“Đúng là chưa từng nghe tới”, Trương Minh Vũ cười đáp.
Ánh mắt Âu Dương Triết loé sáng, vẫn luôn giữ nụ cười nhạt trên môi.
Trông có vẻ là người vô hại.
Liễu Thanh Duyệt mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, chắc hẳn anh cũng đoán được rồi. Đây là chồng tôi, anh từ bỏ đi”.
Quả nhiên…Trương Minh Vũ thấy vô cùng bất lực.
Âu Dương Triết cười khẩy, chậm rãi lấy điện thoại hí hoáy nhắn tin.
Anh sững sờ.
Vừa rồi anh ta còn phong độ ngời ngời cơ mà, thế này không được lịch sự cho lắm đâu…
Chỉ một lát sau, Âu Dương Triết ngẩng đầu cười nói: “Anh ta tên là Trương Minh Vũ, con rể nhà họ Lâm, rất nổi danh ở Hoa Châu. Sao lại biến thành chồng em được?”
Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ trợn tròn mắt!
Chỉ mới gặp nhau được hai phút mà anh ta đã có thể điều tra ra gốc gác của anh rồi sao?
Lúc này, anh chợt có cảm giác, dường như Âu Dương Triết này không hề đơn giản.
“Tôi cũng không lừa anh nữa. Chắc anh cũng có thể tra ra được, cậu ấy là sư đệ của tôi. Cậu ấy ở nhà họ Lâm chỉ là để thực hiện một vài nhiệm vụ mà thôi”.
“Chúng tôi đã làm đám cưới từ rất lâu rồi”.
Liễu Thanh Duyệt không hề để ý nói ra sự thật.
Cô ấy biết rõ dù có nói dối cũng sẽ bị điều tra ra.
Khoé miệng Trương Minh Vũ co giật.
Đã làm đám cưới…
Trò chơi cô dâu chú rể hồi nhỏ cũng được tính sao…
Âu Dương Triết vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng trên môi: “Thanh Duyệt, em đừng làm loạn nữa. Tình cảm có thể từ từ vun đắp. Cho dù em không thích anh cũng không cần phải lừa anh. Em biết anh có thể điều tra được hết những chuyện này mà”.
“Lừa anh?”
Liễu Thanh Duyệt nở nụ cười khêu gợi, quay đầu nhìn sang Trương Minh Vũ.
Anh chợt có dự cảm chẳng lành, chưa kịp phản ứng lại đã cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên môi…
Hương thơm mê người quẩn quanh nơi chóp mũi!
Mẹ nó!
Trương Minh Vũ trợn trừng mắt, mẹ nó lại bị cưỡng hôn rồi!
Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã cảm thấy một khí thế lạnh lùng toả ra xung quanh!
Anh giật nảy mình.
Quay sang trông thấy nụ cười trên mặt Âu Dương Triết dần biến mất, cả người dựa vào lưng ghế, ung dung bắt chéo chân.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Quả nhiên người đàn ông này không tầm thường!
Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt nói: “Chắc anh cũng biết tính tôi ra sao, bây giờ chịu tin chưa?”
“Tin rồi”, Âu Dương Triết khẽ cười, ánh mắt loé sáng.
“Anh đi được rồi đấy”, Liễu Thanh Duyệt lạnh lùng cất giọng nói.
Âu Dương Triết nhướng mày, nghiêm túc nói: “Em biết làm như vậy không tốt cho em mà, hơn nữa… có một số chuyện không ai biết trước được, em thấy có đúng không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!