Chương 149
Ánh mắt của Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long đều tràn ngập lửa giận điên cuồng.
Lâm Kiều Hân vô thức lùi lại về sau, cuối cùng cũng phát hiện có gì đó sai sai.
Nhưng giờ đây… tất cả đều đã muộn màng.
Lý Phượng Cầm cũng đờ người lại chỗ lắc đầu nguầy nguậy: “Không thể nào… Không thể như vậy được… Kiều Hân, con sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu đúng không?”
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười châm chọc.
Anh cũng không sốt ruột. Dù sao chỉ cần đợi ông cụ Lâm tỉnh lại, mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Bây giờ cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Liễu Thanh Duyệt mà thôi.
Đương nhiên anh rất có lòng tin với chị tư của mình.
Lâm Kiều Hân cũng nghĩ vậy, cắn răng gằn giọng nói: “Các người làm vậy là hãm hại tôi! Vu oan tôi! Đợi đến khi ông nội tỉnh lại, chân tướng sẽ được làm rõ!”
Lâm Tuấn Khải cười lạnh một tiếng: “Cô tưởng chúng tôi đều là đồ ngốc à?”
“Cô đã dùng tới thuốc độc rồi. Chẳng lẽ cô còn để cho ông nội tỉnh lại lần nữa sao?”
“Hiện giờ chiếc bình này đang nằm trong tay tôi, nhân chứng vật chứng đều có cả. Chỉ cần xác minh thứ trong bình này giống với loại độc ông nội trúng phải là được. Chắc chắn là do cô làm!”
Nghe anh ta nói thế, Lâm Kiều Hân hốt hoảng lùi lại, toàn thân như bị rút cạn sức lực.
Cô vội vàng suy tư, trong đầu cũng dần hiện lên đáp án.
Cô ngẩng phắt đầu lên, khó tin nhìn chằm chằm Lâm Tuấn Khải!
“Hừ, mau đi xét nghiệm cái này đi! Nếu thật sự là do cô làm… hừ!”
Lâm Quốc Phong vung tay ra lệnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lâm Kiều Hân.
Ngay sau đó liền có người ở phía sau đứng ra cầm chiếc bình bỏ ra ngoài.
Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi, suy nghĩ đã trở nên rõ ràng.
Cô gần như xác định được chuyện này là do Lâm Tuấn Khải ra tay. Nhưng cô không thể hiểu được tại sao anh ta lại làm như vậy!
Trong lúc mọi người vẫn chưa hết sững sờ, một tràng tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa vang lên.
Cửa phòng được mở ra, phó viện trưởng Đường Quốc Trung đi vào.
Lâm Quốc Phong lại căm hận lườm Lâm Kiều Hân thêm một cái rồi mới cất bước tiến lên, cung kính nói: “Chú Đường, bố cháu…”
“Haiz”.
Đường Quốc Trung nặng nề thở dài, bất lực nói: “Tôi đã hiểu bệnh tình của ông ấy như thế nào rồi. Hiện giờ tình hình của ông ấy vô cùng nguy kịch”.
“Loại độc này cực kỳ hiếm thấy, có tác hại rất lớn với khối u ác tính trong người ông ấy, làm khối u nhanh chóng khuếch tán hơn”.
“Lúc đầu ông cụ vẫn còn bốn ngày để chữa trị, nhưng mà bây giờ… cùng lắm chỉ còn hai tiếng nữa thôi…”
Nghe xong, đám người đều giật mình kinh hãi!
“Cái gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!