Cô ta bối rối nói.
Anh buồn bực hỏi: “Thế thì phải làm sao? Không được ngủ, cũng không được đi, cô có còn cho người ta sống nữa không hả?”
Cô ta khẽ cắn răng, vội vàng nhắc nhở: “Anh nói bé thôi, đừng để người khác nghe thấy!”
Bộ dạng thận trọng sợ sệt của cô ta càng khiến anh thấy hài lòng.
Thật sảng khoái!
Một lúc sau, cô ta mới nhỏ giọng nói: “Cùng lắm thì… cùng lắm thì tôi ngủ với anh là được chứ gì? Không thì tôi ngủ dưới đất cũng được…”
Có thể khiến cô ta chủ động nhận ngủ dưới đất đã rất khó khăn rồi.
Trương Minh Vũ tỏ ra bực bội nói: “Quan trọng là tôi không muốn ngủ với cô! Tôi không thể chịu ấm ức như vậy được!”
“Tôi là trai tân vừa mới ở rể nhà vợ! Bây giờ tôi ngủ với cô thì chả mất hết mặt mũi à?”
Hàn Thất Thất trợn tròn mắt!
Kẻ không biết xấu hổ là vô địch thiên hạ!
Tôi còn chưa nói mình phải chịu nhục! Anh đã tủi thân trước sao?
Đã vào ở rể lại còn trai tân…
Cô ta bất lực nói: “Sao… sao anh lại như vậy cơ chứ? Tôi mặc kệ, dù thế nào thì lần này anh cũng phải giúp tôi bằng được!”
“Nếu không… nếu không thì… tôi đã giúp anh rồi! Anh không thể không giúp tôi!”
Giọng điệu của cô ta vẫn tràn đầy kiêu ngạo.
Trương Minh Vũ cố nhịn cười.
Nhưng bây giờ anh cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Đi không được, còn nếu ngủ cùng cô ta thì rất khó chịu…
Trong lúc anh đang đấu tranh tư tưởng, chuông điện thoại đột nhiên réo inh ỏi.
Anh giật nảy mình mở ra xem, thấy người gọi tới là Lý Phượng Cầm.
Anh nhíu mày ấn nghe máy.
Ngay sau đó, giọng nói chanh chua của bà ta lập tức vang lên: “Nghe điện thoại cũng lề mà lề mề! Mày có thấy Kiều Hân đâu không?”
Lâm Kiều Hân… lại mất tích rồi sao?
Anh nhíu mày đáp: “Con không thấy, cô ấy lại…
Anh chưa kịp nói hết câu đã bị bà ta dập máy không thương tiếc, trong điện thoại chỉ còn tiếng báo máy bận!
Trong lòng anh chợt thấy lo lắng lạ thường.
Chẳng lẽ người của Thần Ẩn tìm tới nhanh vậy sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!