay là không có sức chống cự, đặc biệt là đứa bé đáng yêu như vậy, cô buông  bút vẽ, cong đôi mắt, cúi đầu, ôn nhu mà hỏi, “Làm sao vậy?”

“Chị chị, xinh đẹp.” Tiểu cô nương đoán chừng đang thay răng, nói chuyện đều là lọt gió, nhưng đôi mắt bé chớp chớp, có vẻ rất chân thành tha thiết lại rất đáng yêu.

Ôn Nhuyễn nhịn không được mà nở nụ cười, cô giơ tay nhẹ nhàng xoa tóc bé gái, dùng giọng điệu chân thành mà trả lời, “Em cũng thật xinh đẹp.”

Hai người ở bên này bô bô nói chuyện.

Kỷ Duyên tuy rằng nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hai người bọn họ rất vui vẻ, sự khó chịu trong lòng giảm đi rất nhiều, cậu nhìn hai người một lớn một nhỏ như vậy, khuôn mặt ngày thường lãnh khốc muốn chết, cũng không ngăn cản được mà lộ ra chút ý cười.

“Alice, sao con chạy tới đây?” Một người phụ nữ Châu Âu hơn ba mươi tuổi chạy tới, thấy bé gái còn đang lôi kéo tay áo Ôn Nhuyễn, vội vàng kéo tay Alice lại, dùng tiếng Anh nói chuyện với Ôn Nhuyễn, “Xin lỗi, bé có phải hay không đang quấy rầy cô?”

“Không có.”

Ôn Nhuyễn nhìn người phụ nữ cười cười, cũng dùng tiếng Anh mà trả lời lại, “Alice rất ngoan, tôi rất yêu thích.” Nói xong, cô tựa hồ suy nghĩ, từ trong túi móc ra một viên kẹo xí muội đưa cho Alice, “Cho em.”

Alice không có lập tức  nhận, ngược lại là trước tiên nhìn thoáng qua mẹ của mình, thấy cô gật đầu mới nhận lấy, cười nói với Ôn Nhuyễn: “Cảm ơn chị xinh đẹp.”

Luc này còn chưa tới thời gian đăng ký.

Người phụ nữ thấy Alice đích xác rất thích Ôn Nhuyễn, lại xác định sẽ không quấy rầy đến bọn họ, đơn giản liền ngồi ở một bên trò chuyện. Được một lúc, người phụ nữ nhìn thấy chiếc lắc tay của Ôn Nhuyễn, nhẹ nhàng hô lên một tiếng.

Ôn Nhuyễn đang nói chuyện với Alice, nghe vậy, ngước mắt nhìn người phụ nữ, cười hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì, chỉ là lắc tay của cô, tôi cũng có một chuỗi.” người phụ nữ cười lộ chiếc lắc tay trên cổ tay trắng tinh của mình, cái lắc tay giống với của Ôn Nhuyễn, nhưng lại có chút không giống lắm, hình như lắc tay của  Ôn Nhuyễn là cỏ may mắn, còn của người phụ nữ này là hoa bách hợp.

“Lúc trước tôi cùng chồng tới Madrid chơi, gặp được một bà lão bán hàng thủ công, bà ta nói cái  lắc tay này có thể mang đến vận may cho nguoi đeo, cũng có thể làm cho người yêu nhau vĩnh viễn ở bên nhau.”

“Cái này hẳn là có người thích cô tặng cho cô đi?” Người phụ nữ cười hỏi.

Truyện đăng tại: diendanlequydon

Ôn Nhuyễn nghe thấy liền sửng sốt, người yêu nhau vĩnh viễn ở bên nhau? Cô cùng Lâm Thanh Hàn tính cái gì là người yêu? Rũ mắt nhìn vào cổ tay, cô vừa định nói chuyện, người phụ nữ liền tiếp tục nói, “Bất quá cái lắc tay này của cô còn có một ý nghĩa khác.”

“Cỏ may mắn còn có ý nghĩa mang lại may mắn vận cùng bảo hộ, người tặng cho cô cái lắc tay này hẳn là hy vọng cô có thể vĩnh viễn may mắn, vui vẻ.”

Loa thông báo đã phát ra nhận thủ tục đăng ký bay tại Barcelona, người phụ nữ đứng dậy nắm tay Alice, cùng nói với hai người Ôn Nhuyễn, “Chúng tôi  đi trước, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.” Ôn Nhuyễn thu hồi suy nghĩ, hướng hai người bọn họ phất phất tay.

Chờ đến khi hai người rời đi mới một lần nữa nhìn về chiếc lắc tay của mình, cỏ may mắn dưới ánh nắng chiếu vào phát ra ánh sáng lộng lẫy lóa mắt.

Kỷ Duyên ở một bên ngồi nhìn Ôn Nhuyễn.

Vừa rồi Ôn Nhuyễn trò chuyện cùng người phụ nữ kia, cậu cũng nghe thấy, cho nên lễ vật này là do Lâm Thanh Hàn tặng? Như vậy, cô hiện tại nghĩ như thế nào?

Cậu mím môi, vừa định lên tiếng hỏi Ôn Nhuyễn, chuyến bay của bọn họ  cũng đã đến giờ đăng ký.

Ôn Nhuyễn lúc này cũng đã bình tĩnh lại, cô đem tất cả đồ đạc cất vào balo, nhìn Kỷ Duyên, giống như chưa có chuyện gì phát sinh, mở miệng nói: “Đi thôi.”

“...... Ừ.”



***

Từ Madrid đến thành phố kế bên, ngồi máy bay phải mất 13 tiếng đồng hồ.

Chờ lúc bọn họ đến thành phố kế bên, đã là 7 giờ sáng  ( trong nước chênh lệch so với Madrid 7 tiếng đồng hồ), Ôn Nhuyễn vừa xuống máy bay liền nhận được điện thoải của Tiểu Mạch, tinh thần vẫn phấn chấn như cũ, giọng nói bồng bột  “Chị Nhuyễn Nhuyễn, chị xuống máy bay chưa? Hiện tại đang ở đâu?”

Nghe thấy giọng nói đã lâu chưa nghe được, Ôn Nhuyễn cười trả lời: “Ở cửa vip, sắp đi ra.”

“A, em biết rồi, vậy em ở cửa chờ mọi người.”

“Được.”

Nghe xong điện thoại, Ôn Nhuyễn quay đầu hỏi Kỷ Duyên, “Câu đã liên hệ với Bách Bay chưa? Anh ta tới chưa?”

Kỷ Duyên tắt WeChat, gật gật đầu, “...... Tới rồi.”

“Cậu làm sao vậy?” Ôn Nhuyễn nghe ra trong giọng nói của cậu hơi suy yếu, dừng bước chân, quay đầu nhìn vào mắt Kỷ Duyên, thấy cậu ta không biết từ khi nào mà sắc mặt đã tái nhợt, đôi mi cũng nhăn chặt lại, một tay cậu ta ôm bụng.

“Cậu đây là...... Bệnh bao tử tái phát?”

Kỷ Duyên lắc đầu, “Không có nghiêm trọng như vậy, chỉ là có chút không thoải mái.” Dừng một chút, lại dường như không có việc gì mà nói: “Không có việc gì, tôi kêu Bách Phi mua chút thức ăn,trên xe ăn chút gì đó thì tốt rồi.”

Cậu đã sớm thành thói quen.

Nhịn một chút là sẽ qua.

“Cậu——” Ôn Nhuyễn nhìn bộ dáng này của cậu ta, vừa bất đắc dĩ vừa tức giận, “Vừa rồi trên máy bay kêu cậu ăn một chút gì đó cho đỡ đói, cậu lại không chịu ăn, bảo cái này không tốt cái kia không tốt, hiện tại chính mình chịu tội đi.”

Bọn họ bên này đến cửa ra còn một khoảng cách rất dài, hơn nữa Tiểu Mạch vừa rồi còn nói.

Fans bên ngoài rất nhiều.

Kỷ Duyên cái dạng này mà đi ra ngoài, cho dù có bảo vệ che chở, cũng khó bảo toàn sẽ không bị người ta bu lấy, nếu mà té xỉu thì liền xong rồi.

Ôn Nhuyễn nhìn Kỷ Duyên, hỏi: “Có kẹo hoặc là chocolate không, ăn trước lót bụng.”

“...... Không có.”

“Vừa rồi đã ăn hết rồi.”

Ôn Nhuyễn: “......”

Như là đã đầu hàng, Ôn Nhuyễn thở dài, cô mở balo ra cũng không có gì có thể ăn được, nhưng còn có mấy gói trà hoa, nghĩ nghĩ, cô  hỏi: “Có bình giữ ấm không hay, tôi đi pha bình trả cho cậu, cậu uống trước để nhuận bụng.”

Kỷ Duyên cau mày, vừa muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy mặt Ôn Nhuyễn như kiểu “Hung thần ác sát”, đành yên lặng lấy ly từ trong balo ra đưa cho cô.

“Cậu qua bên kia ngồi trước, tôi đi tìm nước nóng.”

Ôn Nhuyễn nói xong, đem hành lý của mình đẩy đến chỗ cậu ta, xoay người đi về phía phòng nghỉ.

Kỷ Duyên nhìn phương hướng cô rời đi, tuy rằng dạ dày vẫn đang khó chịu, khóe miệng vẫn nhịn không được mà giương lên một chút, cậu ta thật sự ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, chờ Ôn Nhuyễn trở về, không bao lâu, liền nhìn thấy bóng dáng Ôn Nhuyễn quay lại.

Ôn Nhuyễn cầm bình giữ ấm màu trắng trong tay, đưa cho cậu ta, “Cậu uống trước, thoải mái một chút chúng ta lại đi.”

Nói xong.

Lại sợ người khác uống không quen, thêm một câu, “Tôi cũng không biết cậu uống quen không, bất quá cho dù cậu không thích cũng phải uống, chờ thoải mái rồi thì đi bắt bẻ trợ lý của cậu.” Vừa rồi trong ba lô chỉ còn lại mấy gói trà cẩu kỷ táo đỏ do chính mình đặc biệt điều chế, biết Kỷ Duyên luôn thích ăn ngọt, cô lại thả riêng  một chút mật hoa.

Cũng không biết Kỷ Duyên uống có quen hay không.

Kỷ Duyên nghe thấy lời này có chút không cao hứng, thấp giọng lẩm bẩm: “...... Tôi cũng không kén chọn như vậy.”

Bất quá vẫn  ngoan ngoãn  nhận bình giữ nhiệt của mình.

Mở ra, lúc nhìn thấy là trà cẩu kỷ táo đỏ trà, Kỷ Duyên đầu tiên là sửng sốt, nhìn thấy trà này, cậu liền nhịn không được mà nghĩ đến Tô Lam Lam, mấy ngày nay Tô Lam Lam cũng không ít lần liên lạc với cậu, nhưng cậu đều không đáp lại.

“Làm sao vậy?” Ôn Nhuyễn nhìn cậu ta rồi nhíu mày, hỏi.

“...... Không có việc gì.”

Kỷ Duyên lắc đầu, nhẹ nhàng thổi thổi cẩu kỷ cùng táo đỏ bên trên bề mặt, cậu vốn dĩ kén ăn, đặc biệt đối với trà liền càng thêm lựa chọn, nhưng cái này nói như thế nào cũng là một mảnh tâm ý của Ôn Nhuyễn, Kỷ Duyên quyết định, liền tính là khó uống, cậu cũng nhất định cấp cho Ôn Nhuyễn mặt mũi, toàn bộ uống sạch.

Có ý nghĩ như vậy, cậu cúi đầu  yên lặng uống một ngụm.

Nhưng lúc vị quen thuộc kia lan tràn ở trong miệng, cậu liền ngơ ngẩn, cái này hương vị...... Phảng phất dường như không dám tin tưởng, cậu hoàn toàn không quan tâm nước trà còn nóng, lại đột nhiên uống một ngụm.

“Cậu, cậu đây là làm gì, cậu không biết đây là trà nóng sao?”

Ôn Nhuyễn nhìn thấy hành động này của Kỷ Duyên liền hoảng sợ, vừa định ngăn cản thì đã bị người ta cầm tay, ngơ ngác mà ngẩng đầu, đâm vào mắt cô là một đôi con ngươi còn đang kinh ngạc và khiếp sợ.

Không đợi cô lên tiếng.

Cách đó không xa truyền đến giọng nói của Tiểu Mạch, “Chị Nhuyễn Nhuyễn, duyên......”

"AAAA?"
Nhấn Mở Bình Luận