Edit: Daisy
Ôn Nhuyễn không nhận ra được Kỷ Duyên đang nhìn mình chăm chú.
Ôn Nhuyễn kéo va ly cua mình rương, trên lưng mang balo màu trắng da dê, đang đi theo Tiểu Mạch vừa nói vừa cười hướng đến cửa ra, vừa mới đi đến cửa, cô đã bị một trận âm thanh hết đợt này đến đợt khác làm cho giật mình.
- “A a a a, người đẹp tới người đẹp tới!”
- “Ô ô ô ô, tôi rốt cuộc đã nhìn thấy con gái tôi! Con gái sao lại đẹp như vậy a, a a a, cục cưng à, con mau nhìn mẹ nè, mẹ yêu con aaaa!”
- “Nữ thần nữ thần, nhìn bọn em nè, nhìn bọn em nè aaaaa!”
- “Nhìn qua đây, nữ thần nhìn qua bên anh nè, a a a, em ấy đang nhìn mình, tôi.... tôi tôi tôi muốn ngất xỉu!”
......
Nghe thấy những tiếng ồn ào này cùng với nhìn thấy cảnh tượng như thế, Ôn Nhuyễn sợ đến ngây người.
Cái này......
Là fans của mình sao?
Mình.... mình có nhiều fans như vậy sao sao?
Rõ ràng mười lăm ngày trước, cô tới tham gia chương trình, sân bay cũng chỉ có vài người nhận ra cô, hiện tại lại...... Liếc mắt nhìn qua nhìn lại thế nhưng cũng không đếm được có bao nhiêu người, mỗi người đều mặc áo thun có in hình hoa hướng dương, trong tay còn cầm đủ loại băng rôn tiếp ứng, thậm chí còn có người đem theo biểu ngữ.
Khẩu hiệu gì cũng có, ví dụ như:
“Hoan nghênh nữ thần trở về ~”
“Nữ thần hạ phàm vất vả rồi ~”
“Cục cưng số một! cục cưng đẹp nhất! cục cưng là người tốt nhất thế giới!”
......
“Chị Nhuyễn Nhuyễn?”
Tiểu Mạch vừa định tiếp tục đi về phía trước, lại phát giác người bên người đang ngẩn ngơ ở tại chỗ, biết vì sao chị ấy phát ngốc, Tiểu Mạch cũng cười cười mà dừng chân, quay đầu nói với Ôn Nhuyễn: “Bọn họ biết chị hôm nay trở về, sáng sớm tinh mơ liền đã tới đây.”
“Sân bay dù sao cũng là nơi công cộng, không thể cho quá nhiều người đi vào, còn có không ít fans đều ở bên ngoài chờ chị.”
Ôn Nhuyễn nhìn một mảng sóng biển màu vàng, nhìn những khuôn mặt của nam nữ trẻ tuổi Truyện đăng tại: diendanlequydon, nhìn thấy bọn họ không nhịn được mà cao giọng hô lên, giống như còn có chút không dám tin tưởng, lúng ta lúng túng mà nói: “Bọn họ...... Đều là fans của chị?”
“Đương nhiên!”
Tiểu Mạch cười nói: “Chị cũng chưa xem fans hiện tại của chị trên Weibo có bao nhiêu sao? 3000 vạn! Ngay cả hội hậu viện đều cũng đả tạo ra mấy cái, ở đó đều là thành viên của hội hậu viện, bọn họ đều là tự phát mà tới đây.”
Tiểu Mạch chớp chớp mắt, nép sát vào người, nhỏ giọng nói: “Em cũng trà trộn vào hội hậu viện, người trong diễn đàn đều nói đây là lần đầu tiên đi tiếp ứng cho chị, người khác có, chị cũng phải có!”
“Chị xem ~”
Ánh mắt của Tiểu Mạch trộm nhìn vế phía bên kia mà nhìn qua, “Nhìn trận thế của chúng ta hôm nay cũng không kém bao nhiêu so với bên Duyên Thần.”
Ôn Nhuyễn ngước mắt mà nhìn về phía trước, trung gian không ra tới cửa, mà hai bên cửa, một bên là một mảnh màu vàng, đều là fans hoa hướng dương của Ôn Nhuyễn, mà mảnh màu xanh bên kia là của Kỷ Duyên.
Liền theo như lời nói của Tiểu Mạch.
Trận thế hai bên có ranh giới rõ ràng, thế lực lại ngang nhau.
Các cô gái Hoa hướng dương còn đang thét chói tai.
Rốt cuộc Ôn Nhuyễn cũng thu hồi tầm mắt, Ôn Nhuyễn hướng những chàng trai/ cô gái đáng yêu đó mà vẫy vẫy tay, trên mặt cũng tươi cười xán lạn.
Ôn Nhuyễn cười.
Bên kia tiếng thét chói tai càng thêm vang dội.
Tiểu Mạch lúc này lớn giọng nói với Ôn Nhuyễn: “Chị Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta tiếp tục đi về phía trước thôi, đừng để cho bọn họ chờ lâu quá.”
Ôn Nhuyễn gật gật đầu, giọng nói bởi vì kích động mà có vẻ như có chút nghẹn ngào: “...... Được.”
Ôn Nhuyễn đáp.
Tiểu Mạch giúp cô kéo va ly, Ôn Nhuyễn đeo ba lô tiếp tục đi về phía trước.
Nhóm fans hẳn là lúc trước đã được nhóm nguyên lão của hội hậu viện nói qua, không thể chen chúc, không thể dẫm đạp, cần duy trì trật tự, cho nên mặc dù nhìn thấy Ôn Nhuyễn đi tới, bọn họ cũng không có dựa quá gần, chỉ ở một bên mà chụp ảnh, cho cô một không gian đủ thoải mái.
“Nữ thần, chị, chị có thể ký tên cho em không?” Có một em gái nhìn thấy Ôn Nhuyễn tới gần, lấy ra quyển sổ nhỏ dán đầy hình của Ôn Nhuyễn, ngại ngùng mà vươn tay về phía Ôn Nhuyễn.
Tiếng nói dừng lại.
Ôn Nhuyễn cũng dừng chân, cô quay đầu, hướng em gái vừa nói chuyện mà nhìn qua.
Em gái hiển nhiên có chút thẹn thùng, nhìn thấy Ôn Nhuyễn nhìn mình lập tức liền đỏ mặt, trong miệng còn ngập ngừng nói: “Muốn, nếu là không tiện, liền, liền tính......” Nói nói, em ấy đầu tiên rút tay của mình về.
Ôn Nhuyễn lại cười mà nói “Đương nhiên có thể.”
Ôn Nhuyễn vươn tay, thấy hai mắt em gái lập tức trở nên long lanh, nhận lấy cuốn sổ của em ấy rồi ký tên của mình lên, còn vẽ một đóa hoa hướng dương ở bên cạnh, nghĩ đến lúc trước Tiểu Mạch đã nói qua với mình.
Ôn Nhuyễn ngước mắt hỏi: “Có yêu cầu viết tên không?”
“A?”
“Muốn muốn muốn!” em gái lúc này giống như gà con mổ thóc vội vàng gật gật đầu, “Chị viết [ngủ sớm dậy sớm lộ tiểu hoa], làm phiền, làm phiền nữ thần.”
“Không có việc gì.”
Ôn Nhuyễn cười cười mà lắc đầu, viết xong lúc sau mới phát hiện tên này có chút quen thuộc, lại nhìn thoáng qua em gái trước mặt, cô đột nhiên cười nói: “Em là người bạn nhỏ lúc trước chụp hình chị ở cửa hàng bán hoa phải không?”
“Ngủ sớm dậy sớm lộ tiểu hoa” người bạn nhỏ nghe được lời này đã chấn kinh rồi, em ấy ngơ ngác mà nhìn Ôn Nhuyễn, hơn nửa ngày mới lúng ta lúng túng nói: “Nữ thần, chị còn nhớ rõ?”
“Đương nhiên nhớ rõ.”
Ôn Nhuyễn cười đem sổ nhỏ trong tay đưa cho em gái, “Nếu không phải bởi vì bức ảnh kia của em, khả năng chị hiện tại cũng sẽ không tiến vào giới giải trí.”
Có đôi khi cơ duyên chính là như vậy.
Bởi vì một lần trùng hợp, mà làm ra một cái quyết định, Ôn Nhuyễn nhìn mà cười cười, “Phải học tập cho tốt nhé.”
“Vâng vâng vâng!”
“Ngủ sớm dậy sớm lộ tiểu hoa” người bạn nhỏ vươn đôi tay ôm cuốn sổ trong tay, hướng Ôn Nhuyễn gật gật đầu thật mạnh, “Em muốn giống như nữ thần, thi đậu đại học A!”
Bên cạnh có mấy em trai, em gái tuổi xấp xỉ cũng nói theo: “Bọn em, bọn em cũng vậy!”
“Bọn em cũng muốn học tập như nữ thần!”
“Qúa tốt, hy vọng về sau lúc chị về thăm đại học A, có thể nhìn thấy bóng dáng của các em.” Ôn Nhuyễn cười cưới mà nói như vậy một câu, lại hỏi: “Còn có em nào muốn ký tên không?”
Những người khác vốn là nghĩ lần đầu tiên đi tiếp ứng, không nên làm cho nữ thần có cảm giác khẩn trương, không nghĩ tới nữ thần chủ động như vậy, một đám ngẩn ra lúc rồi vội vàng đáp: “Muốn muốn muốn!”
fans hoa hướng dương liền náo nhiệt.
Duyên fans bên kia có vẻ có chút quạnh quẽ, bọn họ cũng nhón chân mong chờ đợi thật lâu, không nghĩ tới Ôn Nhuyễn đã tới rồi, Duyên Thần còn chưa có tới, lại nhìn thấy idol bên kia cùng fans hài hòa như vậy.
Nghĩ đến bọn họ mỗi lần nhìn thấy Duyên Thần, chỉ dám trộm chụp ảnh, ngay cả lời nói cũng không dám nhiều lời một câu.
Càng nghĩ càng cảm thấy mình quá đáng thương.
Chờ đến khi Ôn Nhuyễn ký tên xong, lúc chuẩn bị đi ra ngoài, có một em gái mặc áo thun màu xanh biển, nhịn không được mà hỏi: “Chị, chị tốt a, xin hỏi chị có nhìn thấy Duyên Thần của bọn em không?”
“Em, em xin nghỉ đi tới đây, đợi lát nữa còn phải đi làm.”
Không khí đột nhiên trong chớp mắt mà đình trệ.
Mặc kệ là các em gái hoa hướng dương hay là Duyên fans đều im lặng.
Hai bên trước kia ở trên Weibo không thiếu khắc khẩu, tuy rằng không đến mức xé rách mặt, nhưng cũng là nhìn nhau không vừa mắt, hiện tại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, không khí hai bên tức khắc có chút vi diệu.
Các em gái hoa hướng dương gắt gao mà nhìn chằm chằm duyên fans, sợ bọn họ làm ra cái gì.
Mà các duyên fan ——
Một bên cùng các em gái hoa hướng dương cách không mà nhìn nhau, một bên lại nhịn không được mà liếc trộm về phía Ôn Nhuyễn, chờ cô trả lời.
Ôn Nhuyễn thật ra không nhận ra ánh mắt của fans, chỉ là đột nhiên bị hỏi như vậy, có chút không kịp phản ứng, chờ lấy lại tinh thần, cô cũng liền cười mà trả lời: “Cậu ta ở phía sau, hẳn là một chút nữa sẽ ra tới.”
“Tốt tốt.”
Em gái này không nghĩ tới Ôn Nhuyễn sẽ trả lời, thở ra một hơi rồi lại đỏ mặt, “Cảm ơn chị, em cho rằng Duyên Thần lại giống lúc trước, tìm biện pháp khác để đào tẩu.”
Ôn Nhuyễn lúc trước từ trong miệng Tiểu Mạch cũng nghe qua vài lần bát quái của Kỷ Duyên.
Trong đó có không ít chuyện về cậu ta ở sân bay, cười cười, cô nói: “Sẽ không.”
Không nói thêm nữa, cô hướng em gái gật gật đầu, lại hướng fans hoa hướng dương phất phất tay, rồi đi ra ngoài.
Ôn Nhuyễn đi rồi.
Fans Hoa hướng dương tự nhiên vội đi theo, lưu lại một đống duyên fans.
Có người nhìn về hướng Ôn Nhuyễn, nhịn không được mà nhỏ giọng nói: “Kỳ thật, chị ta cũng khá tốt, so trước kia những nữ minh tinh chết sống quấn lấy Duyên Thần của bọn mình khá hơn nhiều.”
Những người khác tuy rằng không nói chuyện, nhưng cũng không có phản đối.
***
Kỷ Duyên bên kia.
Điện thoại trong túi vang lên thật lâu, cậu ta nhìn thoáng qua tên hiển thị, bắt máy, không lên tiếng.
“tổ tông ơi, cậu như thế nào bây giờ mới nhận điện thoại a?” Bách Phi đầu bên kia điện thoại oán giận nói, “Cậu hiện tại ở đâu?Tôi đã đến cửa ra,fans của cậu đem tôi hỏi đến sắp chết rồi.”
“Cậu còn không đi ra, tôi đoán chừng bọn họ muốn xông vào.”
Nói nói.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, Bách Phi đi tới, anh ta cúp điện thoại, vừa định oán giận vài câu với Kỷ Duyên, liền nhìn thấy gương mặt cậu ta trắng bệch, oán giận biến thành quan tâm, anh ta đi vội vài bước, vội vàng hỏi: “Cậu bị làm sao vậy? Mặt sao lại trắng như vậy?”
“Có phải hay không bệnh bao tử lại tái phát?”
“Không có việc gì.”
Kỷ Duyên không muốn nhiều lời, “Đi thôi.”
Bệnh bao tử đã sớm không còn cảm giác, lúc này mặt trắng bệch, nói là do bệnh bao tử, chi bằng nói là đã biết một ít...... Chuyện xưa.
“Cậu......”
Bách Phi nhìn nhìn Kỷ Duyên, mấy năm ở chung, làm anh ta rất dễ dàng phát hiện ra cảm xúc hiện tại của Kỷ Duyên đã không xong, nói không nên lời, tóm lại...... Có chút dọa người.
Bên ngoài chính là fans, anh ta cũng không muốn nói nhiều, chỉ có thể nhắc nhở: “Vậy cậu trước mang khẩu trang vào, đợi lát nữa bị người ta chụp ảnh liền không tốt.”
Nhìn thấy Kỷ Duyên nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn, lại khuyên nhủ: “Cậu cùng Ôn Nhuyễn chân trước chân sau đi ra ngoài, quay đầu lại bị chụp lên trên mạng, còn không biết sẽ bị viết thành cái dạng gì.”
Nghe được “Ôn Nhuyễn” hai chữ.
Kỷ Duyên bước chân ngừng lại, Truyện đăng tại: diendanlequydon thật đúng là lấy ra khẩu trang từ trong túi mang lên, xuyên qua khẩu trang truyền tới giọng nói có chút nặng nề, “Đi thôi.”
Bách Phi nhìn cậu ta khó có được lúc nghe lời như vậy, nhướng mày.
Xem ra cái chương trình tổng nghệ này thật đúng là làm người nào đó thay đổi không ít a.
Đi theo bước chân của Kỷ Duyên đi về phía trước, nhìn nhìn bình giữ nhiệt trong tay cậu ta, bách phi hỏi: “Anh cầm giúp cậu?”
Kỷ Duyên nhìn thoáng qua bình giữ nhiệt trong tay, cầm thật chặt, khô cằn mà cự tuyệt, “Không cần.”
Cậu ta vừa mới đi ra ngoài, bên ngoài fans vốn đang nghị luận sôi nổi lập tức hét lên, một tiếng lại một tiếng “Duyên Thần”, so với lúc trước fans hoa hướng dương tiếng kêu còn muốn kích động, vang dội.
Kỷ Duyên nhìn nhìn bọn họ, lại nhìn nhìn bên kia đã không còn bóng dáng ai đó, môi mỏng giấu ở trong khẩu trang nhẹ nhàng nhấp nhấp.
Cậu ta cũng không nói chuyện, tiếp tục đi về phía trước.
Duyên fans tuy rằng rất muốn tới gần Kỷ Duyên, nhưng cũng biết tính nết của idol, vẫn duy trì một khoảng cách an toàn lại thoải mái, bọn họ thậm chí cũng không dám xin ký tên, ngay cả chụp ảnh cũng không dám chụp chính diện.
Vốn dĩ cho rằng chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi đi theo Kỷ Duyên như vậy.
Không nghĩ tới lúc ra tới cửa, vừa rồi Kỷ Duyên còn bước đi như bay lại đột nhiên ngừng lại.
Cách đó không xa, trong một mảnh màu vàng, có bóng dáng mang ba lô màu trắng da dê, cô đội mũ lưỡi trai màu trắng, áo thun đơn giản lại thoải mái, quần jean, làm cô thoạt nhìn giống như học sinh.
Ôn Nhuyễn đứng ở xe bảo mẫu, ở giữa một đám người vây quanh, hướng fans hôm nay tới tiếp ứng cho mình một cái cúi đầu thật sâu.
Sau đó cô đứng dậy vẫy tay, xoay người lên xe.
Thậm chí lúc xe di chuyển, còn ấn xuống cửa sổ xe, hướng bọn họ vẫy vẫy tay.
Không có người nghĩ tới idol sẽ khom lưng.
Fans Hoa hướng dương đều sợ ngây người, chờ phản ứng lại, bọn họ cao giọng kêu “Nữ thần, bọn em yêu chị”, sau đó lại nhịn không được mà ôm chặt đồng bọn kế bên người, khóc ròng nói: “Ô ô ô, nữ thần cũng quá sủng fans.”
“Tớ đã lâu không theo đuổi qua idol như vậy, tớ quyết định, từ nay về sau, chị ấy chính là mạng của tớ, theo đuổi cả đời này!”
Có cảm nhận như vậy
Trừ ra fans hoa hướng dương, còn có duyên fans.
Bọn họ tuy rằng rất nhiều người đều không thích Ôn Nhuyễn, nhưng nhìn chị ta sủng fans như vậy cũng vừa ghen ghét vừa hâm mộ, có người nhịn không được mà trộm nhìn Kỷ Duyên, trong đó có một em gái ở gần nhất, chính là em gái vừa rồi hỏi Ôn Nhuyễn, vừa lúc có thể nhìn thấy sườn mặt của Kỷ Duyên.
Em ấy nhìn Kỷ Duyên không hề chớp mắt mà nhìn phương hướng xe rời đi, nhìn đôi mắt màu đen dưới vành nón của idol khẽ nâng lên, bên trong dường như có ánh sáng lập loè.
Trong lòng vừa động, sau đó không tự giác liền nở nụ cười.
Chờ đến khi Kỷ Duyên lên xe, bạn tốt bên người thấy em ấy vẫn luôn cúi đầu, hỏi: “Cậu đang làm gì?”
“A? Không, không làm gì.” Em gái này vừa nói, vừa trộm tắt đi di động, trong nháy mắt tắt kia có thể nhìn thấy dừng lại ở giao diện diễn đàn chim cánh cụt 【 kẹo mềm is rio】, có người nói: “Hoan nghênh tiên nữ mới về nhà~”
***
Trong xe.
Bách Phi đem sandwich mới mua ở cửa hàng tiện lợi đưa cho Kỷ Duyên, “Cậu ăn trước một chút, lót bụng, anh đã liên hệ quá a di, kêu dì ấy đợi lát nữa đưa cơm cho cậu.”
Kỷ Duyên nhìn sandwich liền không muốn ăn uống gì.
Nhưng nghĩ đến lời nói lúc trước của Ôn Nhuyễn, mím môi, vẫn là nhận lấy.
Bách Phi vốn dĩ cho rằng dựa theo thái độ bắt bẻ của vị tổ tông này, đoán chừng còn muốn khuyên vài câu, không nghĩ tới lần này lại thuận lợi như vậy, có chút hồ nghi mà xuyên qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Kỷ Duyên một cái, cũng không nói chuyện.
Hai người một đường không nói chuyện.
Xe chạy hướng biệt thự Hương Sơn, chờ lúc ngừng lại ở biệt thự Lâm Hồ, Bách Phi xuống xe giúp Kỷ Duyên lấy hành lý, trong miệng còn nhắc mãi: “Cậu gần nhất phải nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt, trước chỉnh lại múi giờ, quá một đoạn thời gian có một cái đại ngôn, sau đó liền phải chuẩn bị chuyện của buổi biểu diễn.”
“Được.”
Không biết nghĩ đến cái gì, Kỷ Duyên hỏi: “Em nghe nói Nacy nhận cho Ôn Nhuyễn một bộ phim đô thị, cái kia diễn...... Còn có nhân vật nào không?”
Bách phi vốn dĩ đang kéo va ly đi tới, nghe thấy lời này liền ngừng lại, anh ta quay đầu, vẻ mặt ngạc nhiên mà nhìn Kỷ Duyên, phảng phất bị dọa sợ hết hồn mà hỏi, “Cậu muốn đóng phim?”
Kỷ Duyên nhíu mày, mắt liếc nhìn anh ta: “Không được?”
“...... Cậu chịu kích thích gì vậy, cậu không phải không thích nhất là đóng phim sao?” Bách Phi liếc mắt nhìn cậu ta, “Cậu không phải là vì......”
Lời nói còn chưa nói xong, chính anh ta ngừng lại.
Kỷ Duyên nhấp môi không nói chuyện, cậu cũng không biết chính mình là bởi vì cái gì, chính là nghĩ Ôn Nhuyễn lần đầu tiên tham gia quay phim, không chừng sẽ gặp chuyện gì đó, cậu nếu là ở đó, cũng có thể giúp đỡ một chút.
“Anh không kiến nghị cậu làm như vậy.”
Bách phi khó có khi nghiêm mặt nói: “Lấy địa vị của cậu muốn đóng phim, liền tính làm nam chính cũng không thành vấn đề, nhưng cậu không có một tí cơ bản nào, hơn nữa nếu cậu đi đóng phim, khẳng định sẽ bị chú ý rất nhiều.”
“Cậu ở phim trường làm gì cũng sẽ bị người khác cố ý phóng đại.”
Kỷ Duyên nhấp môi không nói chuyện.
Bách phi còn muốn tiếp tục khuyên, ánh mắt liền thấy một hình bóng quen thuộc, gương mặt anh ta còn tính là anh tuấn lập tức trầm xuống.
Kỷ Duyên cũng không chú ý tới bóng dáng kia, cậu ta lo chính mình đi về phía trước, thẳng đến khi một giọng nói quen thuộc truyền vào bên tai: “Kỷ Duyên.”
Bước chân ngừng lại, ngước mắt nhìn lại, đúng là Tô Lam Lam, cô ta so với thời điểm lúc trước lại gầy hơn rất nhiều, trên mặt trên người dường như không có chút thịt nào, đứng ở bên kia, giống như gió thổi qua là có thể chao đảo.
Tô Lam Lam chạy chậm lại đây, chỉ là không đợi cô ta tới gần Kỷ Duyên.
Bách Phi liền chắn trước mặt, thần sắc không thiện chí mà nhìn chằm chằm vào cô ta: “Cô tới đây làm cái gì?”
Người đàn bà này dây dưa không bỏ?
Đã đến loại tình trạng này, thế nhưng còn chạy tới tìm Kỷ Duyên, cũng may nơi này bảo mật tốt, bằng không bị người khác chụp thì càng thêm nói không rõ, nghĩ vậy,gương mặt Bách Phi trầm xuống càng thêm lợi hại.
Tô Lam Lam nhìn Bách Phi đang chắn trước mặt cô ta, sắc mặt nhìn cũng không được tốt lắm
Này nếu là trước kia, nơi nào có chỗ cho hắn ta nói chuyện? Nhưng còn bây giờ thì sao, một trợ lý nho nhỏ cũng dám nói chuyện như vậy với cô ta? Trong lòng hận đến không được, trên mặt lại không dám để lộ ra nửa phần.
Cô ta không để ý tới Bách Phi, chỉ có thể ngửa đầu nhìn Kỷ Duyên.
Dùng ánh mắt nhu nhược đáng thương mà nhìn cậu ta, giọng nói nhu nhu mà hỏi: “Kỷ Duyên, em có thể cùng anh nói chuyện không?”
“Nói cái gì, Kỷ Duyên của bọn tôi không có cái gì để nói với cô, cô......” Bách Phi không nói hai lời trực tiếp đuổi người, nhưng lời còn chưa nói xong, phía sau liền truyền đến giọng nói của Kỷ Duyên, “Được.”
Bách Phi vẻ mặt không dám tin tưởng mà quay đầu, “Kỷ Duyên?!”
Nhưng Kỷ Duyên lại không để ý tới anh ta, trực tiếp từ trong tay anh ta lấy va ly của mình, vòng qua anh ta đi tới phía trước, chờ lúc đi đến kế bên người Tô Lam Lam mới rũ mắt, thần sắc không rõ mà nhìn cô ta một cái, tiếng nói nhàn nhạt mà nói:
“Cô, cùng tôi vào trong.”