Trương Minh Vũ sắp tức nổ phổ!
Coi anh như không khí vậy sao?
Hơn nữa thằng ranh này đã nói tới vậy rồi, sao Lâm Kiều Hân không thèm phản ứng gì vậy?
Ngay khi anh sắp không nhịn được muốn ra mặt, cô bỗng lên tiếng gọi: “Minh Vũ, em khát nước”.
Anh sửng sốt.
Khát nước?
Anh ngơ ngác nhìn cô một hồi, đúng lúc thấy cô đang nháy mắt ra hiệu cho mình.
Anh ngẩn ra rồi nhanh chóng phản ứng lại!
Cô đang cho anh cơ hội thể hiện đây mà!
“Được thôi!”, anh nhếch miệng cười nói.
Sau đó, anh sảng khoái đi tới chỗ tủ lạnh!
Anh nhanh chóng bê một cốc nước trái cây ra cho cô, cười nói: “Này, em uống đi”.
Lâm Kiều Hân mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn chồng nhiều”.
Chồng…
Trương Minh Vũ vui như mở cờ trong bụng!
Lý Phượng Cầm nhíu mày, ánh mắt loé lên lửa giận.
Dịch Thanh Tùng cũng ngồi thẳng lưng lên, sắc mặt tối sầm lại.
Trước khi trở về hắn ta đã nghe ngóng chuyện của Lâm Kiều Hân, biết cô đã kết hôn, cũng nghe thấy mấy tin đồn về Trương Minh Vũ.
Hắn ta lập tức nở nụ cười lạnh lẽo.
Ngay sau đó, hắn ta lịch sự giơ tay: “Chào anh, chắc anh chính là chồng của Kiều Hân nhỉ?”
Anh cũng giơ tay phải ra bắt tay đối phương một cái, gật đầu đáp: “Trương Minh Vũ”.
Hai người bắt tay xong, Lý Phượng Cầm liền chán ghét quát tháo: “Không biết quy củ gì cả! Mày có thân phận gì mà dám bắt tay với Thanh Tùng? Mày biết thằng bé là ai không hả?”
Trương Minh Vũ không thèm để bụng, chỉ cười nói: “Biết chứ, rùa biển* chứ gì”.
*Trong tiếng Trung từ “rùa biển” đồng âm với “du học nước ngoài trở về” nên Trương Minh Vũ nói “rùa biển”, Dịch Thanh Tùng vẫn không nghe ra Trương Minh Vũ nói đểu mình.
Sau đó, anh nhìn sang Dịch Thanh Tùng, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Phải rồi, anh về từ… vùng biển nào đấy?”
Anh còn cố tình ngắt lại một chút ở giữa.
Phụt.
Lâm Kiều Hân vừa uống một ngụm nước trái cây, suýt thì phun hết ra ngoài.
Dịch Thanh Tùng cũng không nghe ra được điều bất thường, vô tư cười đáp: “Xin thứ lỗi cho tôi bất tài, nếu là biển… thì khi về có đi qua Thái Bình Dương”.
Lời nói rất khiêm tốn nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiêu ngạo.
Nước nào phải đi qua Thái Bình Dương mới trở về được, lời hắn ta nói đã rất rõ ràng.
Lâm Kiều Hân mím chặt môi, cố nén cơn buồn cười.
Trương Minh Vũ lại không thèm nể mặt cười phá lên, kính nể nói: “Đúng là tài giỏi, không dễ dàng gì cả”.
Nói xong, anh lập tức quay ngoắt ra sau, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mẹ nó quá giỏi… từ Thái Bình Dương… bơi về đây kiểu gì vậy…”
Giọng anh nói không lớn, cả Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng đều không nghe thấy gì.
Nhưng đúng lúc anh đi ngang qua Lâm Kiều Hân nên cô nghe rõ mồn một từng chữ.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!