Edit: Daisy
“Không!”
Ôn Nhuyễn cơ bản là đang chạy về hướng của Lâm Thanh Hàn, lúc nghe thấy tiếng súng vang lên, cả người Ôn Nhuyễn đều ngây dại, chờ đến lúc nhìn thấy cả người Lâm Thanh Hàn chống đỡ không được mà ngã xuống, cô đột nhiên thét lên.
Một tiếng thét bén nhọn vang vọng đất trời.
Ôn Nhuyễn không mang giầy, trên đôi chân trần mang đầy vết thương, nhưng cô không hề dừng lại mà vội vàng chạy đi giống như kẻ điên, không quan tâm tất cả mà chạy về hướng của Lâm Thanh Hàn.
Nước mắt bị gió thổi qua, không biết bay về phương nào.
Môi khẽ nhếch lên mà nói, “Không, sẽ không”
Lâm Thanh Hàn sẽ không xảy ra chuyện gì, anh.... anh không có khả năng xảy ra chuyện!
Cô...cô nhất định là hoa mắt rồi
Văn Gia Hứa nhìn thấyLâm Thanh Hàn che ngực lại, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, cũng ngây dại, trong khoảnh khắc mà Ôn Nhuyễn xuất hiện, anh ta cũng không có tâm tư này, giống như lời mà Lâm Thanh Hàn nói, anh ta cái gì cũng không sợ nhưng chỉ sợ nhất là để cho Ôn Nhuyễn thấy bộ dáng này của anh ta.
Nhưng hiện tại
Lâm Thanh Hàn vẫn là bị thương.
Mà còn dưới mí mắt của Ôn Nhuyễn, lúc mà anh lấy súng chỉ vào, bị thương
Văn Gia Hứa chưa từng sợ qua bất kì việc gì, bị người khác giẫm đạp, bị người chèn ép, ám hại, hạ độc đều chưa từng biết sợ, nhưng lúc này anh ta như bị nổi sợ hãi trong lòng quét qua toàn bộ cơ thể, tay thon dài nhẹ nhàng run lên, ánh mắt không còn sắc bén như lúc ban đầu, mà mang theo một chút hoảng loạn, khẩu súng trong tay đã sớm không cầm được nữa mà rơi xuống đất.
Mấy người đàn ông phía sau Lâm Thanh Hàn khi nhìn thấy anh xảy ra chuyện, sắc mặt đều thay đổi, một đám người không phải chạy tới đỡ Lâm Thanh Hàn thì chính là rút súng chỉ vào người Văn Gia Hứa.
Toàn bộ hiện trường trở nên giương cung bạt kiếm.
Văn Gia Hứa có thể cảm nhận được sát ý từ phía đối diện, nhưng anh ta lại bất chấp, nghe thấy tiếng bước chân truyền từ phía sau, Văn Gia Hứa vội vàng quay đầu lại, ánh mắt đối diện Ôn Nhuyễn, giọng nói run rẩy “Tiểu Nhuyễn, anh, anh không có.”
“Không phải anh” Văn Gia Hứa vươn tay về phía Ôn Nhuyễn, giống như muốn nắm tay cô mà giải thích.
Nhưng Ôn Nhuyễn nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, hung hăng đẩy Văn Gia Hứa, hướng về phía Lâm Thanh Hàn mà nhào tới.
Ôn Nhuyễn hẳn là dùng hết toàn lực, Văn Gia Hứa nhất thời không phản ứng kịp nên lui lại vài bước, thiếu chút nữa là té ngã, lão Trương ở kế bên vội vàng đỡ anh ta một phen, lo lắng nói: “Tiên sinh, ngài không có việc gì chứ?”
Văn Gia Hứa không nói chuyện, anh nhấp môi nhìn Ôn Nhuyễn.
Trơ mắt nhìn cô chạy đến bên người Lâm Thanh Hàn, nhìn sắc mặt cô tái nhợt rồi nắm lấy tay của Lâm Thanh Hàn.
“Không thể, không thể”
diendanlequydon
Ôn Nhuyễn quỳ gối bên người Lâm Thanh Hàn, nắm tay anh, giọng nói không nghe rõ được, hàm răng run lên, “Lâm Thanh Hàn, anh, anh không thể, không thể xảy ra chuyện.” Ôn Nhuyễn vừa nói vừa lau ở trước ngực Lâm Thanh Hàn, áo sơ mi trắng đã sớm bị máu nhuộm đỏ, chà như thế nào cũng không sạch được.
Nhưng Ôn Nhuyễn như không nhận ra mà còn tiếp tục lau, muốn đem tất cả máu lau khô đi .
“Anh sẽ không có việc gì, anh nhất định sẽ không có việc gì.” Ôn Nhuyễn khóc lóc nhìn về bốn phía mà thét lên“Bác sĩ đâu? Bác sĩ ở nơi nào! Mau tới người a, cứu lấy hắn, cứu lấy hắn aaaaa.”
“Sao lại thế này?”
Hứa Chấp cùng Trịnh Tư rốt cuộc cũng chạy tới, nhìn thấy Lâm Thanh Hàn nằm trên mặt đất, sắc mặt bọn họ biến đổi, Hứa Chấp vội vàng đi đến bên người Lâm Thanh Hàn, một bên xem xét trạng thái thân thể của Lâm Thanh Hàn, một bên lấy di động gọi điện.
Trịnh Tư vốn dĩ cũng muốn chạy qua, lúc thoáng nhìn thấy Văn Gia Hứa, lập tức vọt qua, vươn tay, hướng trên mặt anh ta mà nên một quyền.
Lúc còn đi học anh ta không thiếu đánh nhau với người khác, biết đánh vào nơi nào có thể làm cho người ta đau nhất!
Bả vai, ngực bụng, mặt, một quyền rồi lại một quyền, hướng Văn Gia Hứa mà tung ra, lão Trương vốn đang muốn ngăn trở, nhưng rất mau đã bị những người mà Trịnh Tư mang theo giữ lại, mặt khác mấy người mặc đồ đen cũng dùng súng chỉ vào bọn lão Trương.
Vốn dĩ muốn lão Trương còn muốn ra tay nhưng hiện tại cao thấp đã phân rõ.
Hiện tại trong lòng, trong mắt Ôn Nhuyễn tất cả đều là Lâm Thanh Hàn, bên cạnh xảy ra chuyện gì cô căn bản không chú ý tới, cô chỉ biết gắt gao mà nắm tay Lâm Thanh Hàn, lau đi vết máu trên người anh, nức nở mà nói , “Lâm Thanh Hàn, anh không được xảy ra chuyện gì ”
Ý thức Lâm Thanh Hàn đã trở nên mơ hồ, nhưng tay anh lại nắm chặt tay Ôn Nhuyễn, luyến tiếc không muốn buông ra.
Lâm Thanh Hàn nỗ lực mở mắt ra, vươn tay, lau đi nước mắt trên mặt Ôn Nhuyễn, rõ ràng là một động tác dễ dàng như vậy mà anh lại cảm thấy rất khó khăn, xương cánh tay giống như bị gãy, muốn nâng lên cũng không nâng nổi, nhưng anh vẫn nỗ lực đem nước mắt trên mặt cô lau đi sạch sẽ.
“Đừng khóc”
Lâm Thanh Hàn khàn giọng mà nói, “Anh không có việc gì, đừng khóc.”
Lâm Thanh Hàn vốn đang muốn nói thêm vài câu nhưng mà trên ngực thật sự quá đau, một lượng lớn máu chảy ra làm cả người anh nhớt nháp, rốt cuộc cánh tay nâng lên cũng đã rớt xuống, ở dưới cái nhìn chăm chú của Ôn Nhuyễn, Lâm Thanh Hàn khép hai mắt lại.
Ôn Nhuyễn trơ mắt nhìn tay Lâm Thanh Hàn rơi xuống, không đợi cô kịp nắm lấy thì đã ngã xuống tay cô như là choáng áng. Ánh mắt Ôn Nhuyễn thất thần mà nhìn vào hai mắt đang nhắm chặt của Lâm Thanh Hàn, cô khàn giọng giống như không thể tin tưởng mà gọi, “Lâm Thanh Hàn?”
Không có người trả lời.
Nghĩ đến cảnh trong mơ và kết cục của Lâm Thanh Hàn, Ôn Nhuyễn ngã ngồi trên mặt đất, cô ngơ ngác mà nhìn Lâm Thanh Hàn, nắm chặt tay anh ta, khớp xương đã trắng bệch, nhưng con người trước mắt vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
“Lâm Thanh Hàn”
Ôn Nhuyễn lại tiếp tục gọi, rất khẽ, rất khẽ.
Vẫn không có người nào đáp lại.
Giữa đất trời này chỉ còn lại tiếng gió đêm lao xao thổi trên tán lá cây, cùng với tiếng của Trịnh Tư đang đánh Văn Gia Hứa, Ôn Nhuyễn cứ như vậy mà nắm lấy tay Lâm Thanh Hàn, cô giống như ngây dại, từng chút từng chút mơn trớn trên gương mặt Lâm Thanh Hàn, sau đó mang theo vô tận thống khổ, dùng hết toàn lực mà hét lên “Không!”
Trước khi ngất xỉu.
Trong lòng Ôn Nhuyễn tràn ngập vô số lời xin lỗi.
Nếu không phải cô giận dỗi,bực tức với Lâm Thanh Hàn, nếu không phải cô cố ý trốn tránh Lâm Thanh Hàn, nếu không phải cô không một tiếng động mà chạy ra nước ngoài, Lâm Thanh Hàn làm sao lại bị thương? Là bởi vì cô, tất cả đều là do cô.
“Hứa tiên sinh, hiện tại làm sao bây giờ?”
Hứa Chấp đã nói chuyện điện thoại xong cũng đã liên hệ được người giúp đỡ, nhìn thoáng hai người đang ngất xỉu, nhẹ nhàng thở dài mà nói, “Trước đem bọn họ nâng lên, cẩn thận một chút, chúng ta rời đi trước.”
“Vâng.”
Người đàn ông mặc đồ đen nhẹ nhàng lên tiếng, anh ta phất phất tay, muốn tách tay hai người này ra nhưng có làm thế nào cũng không tách ra được.
Cuối cùng vẫn là Hứa Chấp thở dài, “Cứ như vậy đi.” Lại nhìn thoáng qua Trịnh Tư, thấy cậu ta còn nhào vào trên người Văn Gia Hứa, dùng sức mà đánh, anh nhìn thoáng qua một Văn Gia Hứa đã không ra hình ra dạng gì, lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng: “Trịnh Tư, đi thôi.”
Trịnh Tư lại đấm một quyền, mới vỗ vỗ mông đứng lên.
Lúc đi còn nhìn thoáng qua Văn Gia Hứa, phun nước bọt mà nói: “Mày chờ đó cho tao, việc này không dễ dàng kết thúc như vậy đâu!”
Văn Gia Hứa nhìn bọn họ rời đi, anh ta không giãy giụa, cũng không nói gì, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dừng lại ở trên người Ôn Nhuyễn, hay cũng có thể nói, dừng lại ở trên hai bàn tay giao nhau của cô và Lâm Thanh Hàn.
***
Tại Bệnh viện tư nhân.
Lúc Ôn Nhuyễn tỉnh lại cảm thấy đầu rất đau, toàn thân trên dưới đều rất đau, cô mở to mắt, là một mảng màu trắng, hoàn cảnh lạ lẫm làm cô kinh ngạc một lúc lâu, sau đó chính là những ký ức như che trời lấp đất mang theo máu và tiếng súng.
Còn có đôi mắt nhắm lại của Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn!
Ôn Nhuyễn nghĩ đến ký ức cuối cùng, lập tức đứng dậy xuống giường, nhưng chân vừa mới đụng tới mặt đất liền đau làm cô ngã ngồi trở lại.
Cửa mở.
Kỷ Hề đi đến, lúc nhìn thấy Ôn Nhuyễn tỉnh lại, Kỷ Hề đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng gọi ra bên ngoài “Nhuyễn Nhuyễn tỉnh, mau đi kêu bác sĩ!” vừa nói vừa tiến vào, nói với Ôn Nhuyễn “Thế nào? Có chổ nào không thoải mái hay không?”
“Tiểu Hề?”
Ôn Nhuyễn ngơ ngác nhìn Kỷ Hề, tựa hồ như còn chưa kịp phản ứng “Sao cậu ở đây ”
Nhưng việc này không phải là việc quan trọng, nghĩ tới Lâm Thanh Hàn , Ôn Nhuyễn lập tức bắt lấy cánh tay Kỷ Hề, khàn giọng nôn nóng hỏi: “Lâm Thanh Hàn thế nào, anh ta...anh ta có chuyện gì hay không? Anh ta có khỏe không?” Trong đoạn trí nhớ cuối cùng dừng lại ở đôi mắt nhắm chặt và đôi tay buông xuống của Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn rốt cuộc như thế nào?
Ôn Nhuyễn rất muốn biết nhưng cũng rất sợ hãi không muốn biết.
“Lâm Thanh Hàn không có việc gì, bác sĩ nói viên đạn không có đụng tới nơi yếu hại, đã lấy ra, giải phẫu rất thành công.” Kỷ Hề bị Ôn Nhuyễn nắm cánh tay đến phát đau, cũng không dám buông ra, chỉ có thể nắm tay Ôn Nhuyễn mà nhẹ nhàng trấn an, “Hiện tại chỉ chờ Lâm Thanh Hàn tỉnh lại nữa thôi, cậu đừng lo lắng.”
“Nhưng thật ra là cậu, trên chân đều bị cắt ra thành như vậy, lại bị kinh hách, bác sĩ kêu cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
Vừa mới dứt lời thì bác sĩ đi đến.
Nhìn thấy bộ dạng này của Ôn Nhuyễn liền nhíu mi, “Không phải kêu cô nghỉ ngơi cho tốt sao? Vết thương trên chân còn chưa lành lại, sao lại đứng trên mặt đất nữa rồi?” Đây là một bác sĩ gốc Hoa, trực tiếp vẫy tay kêu hộ lý đem Ôn Nhuyễn đỡ lên trên giường rồi kiểm tra lại vết thương trên chân, sau khi xác định không có việc gì thì mới dặn dò Kỷ Hề.
“Miệng vết thương mà vỡ ra nữa thì cũng đừng kêu tôi tới nữa.”
Kỷ Hề ngày thường còn chưa từng bị ai răn dạy qua, hôm nay lại nghiêm túc gật đầu, bảo đảm nói, “Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy .”
Cuối cùng sau khi đám người bác sĩ đi rồi thì Kỷ Hề mới nhìn bộ dáng ngốc ngốc của Ôn Nhuyễn mà thở dài, ngồi ở bên mép giường nắm tay Ôn Nhuyễn, “cậu đừng lo lắng, bác sĩ, y tá đều nhìn, Trịnh Tư và Hứa Chấp cũng không đi, chờ cậu nghỉ ngơi tốt, tớ sẽ đưa cậu đi qua xem Lâm Thanh Hàn.”
Ôn Nhuyễn khàn giọng mà nói , “Tớ hôn mê bao lâu?”
Kỷ Hề nhìn cô một cái mới đáp: “Ba ngày”
Ba ngày
Lâm Thanh Hàn còn chưa có tỉnh
Ôn Nhuyễn nhớ rõ viên đạn ở giữa ngực của anh.
Ôn Nhuyễn nhắm mắt lại, nhưng trong đầu toàn là máu, ngón tay run run, thẩn thể không chịu được mà run rẩy, hai hàm răng cũng đánh vào nhau. Không biết qua bao lâu, Ôn Nhuyễn mới nói ra tiếng “Tớ muốn đi tìm Lâm Thanh Hàn.”
“Nhuyễn Nhuyễn”
Kỷ Hề mở miệng muốn khuyên bảo, nhưng nhìn thấy bộ dáng đang kiên cường chống lại cảm xúc trong lòng của Ôn Nhuyễn thì... vẫn nhịn không được mà muốn rơi nước mắt, rốt cuộc thở dài “Tớ mang cậu đi qua.”
Kêu người đưa xe lăn tới, đỡ Ôn Nhuyễn ngồi xuống, Kỷ Hề đẩy cô đi ra phòng bệnh.
Phòng của Lâm Thanh Hàn cũng không xa phòng của Ôn Nhuyễn, bởi vì còn chưa tỉnh lại, bác sĩ cũng có dặn dò, không được quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi, cho nên một đám người đều ở bên ngoài chờ nhưng kỳ thật cũng không có bao nhiêu người, những người mặc đồ đen không có ở đây.
Không biết là đang canh giữ ở nơi nào.
Chỉ có Hứa Chấp và Trịnh Tư, hai người cũng không giống như trước kia, trên cằm râu đã lún phún xanh, đôi mắt cũng đỏ bừng, vừa thấy liền biết không nghỉ ngơi tốt.
Nhìn đến Ôn Nhuyễn lại đây, hai người đều quay đầu nhưng không nói chuyện, Trịnh Tư nhìn cô một cái rồi thu hồi tầm mắt, Hứa Chấp thì gật đầu với cô.
Kỷ Hề nhìn thấy thái độ của bọn họ liền trầm mặt, vừa định phát tác, dường như Ôn Nhuyễn biết Kỷ Hề muốn làm gì nên nắm lấy tay Kỷ Hề, lắc lắc đầu bọn họ là bạn tốt của Lâm Thanh Hàn, hiện tại Lâm Thanh Hàn bởi vì cô nên mới bị thương như vậy.
Đối với cô như vậy cũng rất bình thường.
“Tôi đi mua thức ăn.” Trịnh Tư nhìn thấy Ôn Nhuyễn lại đây, không muốn nhìn, khuôn mặt trực tiếp lạnh xuống, đứng dậy hướng thang máy mà đi.
Hứa Chấp đôi tay đặt ở bụng, thân mình dựa ra phía sau, nói một câu với Ôn Nhuyễn, “Thanh Hàn còn chưa tỉnh, bất quá hẳn là có thể nghe được em nói chuyện, em vào xem đi.”
Ôn Nhuyễn gật đầu.
Kỷ Hề muốn đưa Ôn Nhuyễn đi vào, lại bị cô ngăn cản, “Tớ muốn một mình vào.”
“Vậy có việc cậu nhớ gọi tớ.” Kỷ Hề mở cửa thay Ôn Nhuyễn, chờ cô đi vào rồi đóng cửa lại, nhìn thấy Hứa Chấp kế bên cũng không nói chuyện, ngồi ra chổ xa, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào phòng bệnh.
diendanlequydon
“Không mệt?” Hứa Chấp mở miệng, “Mấy ngày nay, em cũng không nghỉ ngơi nhiều, hiện tại Ôn Nhuyễn đã tỉnh, em cũng đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Kỷ Hề không nói gì.
Hứa Chấp nhìn cô mà thở dài, tựa hồ muốn duỗi tay như trước kia mà vỗ vỗ đầu cô, nhưng tay vừa mới vươn tới thì Kỷ Hề liền đứng lên, “Tôi cũng đi mua thức ăn.” Nói xong cũng không để ý tới Hứa Chấp, xoay người rời đi.
Nhìn bước chân Kỷ Hề không ngừng rời đi, Hứa Chấp nhìn cô thật lâu mới thu hồi ánh mắt.
Trong phòng bệnh.
Lâm Thanh Hàn nằm ở trên giường.
Giống như ký ức cuối cùng trước khi cô té xỉu, khuôn mặt anh trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, không có một chút sinh khí trừ áo sơ mi bị nhuốm đỏ đã đổi thành áo bênh nhân, không có một chút khác nhau.
Nhìn thấy Lâm Thanh Hàn như vậy, động tác thúc đẩy xe lăn của Ôn Nhuyễn đột nhiên im bặt, cô ở tại chỗ ngừng thật lâu mới đi qua.
Hộ lý hẳn là mỗi ngày đều đến đây hỗ trợ, Lâm Thanh Hàn thoạt nhìn rất sạch sẽ, chỉ là râu dưới cằm lún phún xanh, Ôn Nhuyễn liền đem xe lăn ngừng ở bên giường bệnh, sau đó vươn tay, dường như mang theo lưu luyến mà vuốt ve mặt Lâm Thanh Hàn.
Từ ánh mắt đen nhánh đến đôi môi mỏng.
Cái động tác này, cô trước kia thường làm.
Lúc ấy, cô thích ghé vào bên người Lâm Thanh Hàn, vuốt ve mặt anh như vậy, có đôi khi vừa mới đụng vào thì Lâm Thanh Hàn liền mở bừng mắt, nắm tay cô đưa tới trong lòng ngực của anh, dùng giọng nói mất tiếng như vừa mới tỉnh dậy, cắn vành tai của cô mà nói: “Nháo cái gì?”
Nhưng khoảng cách trước kia cũng đã qua rất lâu.
Ôn Nhuyễn cho rằng sẽ mới lạ, nhưng có đôi khi ký ức chính là khắc sâu như vậy, lúc đầu ngón tay vuốt ve gương mặt anh , vẫn ôn nhu như trước, cô cứ như vậy mà phiếm hồng đôi mắt, từng chút từng chút mà mơn trớn, cuối cùng dừng lại ở cằm của Lâm Thanh Hàn.
Lại như có gì đó vướng lại.
Ôn Nhuyễn lại luyến tiếc dời đi, hồng hốc mắt nói, “Anh ngày thường quan trọng sĩ diện nhất, nếu mà biết mình năm như bây giờ, khẳng định sẽ tức giận.”
Ôn Nhuyễn lại vuốt ve, giọng nói cũng nghẹn ngào, “Em cũng không giúp anh cạo râu đâu, xấu chết anh, nếu cảm thấy khó coi thì chính anh tự cạo đi.”
Nói nói, Ôn Nhuyễn lại nhịn không được mà khóc, nước mắt ngăn cũng ngăn không được, nhất nhất mà rơi xuống, “Lâm Thanh Hàn, anh mà còn không đứng dậy, em sẽ tức giận, không chỉ có em tức giận, con của mình cũng sẽ tức giận.”
“Lâm Thanh Hàn”
“Em biết sai rồi, em không bao giờ gây sự với anh nữa.”
“Mấy ngày nay, em vẫn luôn suy nghĩ chuyện của chúng ta, em kỳ thật căn bản không có cách nào để quên được anh, em vẫn luôn đợi tin tức của anh, nhìn anh không gọi cũng như không nhắn tin cho em, em thấy rất mất mát.”
“Lâm Thanh Hàn, anh tỉnh lại được không? Chúng ta không náo loạn nữa, được không”
Cũng mặc kệ Ôn Nhuyễn có nói như thế nào, người đàn ông trên giường bệnh không có bất kì phản ứng nào.
“Thịch thịch thịch ——” có người gõ cửa.
Ôn Nhuyễn lau sạch nước mắt trên mặt, “Mời vào.”
Hứa Chấp đi đến.
Anh ta người cao chân dài, mới vừa tiến vào liền nhìn thấy hốc mắt Ôn Nhuyễn đã đỏ bừng, đóng cửa lại, anh ta bước qua đưa hộp sữa cho Ôn Nhuyễn “Kỷ Hề và Trịnh Tư còn chưa trở về, anh hỏi trưởng hộ lý để lấy, em mới vừa tỉnh nên uống một chút.”
Ôn Nhuyễn không ăn uống, “Em uống không vô.”
“Em uống không vô, cũng nên nghĩ tới đứa bé trong bụng em chứ, đừng để khi lão Lâm tỉnh lại ” Hứa Chấp nhìn cô một cái, “Em và đứa bé ngược lại chịu không nổi nữa.”
Nghe thấy hai chữ “Đứa bé ”, Ôn Nhuyễn không do dự nữa mà nhận lấy, chọc ống hút vào rồi uống như để hoàn thành nhiêm vụ, bổ sung dinh dưỡng cho mình.
Nhìn thấy Ôn Nhuyễn như vậy.
Hứa Chấp lại thở dài, anh ta muốn lấy điếu thuốc từ trong túi ra, nghĩ tới hiện tại còn trong phòng bệnh, bên người lại là thai phụ nên thu trở về, cũng không ngồi, đứng ở trước giường mà nhìn Lâm Thanh Hàn, qua một hồi lâu mới mở miệng, “Anh còn là lần đầu tiên thấy lão Lâm thành cái dạng này.”
“Mấy ngày em rời đi, cả người nó như bị điên, không ăn không uống cũng không ngủ, anh và Trịnh Tư đều sợ nó cứ như vậy mà ngã xuống.”
“Sau đó nhận được tin tức của em, nó không ngủ không nghỉ mà trực tiếp chạy tới đây, anh cùng với Trịnh Tự sợ nó xảy ra chuyện nên kêu nó từ từ tới, nhưng mà nó nói....”
Động tác trên tay Ôn Nhuyễn ngừng lại, ngẩng đầu lên, giọng nói run rẩy, “Anh ấy nói gì?”
Hứa Chấp quay đầu lại, nhìn Ôn Nhuyễn một cái, “Nó nói, nó chờ không kịp nếu mà chuẩn bị hết thảy xong rồi mới đi tìm em, nó sợ chỉ chậm một giây, em sẽ xảy ra chuyện, biết rõ Văn Gia Hứa là một nhân vật nguy hiểm, nó vẫn cứ như vậy nghĩa vô phản cố mà một thân một mình đi tới.”
“Ôn Nhuyễn, anh biết trong lòng em vì quá khứ mà còn bài xích và không tin lão Lâm, em lo lắng nếu cứ như vậy mà bắt đầu lại thì sẽ nhận kết cục như cũ .”
“Nhưng em rốt cuộc là lo lắng lão Lâm sẽ biến thành như ban đầu hay là em không tin chính bản thân mình?”
Như là một châm đâm sâu vào da thịt, Hứa Chấp nhìn thẳng vào mắt Ôn Nhuyễn, đem những gút mắt sâu trong nội tâm của cô ra mà mổ xẻ.
Lông mi Ôn Nhuyễn khẽ run, ánh nắng ngoài cửa sổ rơi vào trên người cô, Ôn Nhuyễn tự hỏi rốt cuộc cô không thoát được bóng ma của quá khứ, không tin Lâm Thanh Hàn hay là không tin chính bản thân mình? Vấn đề này, ngay cả cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
Hiện giờ đột nhiên bị Hứa Chấp lôi ra, Ôn Nhuyễn như ngây dại .
“Cố gắng suy ngẫm lại đi.”
Hứa Chấp thu hồi ánh mắt, lại nhìn thoáng qua Lâm Thanh Hàn, xoay người đi ra ngoài, “Con người cũng không sống như vậy cả đời, không tính tới thiên tai nhân họa, cũng chỉ có vài thập niên, rốt cuộc là muốn rối rắm như vậy sao, vẫn là nên buông bỏ tất cả mà bắt đầu lại từ đầu đi.”
“Em, hỏi một chút con tim của mình đi.”
Cửa mở cửa đóng.
Hứa Chấp đi ra ngoài, mà Ôn Nhuyễn còn chưa lấy lại tinh thần từ trong những suy nghĩ đó.
Cô rốt cuộc là không tin Lâm Thanh Hàn sẽ vĩnh viễn yêu cô, hay là không tin chính bản thân mình không có được một tình yêu hoàn mỹ như vậy, giống như lời Hứa Chấp nói, Lâm Thanh Hàn là dạng người như thế nào, tính tình ra sao, bọn họ cũng đều biết .
Anh từ trước nay đều không phải là loại người ba ngày đánh cá năm ngày phơi lưới, quyết định một chuyện nào đó, liền sẽ thẳng tiến không lùi, không hề cố kỵ
Là cô
Không tin chính mình thôi.
Cô không tin Lâm Thanh Hàn sẽ thích mình, không tin anh sẽ vĩnh viễn yêu mình, không tin một người như cô sẽ có được một tình yêu hoàn mỹ.
Cho nên cô rời xa, bài xích, rối rắm
Đem sự tình làm loạn thành một đoàn.
Làm tổn thương chính mình, cũng làm tổn thương người khác.
Đây là lần đầu tiên Ôn Nhuyễn phân tích nội tâm mình rõ ràng như vậy, từ đầu tới cuối, rành mạch, sau đó cô ngẩng đầu nhìn về hướng giường bệnh của Lâm Thanh Hàn, đôi mắt như có một lớp sương mù, trở nên mơ hồ .
diendanlequydon
Mà đôi môi đỏ của Ôn Nhuyễn khẽ động vài cái, cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể một lần nữa nắm lấy tay Lâm Thanh Hàn, gắt gao mà dùng hết toàn lực.
***
Lâm Thanh Hàn tỉnh lại thì trời đã tối.
Lâm Thanh Hàn rất khó chịu, toàn thân trên dưới đều cảm thấy không thoải mái, đặc biệt là chỗ ngực, giống như là có một lỗ thủng, bất quá so với ngực thì cánh tay cũng rất khó chịu, như có tảng đá đè nặng, có rút cũng không ra.
Nhíu nhíu mày.
Lâm Thanh Hàn không biết tình huống hiện tại là như thế nào, anh chỉ nhớ rõ bị người ta bắn xuyên qua ngực, nhớ rõ tiếng khóc thê lương và gương mặt đầy nước mắt của Ôn Nhuyễn, nghĩ đến Ôn Nhuyễn, anh lại có chút lo lắng anh ngất xỉu mấy ngày nay, Ôn Nhuyễn như thế nào!
Em ấy có khỏe không?
Muốn ngồi dậy, nhưng vừa động liền liên lụy toàn thân, chỉ có thể phát ra một tiếng mắng.
Một lần nữa nằm liệt trên giường.
“Anh tỉnh rồi?” Bên tai truyền đến giọng nữ quen thuộc, mang theo nghẹn ngào, không biết là do ngủ không đủ hay là do mới khóc không lâu.
Nhuyễn Nhuyễn?
Lâm Thanh Hàn ngẩn ra, không đợi anh mở miệng dò hỏi, đèn đột nhiên mở, ánh sáng chói mắt làm Lâm Thanh Hàn nhịn không được mà nhắm mắt lại, nhưng rất mau, anh lại mở, mang theo tốc độ gấp gáp, anh quay đầu nhìn về phía Ôn Nhuyễn.
Nhìn gương mặt kích động của cô, còn có đôi môi run rẩy.
Chổ trống rỗng trong lòng anh đột nhiên liền đầy lên, mang theo vui mừng, sung sướng. Mặc kệ Ôn Nhuyễn có thích hay không thích anh, ít nhất cô hiện tại ở bên cạnh anh.
Cô ở bên anh, không có rời đi.
“Em đi kêu” lời còn chưa nói xong, Ôn Nhuyễn đã bị Lâm Thanh Hàn kéo vào trong lòng ngực.
Hành động xảy ra bất thình lình này làm Ôn Nhuyễn ngẩn ra, theo sau đó, cô liền giãy giụa, tất cả lo lắng vội vàng nhảy lên trong lòng, “Anh còn đang bị thương, mau thả em ra, đừng để đụng phải.”
“Không cần.”
Lâm Thanh Hàn là rất đau, vết thương ở ngực làm anh muốn rên thành tiếng, nhưng anh luyến tiếc cứ như vậy mà buông cô ra, anh sợ nếu anh buông lỏng ra một chút thôi thì cô sẽ lại biến mất “Không cần bác sĩ, anh chỉ cần em ở bên anh.”
“Em không đi.”
Ôn Nhuyễn khe khẽ thở dài, duỗi tay chạm vào ngực Lâm Thanh Hàn, phát hiện không có dấu vết chảy máu mới nhẹ nhàng thở ra. Ôn Nhuyễn không nói nữa, cứ như vậy đem mặt chôn trong ngực Lâm Thanh Hàn, thật cẩn thận mà tránh miệng vết thương của anh.
Trong phòng rất an tĩnh, Ôn Nhuyễn có thể nghe thấy tiếng tim đập “Phanh phanh phanh” của Lâm Thanh Hàn, không nhanh cũng không chậm.
“Còn có chỗ nào không thoải mái không?” Ôn Nhuyễn hỏi.
“Không có.” Lâm Thanh Hàn khàn giọng nói, kỳ thật nơi nào cũng không thoải mái, nhưng anh không muốn làm Ôn Nhuyễn lo lắng.
Ôn Nhuyễn biết Lâm Thanh Hàn đang lừa mình, chỉ một chút vết thương ở trên chân thôi mà cô đã đau không chịu được, huống chi là vết thương như của Lâm Thanh Hàn Nhưng Ôn Nhuyễn lựa chọn không vạch trần lời nói dối của Lâm Thanh Hàn, ngược lại sau khi trầm mặc thì nói: “Câu hỏi lúc trước của anh, em hiện tại có thể cho anh câu trả lời.”
Ôn Nhuyễn ở trong lòng ngực của Lâm Thanh Hàn ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của anh, tiếp tục nói: “Lâm Thanh Hàn, em đáp ứng sự theo đuổi của anh, chúng ta thử một lần nữa xem.”
Kinh ngạc.
Kinh ngạc.
Vui sướng.
Che giấu không được nội tâm kích động.
Lâm Thanh Hàn trong nháy mắt trải nghiệm đủ loại cảm xúc, trong lúc anh chuẩn bị mở miệng lại nhịn không được mà sinh ra cảm xúc do dự , “Em là bởi vì anh bị thương sao?” Cho nên cảm thấy áy náy, nên muốn cùng anh ở bên nhau?
“Không phải.”
Ôn Nhuyễn lắc đầu phản bác.
Nhìn thấy trên mặt Lâm Thanh Hàn còn lưu lại một chút do dự, Ôn Nhuyễn đột nhiên cảm thấy trận lo lắng này của mình thật quá dư thừa, người đàn ông này a, sớm đã không phải bộ dáng vạn chuyện cũng không có quan hệ như trước kia, anh cũng có thất tình lục dục, trong lòng rất cẩn thận có cả lo lắng.
Kỳ thật cũng không có gì phải sợ.
Ôn Nhuyễn lúc trước lựa chọn nhân vật Tuân Giai, còn không phải là bởi vì nhìn thấy trên người nhân vật này có sự dẻo dai không chịu thua, cùng với những thất bại thảm hại cũng có thể một lần nữa lấy lại dũng khí hay sao? Liền tính về sau không thể chuyện nào cũng hài lòng thì có thể như thế nào?
Cô cũng đã không còn là Ôn Nhuyễn của trước kia.
Hiện tại cô, không thiếu dũng khi để một lần nữa bắt đầu, liền tính kết cục không tốt đẹp, cô cũng sẽ không giống như trước kia mà đem chính mình vây lại ở tại chỗ.
“Em không hy vọng chúng ta cả đời này đều khó chịu như vậy” Ôn Nhuyễn nhìn Lâm Thanh Hàn, từng câu từng chữ mà nói, “Cuộc sống quá ngắn ngủi, em muốn thử một lần nữa, nhìn xem lúc này cũng ta có thể đi được bao xa.”
“Nhuyễn Nhuyễn” Lâm Thanh Hàn nhìn ý cười trong mắt cô, giọng nói đột nhiên trở nên có chút trầm khàn.
Không đợi anh nói xong.
Ôn Nhuyễn cười vươn tay, điểm ở trên môi Lâm Thanh Hàn, tiếp tục nói: “Lâm Thanh Hàn, anh phải nhớ kỹ, em cũng không xác định tương lai của chúng ta sẽ trở thành dạng gì, em làm ra quyết định như vậy là để cho cả hai ta một cơ hội để lần nữa bắt đầu.”
“Em không biết về sau sẽ như thế nào.”
“Em cũng không biết em có thể lại giống như lúc trước hay không, một chút ngăn cách với anh cũng không có.”
“Nhưng ít ra trong quá trình anh yêu em ——” cô nhướng mi, hai mắt lộng lẫy nhìn Lâm Thanh Hàn, ở dưới ánh đèn, gương mặt ôn nhu phảng phất như thêm một tầng diễm lệ và tự tin “Em cũng sẽ yêu anh, toàn tâm toàn ý.”
Ôn Nhuyễn không hề sợ hãi qua đi, cũng sẽ không lo lắng về tương lai.
Ở trong thời gian mà mình có, cùng người yêu ở bên nhau, không hỏi tương lai, không màng quá khứ, chỉ nhìn hôm nay.
Ôn Nhuyễn muốn
Cùng Lâm Thanh Hàn thử lại một lần nữa.
Kết cục nếu tốt thì tất nhiên là tốt nhất.
Nếu không tốt, cũng không cần thiết lại rối rắm nữa, chỉ lần nỗ lực là đả đủ rồi.
* Hoàn chính văn ( Anh nhà bị ăn hành tới hoàn chính văn luôn ác vl)