Không thấy bóng dáng Lâm Kiều Hân đâu cả.
Trương Minh Vũ tiến về phía Tần Minh Nguyệt.
Cô ta xoay người đi vào phòng, anh cũng vào theo.
"Đóng cửa lại".
Tần Minh Nguyệt chỉ bình thản nói một câu.
Sau đó cô ta ngồi xuống.
Đóng cửa?
Trương Minh Vũ càng thấy lạ hơn.
Anh đóng cửa theo lời cô ta.
Tần Minh Nguyệt giơ bàn tay trắng nõn lên ra hiệu, nói: "Ngồi đi".
Trương Minh Vũ ngồi đối diện cô ta rồi hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Hôm nay Tần Minh Nguyệt sao sao thế nhỉ.
Cô ta nâng mặt lên làm lộ ra dung nhan tuyệt đẹp: "Cảm ơn anh vì chuyện khi trước".
"Nếu như không có anh thì tôi gặp rắc rối to rồi".
Bấy giờ Trương Minh Vũ mới hiểu là chuyện gì, cười đáp: "Dù tôi không đến thì vẫn còn chú ba của cô mà".
Cô ta từ tốn sửa lời anh với đôi mắt lấp lánh đầy sao: "Anh không tới thì chú ba của tôi cũng không tới đâu".
Gì cơ?
Trương Minh Vũ sững người.
Lúc này anh mới nhớ đến chuyện ngày đó.
Trương Minh Vũ cũng không hiểu vì sao Tần Bác Quang lại cư xử một cách cung kính với mình như vậy.
Tần Minh Nguyệt nhướng mày hỏi: "Rốt cuộc thân phận của anh là gì?"
Đây là vướng mắc trong lòng cô ta từ đó đến giờ.
Đường đường là đại tướng mà lại ăn nói lễ phép với Trương Minh Vũ như thế...
Trương Minh Vũ lúng túng trả lời: "Nếu tôi nói tôi chẳng có thân phận gì cả thì cô có tin không..."
Sau một lúc chần chừ, Tần Minh Nguyệt gật đầu đáp: "Tin".
Hả?
Trương Minh Vũ ngây ra.
Tin luôn sao?
Tần Minh Nguyệt nhoẻn môi: "Anh đã cứu tôi một mạng, sau này tôi sẽ báo đáp anh".
Trương Minh Vũ nói với giọng ngán ngẩm: "Chẳng phải cô cũng cứu tôi rồi đấy sao".
Tần Minh Nguyệt lắc đầu, bảo: "Không giống, đây là trách nhiệm của tôi".
Chà...
Trương Minh Vũ không biết nên nói gì hơn.
Trương Minh Vũ cũng không nói gì nữa.
Cô ta chỉ quan sát anh trong yên lặng.
Trương Minh Vũ hơi sờ sợ khi bị Tần Minh Nguyệt nhìn chằm chằm như thế.
Toàn thân anh cứ ngường ngượng thế nào!
Rất lâu sau, Tần Minh Nguyệt khẽ cười, lên tiếng: "Tự nhiên tôi tò mò về anh quá".
Đôi mắt cô ta sáng rỡ.
Gì cơ?
Trương Minh Vũ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô ta.
Môi mấp máy, nhưng rồi anh vẫn không thốt được một lời.
Tần Minh Nguyệt dựa lưng vào ghế, chuyển chủ đề: "Phải rồi, chú ba của tôi bảo tôi nói vài chuyện với anh".
"Nhà họ Âu Dương đang ấp ủ một âm mưu đáng gờm".
"Một khi thời cơ của họ tới, anh sẽ gặp rắc rối lớn".
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Thảo nào dạo gần đây không thấy nhà họ Âu Dương có động thái gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!