Anh bất đắc dĩ nhún vai: “Con xin lỗi gì mới được. Con muốn giúp anh ta cơ mà…”
“Mày…”
Lửa giận trong lòng bà ta bốc lên ngùn ngụt.
Dịch Thanh Tùng tức tối thở hổn hển. Kế hoạch ban đầu bị làm hỏng, đầu óc hắn ta đã bắt đầu trở nên lộn xộn.
“Thôi bỏ đi bác gái. Cháu thấy anh ta ở nhà họ Lâm cũng không cần cháu giúp gì đâu”.
“Đã vậy, cháu xin về trước”.
Nói xong, hắn ta đứng bật dậy, làm bộ muốn bỏ đi.
Lý Phượng Cầm cuống quýt đứng lên giữ chặt cánh tay của hắn ta khuyên nhủ: “Cháu đừng giận mà. Nó chỉ đang nói khoác thôi. Hiện giờ tình hình nhà họ Lâm rất khó khăn, nếu không có cháu thì không còn ai giúp Kiều Hân nhà bác nữa!”
Nghe thấy nhắc tới Lâm Kiều Hân, cơn giận trong mắt Dịch Thanh Tùng mới dịu đi một chút.
“Bác gái cứ yên tâm, ngày mai cháu sẽ đưa Kiều Hân tới tập đoàn Đại Phú làm quen với mấy người bạn mới. Chứ bây giờ cháu thật sự không thể ở đây thêm được nữa”.
Hắn ta hít một hơi thật sâu, gian nan nói ra.
Sau đó, hắn ta dứt khoát đi ra ngoài cửa.
Lý Phượng Cầm thở hắt ra, vội nói: “Cháu đừng vội, để bác tiễn cháu”.
Bà ta vừa gọi với theo vừa tức tốc chạy ra.
Trên mặt Trương Minh Vũ lộ vẻ bất đắc dĩ.
Anh ngẩng đầu lên, giật mình đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lâm Kiều Hân.
Anh không khỏi sững sờ, không biết cô lại làm sao.
Nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Anh quay đầu lại, trông thấy Lý Phượng Cầm đang đứng chống nạnh ngay trước sofa, mặt mày nhăn nhó vì tức giận.
“Trương Minh Vũ, mày giỏi lắm! Làm gì cũng không xong, được mỗi khoác lác là giỏi! Mày có biết xấu hổ không hả?”
“Mày quen biết chủ tịch Trần? Sao mày không nói mày quen cả ông trời luôn đi!”
“Cho dù chủ tịch Trần biết tên mày cũng là vì cái tiếng ăn hại của mày! Mày biết mày đã phá hỏng chuyện lớn như thế nào của bọn tao không?”
Giọng nói chanh chua vang lên liên tiếp như súng liên thanh.
Nước miếng văng tung toé, nơi có ánh nắng chiếu vào sẽ biến thành cầu vồng.
Trương Minh Vũ co giật khoé miệng, nội tâm lại càng bất lực.
Dù anh muốn nói thật… cũng không được à?
Sao chẳng ai chịu tin anh vậy…
Anh ngẩng đầu, đúng lúc trông lấy Lâm Kiều Hân đang liếc mắt ra hiệu với mình.
Cho anh đi hả?
Anh trố mắt nhìn, lòng thầm vui vẻ, vội vàng đứng dậy chạy biến vào phòng ngủ.
“Ê, ai cho mày đi…”, Lý Phượng Cầm giận tím mắt.
Lâm Kiều Hân lập tức lên tiếng ngắt lời: “Mẹ, mai con phải tới tập đoàn Đại Phú à? Không biết có thể quen được nhân vật lớn như thần y gì hay không nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!