Ai cũng trợn tròn mắt nhìn anh, thậm chí còn hoài nghi mình vừa nghe lầm!
Dịch Thanh Tùng nhíu mày hỏi lại: “Chắc là anh nghe nhầm rồi. Tập đoàn Đại Phú mà tôi nói là doanh nghiệp hàng đầu Hoa Châu chúng ta cơ”.
Trương Minh Vũ thản nhiên nhún vai: “Đúng rồi, chủ tịch của bọn họ là Trần Đại Phú còn gì? Chắc là Hoa Châu không còn Trần Đại Phú nào nữa đâu…”
Chuyện này…
Dịch Thanh Tùng choáng váng không nói nên lời.
Trương Minh Vũ… là thằng ngu à?
Lý Phượng Cầm nhanh chóng lấy lại tinh thần, nổi giận quát: “Láo toét! Mày nói nhăng nói cuội gì đấy thằng kia? Sao người có địa vị như chủ tịch Trần có thể bị loại vô dụng như mày sai bảo được?”
“Mày không tự nhìn lại xem mình là hạng người gì! Được làm bảo vệ ở tập đoàn Đại Phú là phúc phận tám đời nhà mày rồi!”
“Còn dám ở đây khoác lác… Ôi trời!”
“Nếu bị người khác nghe thấy được, cả nhà họ Lâm bọn tao đều bị mày liên luỵ mất! Mày đúng là đồ quạ đen!”
Nói xong, bà ta lại nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét!
Lâm Kiều Hân sợ ngây người, mờ mịt nhìn Trương Minh Vũ. Trước kia cô cũng không phát hiện ra anh có thể khoác lác đến vậy đâu!
Khoé miệng anh khẽ co giật.
Nói thật… mà vẫn bị chửi?
Dịch Thanh Tùng nhếch mép cười lạnh, vội vàng lên tiếng: “Không sao đâu bác gái, dù sao ở đây cũng đều là người nhà mình, sẽ không bị truyền ra ngoài đâu”.
Người nhà mình?
Anh cau mày, ánh mắt tỏ vẻ trào phúng.
Lý Phượng Cầm lại vui vẻ ra mặt: “Cháu thật biết nói chuyện!”
Trương Minh Vũ cười khẩy thầm nhủ: “Thời thế thay đổi rồi, con chó con mèo gì cũng trở thành con trai ruột. Nuôi một con rùa cũng coi thành người nhà được”.
Lâm Kiều Hân lại không kiểm soát được khoé môi, trong lòng vừa tức vừa buồn cười.
Lý Phương Cầm không không hiểu anh đang nói gì, lại giận dữ quát: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mày mau cảm ơn Thanh Tùng đi. Người ta có lòng tốt giới thiệu việc làm cho mày đấy!”
Anh mất kiên nhẫn đáp: “Ôi trời, chỉ là bảo vệ của tập đoàn Đại Phú thôi mà. Con nói với Trần Đại Phú một tiếng là được”.
“À đúng rồi người anh em rùa biển, anh có muốn thăng chức không? Muốn làm gì cứ nói với tôi, tôi sẽ bảo Trần Đại Phú cho”.
“Dù sao… cũng đều là người nhà với nhau cả. Không cần khách sáo với tôi đâu”.
Làm gì có ai không yêu con trai nhà mình.
Đương nhiên, anh chỉ có thể nhủ thầm câu cuối trong đầu.
“Mày…”
Lý Phượng Cầm tức giận thở hổn hển.
Lâm Kiều Hân cũng phải nhíu chặt chân mày. Trương Minh Vũ thật sự khoác lác hơi quá rồi.
Dịch Thanh Tùng nổi giận đùng đùng: “Này anh Minh Vũ, anh nói như vậy là không đúng đâu. Người như chủ tịch Trần không phải người anh có thể tuỳ tiện sai bảo”.
“Anh cứ như vậy sẽ gây hoạ cho nhà họ Lâm đấy”.
Trương Minh Vũ bực bội trừng mắt: “Được rồi, nói thật cũng không tin. Vậy anh cứ làm cái chức giám đốc bé tí kia của anh đi. Tôi mặc kệ đấy”.
“Đúng là có lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ sói”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!