“Minh Vũ, khổ cho cháu rồi”.
Câu nói cùng cuối nghiêm nghị lạ thường.
Anh cười nhạt một tiếng đáp: “Không khổ, cháu nên làm mà”.
Ông cụ Lâm lẳng lặng gật đầu, chăm chú nhìn anh.
Mãi lâu sau, ông cụ mới nói tiếp: “Được rồi, không còn sớm nữa, hôm nay cũng mệt mỏi lắm rồi”.
“Đôi vợ chồng son hai đứa mau đi về nghỉ ngơi đi”.
Trương Minh Vũ khẽ cười đáp: “Vâng”.
Nhưng Lâm Kiều Hân vẫn đang chìm trong ngơ ngác.
Một lát sau cô mới có thể phản ứng lại.
Cô bĩu môi lẩm bẩm: “Lại nói là đôi vợ chồng son!”
Anh nhanh chóng rời đi.
Cô cũng chỉ có thể yên lặng theo sau.
Ông cụ Lâm dựa lưng vào ghế, vẻ già nua lập tức biến mất, thay vào đó là ánh mắt sáng suốt.
Mãi lâu sau, ông cụ mới bật cười.
Bấy giờ, Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân đã đi ra khỏi căn biệt thự.
Trên gương mặt xinh đẹp của cô vẫn đỏ rực.
Anh nhếch miệng cười nói: “Thế… đôi vợ chồng son chúng ta đi đâu nghỉ ngơi đây?”
Cô mím chặt môi.
Anh bỗng thấy đắc ý lạ thường!
Đột nhiên bên hông truyền tới một cơn đau nhói…
Hự!
Trương Minh Vũ hít một hơi khí lạnh!
Đau… đau quá!
Anh trợn tròn mắt, cả người cứng đờ!
“Đau đau đau… đau quá…”, anh nhe răng trợn mắt hét lên.
Hừ!
Lâm Kiều Hân khẽ hừ một tiếng rồi mới chịu buông tay.
Bấy giờ anh mới thở hắt ra, bực bội trừng mắt lườm cô.
Sao lúc nào… cũng nhéo người ta!
Anh ngẩng đầu lên tìm kiếm, phát hiện cô đã cách mình một đoạn rất xa.
Anh bất lực lắc đầu, lặng lẽ đuổi theo sau.
Nửa đêm rồi, anh cũng không thể quay về nhà.
Anh theo dõi hướng đi của cô, thấy cô đi về phía căn biệt thự cuối cùng.
Anh nhếch miệng nở nụ cười.
Xem như cô còn có tình người!
Hai người họ nhanh chóng đi vào trong biệt thự.
Bật đèn sáng trưng.
Bên trong vẫn sạch sẽ tinh tươm như trước.
Anh khẽ mỉm cười.
Trong đầu anh vô thức hiện ra cảnh tượng hai người cùng nhau dọn dẹp vào tối đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!