Một lúc lâu sau, cô ấy mới nói: “Cô ấy không sao, đều là vết thương ngoài da, chỉ là vết thương này…”
Suy cho cùng, Lâm Kiều Hân da mỏng thịt mềm ...
Liễu Thanh Duyệt kéo lớp áo trước ngực Lâm Kiều Hân.
Lộ ra mảnh da trắng nõn.
Trương Minh Vũ đỏ mặt, vô thức quay đầu nhìn sang một bên.
Mặt Lâm Kiều Hân cũng đỏ ửng.
Nhưng phản ứng của Trương Minh Vũ ...
Không biết vì sao, trong lòng Lâm Kiều Hân lại xuất hiện một cảm giác chua xót.
Tại sao……
Haizz.
Cuối cùng, Lâm Kiều Hân khẽ thở dài, nhưng trong đôi mắt đẹp của cô lại lóe lên vẻ kiên định!
Lâu sau, Liễu Thanh Duyệt trầm giọng nói: "Bị rách da, chỗ này rất dễ khôi phục, nhưng vết thương...”
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày.
Lâm Kiều Hân không có biểu cảm gì trên khuôn mặt.
Xét cho cùng... mong ước lớn nhất của cô là sống sót ra ngoài.
Trương Minh Vũ lo lắng hỏi: "Vết thương sao vậy?"
Liễu Thanh Duyệt hơi lo lắng nói: "Vết thương chắc là sẽ để lại sẹo”.
Hả?
Đôi mắt của Trương Minh Vũ mở to ngay lập tức.
Sẹo ư?
Chuyện này...
Suy cho cùng, cô gái nào mà không yêu cái đẹp chứ?
Vết thương khiến người khác nhìn cũng khiếp sợ này sẽ để lại sẹo lớn đến mức nào?
Lâm Kiều Hân khẽ cau mày.
Nhưng... cô nhanh chóng nghĩ thông suốt.
Trương Minh Vũ nghiêm túc hỏi: “Chị tư, có cách nào không để lại sẹo không?”
Liễu Thanh Duyệt nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Bây giờ đưa tới bệnh viện thẩm mỹ tốt nhất cũng vô dụng, vết thương còn chưa lành”.
"Nhưng sau khi lành... cũng không dễ dàng loại bỏ”.
Không dễ dàng để loại bỏ?
Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, hỏi: "Nói cách khác, vẫn còn có cách đúng không?”
Liễu Thanh Duyệt gật đầu nói: "Có, nhưng dược liệu rất khó tìm”.
Dược liệu ư?
Chuyện này...
Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Cần dược liệu gì?"
Thấy vậy, ánh mắt kiên định của Lâm Kiều Hân càng thêm sâu!
Anh ấy…
Rõ ràng là vết thương trên người mình, vậy mà anh ấy còn nôn nóng hơn mình nữa...
Vô thức, khóe miệng Lâm Kiều Hân chậm rãi nở nụ cười.
Thật ấm áp.
Trương Minh Vũ không để ý, trong lòng rất sốt sắng.
Thấy vậy, Liễu Thanh Duyệt chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Dược liệu này thật sự rất khó tìm, chị đưa phương thuốc cho em cũng vô dụng, trong đó có một loại dược liệu đã nhiều năm nay chị chưa từng thấy... "
Trương Minh Vũ cau mày.
Rất hiếm ư?
Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ nói: "Vậy hãy đưa phương thuốc cho em, ngộ nhỡ em có thể tìm được”.
Liễu Thanh Duyệt gật đầu nói: "Được rồi, khi về chị sẽ tìm lại, phương thuốc này về cơ bản không thể dùng được nên chị cũng chẳng nhớ”.
Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.
Liễu Thanh Duyệt liếc mắt không vui.
Cô ấy biết bây giờ có nói gì cũng vô ích, bảo Trương Minh Vũ tự mình đập đầu vào tường còn dễ hơn.
Liễu Thanh Duyệt nói: "Được rồi, trước tiên em hãy đưa Kiều Hân về phòng, chị sẽ đi tìm một ít rượu thuốc, em giúp cô ấy làm sạch vết thương”.
Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.
Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt đứng dậy bước ra khỏi biệt thự.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!