Edit: Daisy
Tô Lam Lam không nghĩ tới Kỷ Duyên thật sự còn có thể muốn nói chuyện cùng cô ta, lộ ra vẻ kinh ngạc nồng đậm, gương mặt vội vàng lộ ra vẻ vui mừng mà cao giộng đáp: “VÂNG!”
Bách phi đứng yên tại chỗ, vẻ mặt không dám tin tưởng, không cam lòng hô: “A Duyên!”
“Anh đi về trước đi.”
Kỷ Duyên cũng không quay đầu lại mà chỉ nói một câu như vậy, sau đó liền vào biệt thự.
Trơ mắt nhìn Kỷ Duyên rời đi, Bách Phi tức giận đến không chịu được, đặc biệt là khi nhìn thấy Tô Lam Lam trước khi đi còn cố ý nhìn về phía anh ta mà liếc mặt mang vẻ khiêu khích, anh ta càng là tức giận đến cắn chặt khớp hàm.
Thật đúng là đồ tai họa!
Kỷ Duyên cũng thật là, mỗi lần đụng tới Tô Lam Lam liền giống như bị mất trí, trước kia bị gương mặt giả dạng bạch liên hoa của ả ta lừa gạt còn chưa tính, hiện tại trên Weibo đã nháo thành cái dạng gì, cậu ta như thế nào còn không biết tránh xa ả rắn rết này a?!
Tức giận thì tức giận.
Bách Phi cũng không có khả năng thật sự không nghe theo lời nói của Kỷ Duyên, trơ mắt nhìn hai người chân trước chân sau đi vào biệt thự, anh ta cũng không rời đi, liền trở lại trong xe hút thuốc, canh giữ ở bên ngoài.
Nơi này tuy rằng bảo mật cũng tính là tốt lắm, nhưng ai biết ả tiện nhân Tô Lam Lam này có hay không chó cùng rứt giậu, tai họa Kỷ Duyên nhà bọn họ.
Anh ta cần trông chừng cho thật tốt!
......
Trong biệt thự.
Kỷ Duyên đem va ly cùng ba lô ném qua một bên.
Tô Lam Lam liền rất tự nhiên mà mang một ly nước ấm từ trong phòng bếp đưa cho cậu ta,truyện đăng tại: diendanlequydon còn giả vờ giống như lúc trước dùng giọng nói ôn nhu: “Anh ngồi máy bay lâu như vậy, nhất định đã mệt mỏi rồi, uống miếng nước trước.”
“Em đã dặn a di trong nhà làm đồ ăn, chờ chút nữa dì ấy sẽ làm xong cho anh, đều là món anh thích.”
Kỷ Duyên nhìn thấy ly nước trước mắt, không nhận.
Ngược lại đôi tay khoanh trước ngực, ở trên cao nhìn xuống từ ly nước chuyển qua gương mặt đặc biệt giả dối của Tô Lam Lam, không biết có phải do ánh mắt cậu ta quá đạm mạc nên gương mặt đang cười của Tô Lam Lam có chút gượng gạo, ngay cả tay đang cầm ly nước cũng không tự giác mà nắm chặt lại.
“A Duyên, anh...... sao nhìn em như vậy?” Cô ta miễn cưỡng duy trì trên ý cười trên mặt, nhỏ giọng nói mà hỏi.
Trong lòng không tự giác mà có chút sợ hãi.
Kỷ Duyên nhàn nhạt liếc cô ta một cái, không trả lời, xoay người trở về sô pha, như cũ nắm chặt bình giữ nhiệt màu trắng, thuận miệng hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Bị người như vậy làm mất thể diện đã không phải là lần đầu tiên, nhưng Tô Lam Lam vẫn có chút khó có thể tiếp nhận, bất quá khó tiếp nhận cũng không thể không tiếp nhận, cô ta cầm ly nước ngồi xuống sô pha dối diện Kỷ Duyên.
Cô ta do dự một lúc lâu, lại nhấp một ngụm nước, đem sự sợ hãi không biêt tên trong lòng thoáng che giấu một ít, mới mở miệng: “A Duyên, những chuyện trên mạng, anh cũng thấy rồi, anh...... anh có thể hay không giúp em với?”
Không đợi câu trả lời, hốc mắt cô ta phiếm hồng tiếp tục nói:
“Hiện tại chỉ có anh có thể giúp em, phòng làm việc của em đã giải tán, anh trai cũng không quan tâm em nữa, anh ấy còn muốn đưa em ra nước ngoài, về sau cũng không cho em quay về.”
Đọng lại nhiều ngày sợ hãi cùng không cam lòng như vậy lúc này trong khoanh khắc khuếch tán đến mức tận cùng.
Cô ta đem ly nước đặt ở trên bàn, động tác có chút mạnh, nước bên trong hơn phân nửa bỉ đổ ra ngoài, thậm chí có không ít văng lên chiếc váy trắng của cô ta, trước kia Tô Lam lam rất chú ý tới hình tượng lúc này lại không thèm quan tâm.
Giống như đang điên cuồng.
Đôi mắt trừng lớn, tay nắm chặt mà lôi kéo cánh tay Kỷ Duyên run giọng nói: “Em không muốn ra nước ngoài, em ở nước ngoài không quen biết ai, ba mẹ em khẳng định sẽ tùy tiện sắp đặt gả em cho một người nào đó.”
“Em, em không cần.”
Đột nhiên bị người khác kéo cánh tay, cặp lông mày của Kỷ Duyên nhăn lại rất khó coi nhưng cũng không lập tức hất tay ra, ngược lại nhìn chăm chú gương mặt cô ta, nhàn nhạt hỏi: “Cô muốn tôi giúp cô thế nào ?”
“Anh...... Có thể hay không kết hôn cùng em.” Tô Lam Lam thấp giọng nói.
Nói xong, ánh mắt nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt không có một chút cảm xúc nào của Kỷ Duyên,Có mấy web reup truyện mình edit thì làm ơn ghi rõ tên edit và nguồn dùm ( làm ơn lịch sự một chút) thân hình khẽ run lên vội vàng bổ sung một câu, “Là, là kết hôn giả, chỉ cần qua một thời gian, chúng ta liền ly hôn.”
“Kỷ Duyên, anh giúp.... giúp em, liền......”
Tô Lam Lam không biết nghĩ đến việc gì, đột nhiên nói: “Coi như là báo đáp khi còn nhỏ em chiếu cố anh trên chuyện tình cảm đi, lúc này anh giúp lại em là được.”
Trước kia mỗi lần cô ta nói đến chuyện lúc nhỏ, Kỷ Duyên đều sẽ giúp cô ta.
Lần này tuy rằng chuyện có nghiêm trọng một chút,đối với Kỷ Duyên ảnh hưởng cũng lớn một ít, nhưng......
Cô ta dù sao cũng phải thử xem!
Tô Lam Lam lúc này não đang xoay chuyển, tự nhiên không có phát hiện lúc cô ta nói xong câu nói kia, sắc mặt Kỷ Duyên lập tức trầm đến đáng sợ, giống như là có mây đen che lại.
Cậu ta hất cánh tay Tô Lam Lam ra.
Tô Lam Lam nhất thời không đứng vững, trực tiếp ngã ở trên mặt đất, cô ta ngơ ngác ngẩng đầu, lúc nhìn thấy mặt Kỷ Duyên đã đen xì, lúc này đã triệt để kinh ngạc mà lúng ta lúng túng nói: “A Duyên, anh...... anh làm sao vậy?”
“anh sao lại.... sao lại nhìn em như vậy.”
Kỷ Duyên không có lập tức lên tiếng, cậu ta nhắm mắt lại, tay đang cầm bình giữ nhiệt đã nổi gân xanh, không biết qua bao lâu, mới lên tiếng kêu cô ta, không mang theo chút cảm xúc nào, “Tô - Lam- Lam.”
“Em, em đây.” Tô Lam Lam không biết Kỷ Duyên bị làm sao, chỉ theo bản năng trả lời lại.
“Cô còn nhớ rõ khi còn nhỏ, lúc tôi bị bệnh, cô mỗi ngày đều sẽ pha cho tôi cẩu kỷ trà không?”
“A......”
Tô Lam Lam sửng sốt, bất tri bất giác mà sắc mặt trắng bệch lại, không biết qua bao lâu, khó phân biệt được thần sắc của cô ta: “Này, này đã qua rất lâu, anh sao còn nhớ rõ a?”
“Tôi đột nhiên muốn uống, cô đi vào pha cho tôi một ly.”
“Hiện, hiện tại?”
“Ừ.”
Tô Lam Lam có chút do dự: “Chính là......”
“Như thế nào?” Kỷ Duyên đột nhiên mở to mắt, rũ mắt, nhìn thẳng Tô Lam Lam, tiếng nói lạnh băng mà hỏi: “Cô không muốn?”
“Không, không không, em......”
“Em đương nhiên nguyện ý.” Tô Lam Lam cắn răng nói xong câu này, sau đó liền cúi đầu đỡ tay trên sô pha mà đứng lên, hướng phòng bếp đi vào, cô ta sợ chỉ cần thêm một giây thôi, Kỷ Duyên có thể phát hiện cô ta có chỗ không đúng lắm.
Chờ đến lúc vào phòng bếp, tay cô ta chống ở trên ngạch bếp mà thở phì phò.
Cô ta cũng không biết vì sao Kỷ Duyên lại đột nhiên nhắc tới việc này, rốt cuộc là anh ta đã biết chuyện gì, hay là do cô ta nàng nói đến chuyện lúc nhỏ, mới có thể tùy ý nhớ đến, ánh mắt hướng ra phòng khách mà nhìn thoáng qua.
Người đàn ông anh tuấn còn đang ngồi ở trên sô pha, cúi đầu, rũ mắt, trong tay cầm một cái bình giữ nhiệt màu trắng, nhìn không rõ biểu cảm trên gương mặt.
Tô Lam Lam hít một hơi thật sâu, tự nói với chính mình không cần phải nghĩ nhiều.
Càng không cần rụt rè.
Bất quá là một ly trả cẩu kỷ táo đỏ phổ thông mà thôi, có cái gì khó? Trên đời này trà cẩu kỷ không phải đều là một cái hương vị? Nghĩ vậy, tâm tình khẩn trương của cô ta cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Chờ đến khi Tô Lam Lam nấu nước sôi, pha xong trà, đã mất hơn mười phút.
Tô Lam Lam một lần nữa ổn định lại tâm tình, đi ra ngoài, lúc đi trước mặt người nọ, cô ta đưa cho Kỷ Duyên chén trà đang cầm trong tay, giọng điệu bình thường mà cười nói: “A Duyên, cho anh.”
Kỷ Duyên nhìn cô ta một cái rồi tiếp nhận, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của cô ta mà uống một ngụm.
Uống xong.
Kỷ Duyên cũng không lên tiếng, đem cái ly một lần nữa đặt ở trên bàn, sau đó ngước mắt nhìn cô ta, “Tô Lam Lam, cô còn nhớ rõ lúc trước vì sao chúng ta sẽ trở thành bạn bè không?”
Thấy anh ta không có phản ứng gì.
Tô Lam Lam thở dài một hơi nhẹ nhõm, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, “Đương nhiên nhớ rõ, lúc ấy anh bởi vì chuyện của bá phụ bá mẫu, sinh bệnh, lại không chịu nói chuyện cùng người khác, vừa lúc ấy em ở tại Kỷ gia, nên thường xuyên đi qua chăm sóc anh, sau lại chúng ta liền thành bạn bè.”
Kỷ Duyên lắc đầu, “Không phải bởi vì chuyện này.”
“Cái gì?”
Tô Lam Lam sửng sốt, không phải bởi vì chuyện này, thì bởi vì chuyện nào?
Cô ta nhìn gương mặt của Kỷ Duyên, không đợi cô ta dò hỏi, Kỷ Duyên đã mở miệng, đôi tay cậu ta nắm lại đặt ở trên đầu gối, ánh mắt không chớp mà nhìn cô ta, môi lúc mở lúc đóng, nhàn nhạt mà nói.
“Ở đoạn thời gian tôi bị bệnh, tôi mỗi ngày ngủ đến mơ màng hồ đồ.”
“Nhưng ở trong trí nhớ của tôi, có một người con gái mỗi ngày đều sẽ pha một ly trà táo đỏ cẩu kỷ đặt ở trên mép giường của tôi, cô ấy sẽ nói với tôi, ' không phải sợ, hết thảy đều đã là quá khứ, mọi chuyện đều sẽ trở nên tốt hơn '.”
Mắt thấy Tô Lam Lam sắc mặt càng ngày càng trắng, giọng nói của Kỷ Duyên cũng không có gián đoạn.
Cậu ta nhìn Tô lam lam, tiếp tục nói: “Mặc kệ tôi có hay không nhờ cậy cô ấy, người con gái kia đều sẽ xuất hiện mỗi ngày.”
“Đối với tôi mà nói, trà táo đỏ cẩu kỷ không chỉ là một ly trà bình thường, nó càng là một loại tượng trưng, tượng trưng cho tôi không hề bị thế giới này vứt bỏ, tượng trưng cho việc mặc dù cha mẹ tôi không còn, cũng vẫn sẽ có người nhớ tôi, quan tâm tôi.”
“Tô Lam Lam ——”
Kỷ Duyên mở miệng kêu cô ta.
Rõ ràng vẫn là gương mặt đó, giọng điệu đó, nhưng lúc này Kỷ Duyên lại làm Tô Lam Lam sinh ra sợ hãi vô cùng vô tận, tựa như ngày ấy ở Italy, lúc đối mặt với Lâm Thanh Hàn giống nhau như đúc.
Sắc mặt cô ta trắng bệch mà đứng ở tại chỗ, rồi lại không nhịn được mà từng bước từng bước lùi về phía sau.
Nhưng ở phía sau cô ta chính là sô pha, có thể lùi đến nơi nào? Bước chân liền lảo đảo, đầu gối mềm nhũn, cứ như vậy thẳng tắp mà quỳ xuống, “A Duyên......”
Tô Lam Lam mở miệng, giống như là muốn giải thích cái gì, lại tựa giống như là muốn xin tha.
Nhưng không đợi cô ta nói xong, bên tai liền truyền đến một câu, “Cô - lừa - tôi.”
Giọng nói âm lãnh, phảng phất như đến từ u linh địa ngục.
Cặp lông mi nhỏ dài lại dày của Kỷ Duyên che lại đôi mắt, nhìn không ra bên trong đã trờ thành cái dạng gì, lại giấu không được cổ khí chất âm lãnh trên người, cậu ta cứ như vậy nhìn chăm chú Tô lam lam, lạnh lùng nói: “Cô làm tôi nghĩ lầm cô là người kia, dung túng cho cô tiếp cận tôi.”
“Tô Lam Lam, cô thật sự.... rất rất tốt a.”
“A Duyên......”
Tô Lam Lam sợ hãi cực kỳ, cô ta vừa muốn tới gần, lại không dám tới gần, chỉ có thể nắm lấy tấm thảm phía dưới, một chút sau rồi lùi lại, trong miệng còn giảo biện mà nói: “Mặc dù chuyện này em giấu diếm anh, nhưng...... đoạn thời gian kia em làm bạn với anh, đều là thật sự a.”
“Anh không thể, không thể bởi vì....bởi vì một việc này, liền phủ định sự hiện diện của em!”
“Là, tôi không phủ nhận.”
“Nhưng cô hẳn là rất rõ ràng, nếu không phải bởi vì nguyên nhân kia, tôi không có khả năng dung túng cô tiếp cận tôi, tự nhiên cũng sẽ không đem cô coi như bạn bè của tôi.” Kỷ Duyên hoàn toàn không để ý đến sắc mặt đang tái nhợt của Tô Lam Lam, không có một chút cảm tình mà nói.
Lúc ấy.
Kỷ Duyên ngay cả người nhà cũng không có để ý tới, ngay cả đối với Kỷ Hề và Ôn Nhuyễn, cậu ta đều không nói qua một câu, lại như thế nào sẽ vô duyên vô cớ để cho người trước kia cũng chưa nói qua nói mấy câu Tô Lam Lam tới gần cậu ta sao?
Phảng phất giống như còn chưa nói xong.
Kỷ Duyên đứng dậy, đứng ở trước mặt Tô Lam Lam, cứ như vậy cúi đầu, nhìn xuống cô ta, “Cô biết con người của tôi ghét nhất là lừa gạt, chuyện trước kia, tôi có thể coi như chưa từng xảy ra.”
“Nhưng về sau ——”
“Tô Lam Lam, cô phải nhớ kỹ cút xa tôi một chút.”
“Hiện tại.” Kỷ Duyên thu hồi tầm mắt, lại không nhìn cô ta, xoay người bước lên lầu, “Cô có thể cút.”
“Anh....anh liền như vậy thích Ôn Nhuyễn sao?!”
Tô Lam Lam nhìn bóng dáng đang rời đi của Kỷ Duyên, như là cọng rơm cứu mạng cuối cũng đã bị đứt gãy, cô ta không màng tất cả mà gào rống nói: “Nhưng ả ta căn bản không thích anh, ả ta đối tốt với anh chỉ vì anh đáng thương, chỉ là bố thí cho anh mà thôi!”
“ trong lòng ả đàn bà đó chỉ có Lâm Thanh Hàn, anh cũng đừng có nằm mơ!”
Bước chân chợt dừng lại, Kỷ Duyên xoay người, nhìn lại Tô Lam Lam, “Thì tính sao?”
“Liền tính cô ấy không thích tôi, liền tính tôi cuối cùng cũng không chiếm được cô ấy, thì như thế nào?” Cậu ta đứng trên thang cuốn, đôi tay ôm cánh tay, cứ như vậy dùng thần sắc bình tĩnh mà nhìn chăm chú cô ta, “Tôi thích cô ấy, là bởi vì cô ấy đáng giá.”
“Liền tính cô ấy không thích tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện.”
Nói xong.
Cậu ta nhìn Tô Lam Lam, đột nhiên cười nhạo một tiếng.
Tô Lam Lam sắc mặt có chút khó coi, cô ta cảm thấy lời nói cười nhạo này giống một bàn tay tát thẳng vào mặt cô ta, nhịn không được cắn răng nói: “Anh cười cái gì?”
“Cô thật đáng thương.”
Kỷ Duyên dùng đồng dạng lời nói nhu vậy nói với Tô Lam Lam, thấy cô ta thần sắc đại biến, giọng điệu nhàn nhạt mà tiếp tục nói, “Người như cô thật sự biết cái gì là thích sao?”
Nói xong.
Kỷ Duyên há mồm, môi khẽ nhúc nhích, vốn đang muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn bộ dáng chán ghét của Tô Lam Lam, truyện đăng tại: diendanlequydon lại cảm thấy không có gì quan trọng, cậu ta xoay người, bước lên lầu.
Mà Tô Lam Lam lưu tại tại chỗ, nhìn bóng dáng của anh ta, biểu tình biến hóa liên tục, rốt cuộc nhịn không đượcmà xoay người chay ra bên ngoài.
Bách Phi lúc này đang dựa vào cửa xe, vừa cúi đầu xem di động, vừa hút thuốc.
Đột nhiên nghe được có người tông cửa xông ra vội nâng đầu, sau đó anh ta liền nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt cộng thêm sắc mặt âm trầm của Tô Lam Lam, trước nay chưa thấy qua Tô Lam Lam như vậy, anh ta nhìn thấy cũng sửng sốt.
Mà Tô Lam Lam lúc nhìn thấy Bách Phi cũng sửng sốt.
Cô ta vội che lại mặt, nhưng không biết nghĩ đến cái gì lại triệt để buông tay xuống, hung hăng trừng mắt liếc Bách Phi một cái, liền vội vàng chạy ra bên ngoài.
“Con điên này?”
Bách phi cầm điếu thuốc, không thể hiểu được mà nhìn Tô Lam Lam đang chạy xa, có chút không nói nên lời mà phun ra một câu. Lại nhìn thoáng qua biệt thự trước mắt, anh ta dụi tắt thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh, hướng biệt thự mà đi đến.
Vừa mới đi vào liền nghe được Kỷ Duyên đang gọi điện thoại, “Liên hệ cho Tô Tự, về sau tôi không muốn nhìn thấy Tô Lam Lam ở thành phố kế.”
Nga rống.
Bách Phi bước chân chợt khựng lại, có chút ngạc nhiên mà nhìn bóng dáng Kỷ Duyên, đồng chí Duyên thần nhà bọn họ rốt cuộc nhận rõ mặt thật của con tiện nhân này rồi sao?