Nhưng bây giờ... có hối hận cũng đã muộn!
Tần Minh Nguyệt nheo mắt, lạnh lùng nói: "Ông Đỗ, ông vừa đến, còn chưa rõ chuyện thế nào đã vội nói tôi không xử lý sự việc theo phép công?"
Đỗ Nam Thiên lạnh nhạt vặn hỏi: "Ha, lẽ nào cậu Âu Dương Triết đây đường đường là cậu ấm nhà họ Âu Dương ở thủ đô lại lừa gạt lão già này sao?"
Cái gì?
Lão ta vừa dứt lời, đám đông lập tức trợn tròn mắt.
Người có thể vào đây dùng cơm, không giàu có thì cũng thuộc hàng quyền quý.
Vì thế, dĩ nhiên họ đều từng nghe nói ít nhiều về nhà họ Âu Dương của thủ đô.
Đây chính là tập đoàn lớn đa quốc gia đó!
Người này... là cậu ấm của nhà họ Âu Dương?
Ực!
Sau một hồi sững sờ, đám đông lại gian nan nuốt nước miếng vì chấn động.
Âu Dương Triết nhếch miệng nở nụ cười đắc ý.
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Đây là lí do? Đây là cách mà ông Đỗ đây làm việc theo phép công?"
Đỗ Nam Thiên vẫn bình thản như không, chỉ lạnh nhạt nói: "Đừng lải nhải vô ích, mau bắt thằng ranh kia lại cho tôi".
"Theo tôi được biết, cục trưởng Tần đây ở Hoa Châu này không chỉ vì một vị trí đó đâu nhỉ?"
“Vị trí này có ý nghĩa với cô ra sao, tôi và cô đều biết rõ”.
"Còn dong dài nữa thì cô khó lòng giữ nổi vị trí kia đấy".
Nói đoạn, ánh mắt lão ta lóe lên một tia sáng lạnh.
Hả?
Tần Minh Nguyệt nhíu mày.
Trương Minh Vũ cũng bối rối.
Tần Minh Nguyệt còn có mục đích khác?
Bỗng anh chợt cảm thấy, Hoa Châu này hệt như một vũng nước đục, hỗn loạn vô cùng.
Sảnh tiếp đón lại rơi vào tĩnh lặng.
Hồi lâu sau, Tần Minh Nguyệt vẫn chưa thể nói được một lời.
Mọi người xung quanh thấy thế thì đều đã hiểu.
Trương Minh Vũ coi như xong rồi!
Trương Minh Vũ nheo mắt, trong lòng cũng bắt đầu nổi lên một cảm giác khẩn trương và nặng nề.
Âu Dương Triết cười cười như nghiền ngẫm, nói: "Cục trưởng Tần, không nói gì là không được đâu, cô cần phải có hành động rõ ràng đi thôi".
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!