“Tối qua bị chị ba phá quấy nên chị vẫn chưa có cơ hội trò chuyện hẳn hoi với em. Lâu rồi không gặp nhau, có nhớ chị không hả?”, cô ấy ung dung hỏi, giọng nói lười biếng.
Một cái nhăn mày hay một nụ cười của cô ấy đều có thể hớp hồn người khác.
Trương Minh Vũ lúng túng cười đáp: “Đương nhiên nhớ rồi, ngày nào cũng nhớ!”
Liễu Thanh Duyệt cười khiến hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm. Cô ấy lại hỏi: “Ban ngày nhớ… hay là ban đêm nhớ?”
Nói xong, cô ấy nhìn anh với ánh mắt quyến rũ.
Ừng ực!
Anh gian nan nuốt nước bọt, chột dạ thu mắt lại.
Thế này… chịu sao nổi…
“Chị tư đừng trêu em nữa…”, anh bất đắc dĩ nói.
Liễu Thanh Duyệt nhoẻn miệng cười, lúc này mới chịu thu lại ánh mắt mê người.
Gọi đồ ăn xong xuôi, Trương Minh Vũ lập tức nghĩ tới chuyện thần y.
Anh bắt đầu do dự, không biết nên mở miệng thế nào, sợ mình đột ngột hỏi sẽ giống như Tô Mang…
“Còn khách sáo với chị cái gì, muốn gì cứ nói”, Liễu Thanh Duyệt khẽ ngả ra sau, thản nhiên nói.
Giọng nói bá đạo này…
Trương Minh Vũ giật mình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Sao… sao chị biết được chuyện của em…”
Liễu Thanh Duyệt nở nụ cười đắc ý: “Chị đây đã nhìn em lớn lên, có chuyện gì của em mà chị không biết chứ?”
Nói xong, cô nhìn anh đầy ẩn ý.
Thế này…
Trương Minh Vũ thật sự bất lực, vừa mới gặp đã trêu ghẹo…
Nếu cô ấy đã biết tỏng thì anh cũng không giấu nữa, dè dặt hỏi: “Thế… chị tư à, chị… có phải là thần y Thanh Duyệt kia không?”
“Thần y Thanh Duyệt?”
Liễu Thanh Duyệt cau mày, ngạc nhiên hỏi lại.
Lòng anh trầm xuống.
Xong đời rồi…
Không phải sao?
Anh gật đầu, nội tâm cũng dần trở nên phức tạp.
Nếu Liễu Thanh Duyệt không phải thần y, vậy chuyện này khó mà giải quyết được. Quan trọng nhất là tính mạng của ông cụ Lâm…
Cô ấy nhanh chóng trả lời: “Hình như là danh hiệu xàm xí mà đám người nhàm chán kia đặt cho chị từ mấy năm trước thì phải. Sao hả?”
Câu nói này của cô ấy khiến Trương Minh Vũ mừng rỡ!
“Chị thật sự là thần y Thanh Duyệt sao? Chị giỏi thật đấy!”
Trương Minh Vũ thật sự kính nể người chị này của mình! Trong lòng điên cuồng kích động!
Chị tư là thần y Thanh Duyệt, vậy thì ông cụ Lâm…Liễu Thanh Duyệt nhíu mày, bực bội nói: “Muốn nói gì thì nói đi”.
Trương Minh Vũ kích động hỏi: “Chuyện là… em có thể nhờ chị cứu một người được không?”
“Bọn họ nói chỉ có chị ra tay mới có khả năng sống sót…”
Dứt lời, anh nhìn cô ấy bằng ánh mắt chờ mong.
Liễu Thanh Duyệt nhướng mày, kinh ngạc hỏi: “Cô vợ kia của em à?”
Anh vội vàng lắc đầu, xấu hổ cười đáp: “Là ông nội của cô ấy…”
Chân mày vốn đang thả lỏng của Liễu Thanh Duyệt lại nhíu chặt thêm lần nữa.
Trương Minh Vũ không khỏi trở nên căng thẳng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!