Long Tam không đuổi theo, chỉ nghiêm túc nói: "Thằng nhãi này không đơn giản, với tốc độ này muốn đuổi theo tôi phải dùng hết sức, nhưng tôi sợ đây là kế điệu hổ ly sơn!"
Trương Minh Vũ gật đầu cười nói: "Giặc cùng chớ đuổi, chúng ta mau về thôi, sợ quá đi".
Nói xong anh liền khập khiễng đi sang bên cạnh.
Hàn Thất Thất nhìn Trương Minh Vũ, vội vàng tiến lên dìu anh.
Mặt Chu Vân Phong sưng như đầu heo, trong mắt vô cùng âm trầm.
Đã vậy rồi còn để Trương Minh Vũ bỏ chạy!
Hàn Thất Thất quét mắt nhìn, không nhận ra đấy là Chu Vân Phong, liền ngồi xuống con Mercedes-Benz.
Long Tam nhanh chóng lái đi.
Bọn họ vừa đi, còi xe cảnh sát đã vang lên.
Chu Vân Phong hoảng thật rồi, anh ta cố nhịn đau chạy vào trong con ngõ bên cạnh.
Trong chiếc Mercedes-Benz, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Một lúc sau, Hàn Thất Thất mới nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Sau khi về tôi nhất định kể cho bố tôi, phải trả bằng được mối thù này!"
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Vẫn là khí thế của dân xã hội...
"Tên này không đơn giản, tốt nhất đừng nói với bố cô, nếu không dễ gây phiền phức".
"Trước khi bọn họ đến bọn họ nhất định đã điều tra rõ ràng thân phận của cô rồi, nhưng vẫn ra tay".
Trương Minh Vũ chậm rãi nói.
Hàn Thất Thất sững sờ, cảm thấy nghiêm trọng.
Cô vừa ý thức được chuyện này!
Nhưng...
Ngẩng đầu lên, trong mắt cô vẫn tràn đầy lửa giận!
Cô ta cũng không biết rốt cuộc tại sao, nhưng đây là lần đầu cô ta cảm thấy bức bối như vậy!
Đặc biệt là khi nhìn thấy Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi nhịn đau, cảm giác khó chịu đó càng ngày càng lớn!
Cuối cùng, Hàn Thất Thất chỉ có thể tức tối ngồi bên.
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm: "May là cô không sao, nếu không tôi chẳng biết ăn nói thế nào với bố mẹ cô".
Hàn Thất Thất liếc mắt, vẫn tức tối như cũ.
Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp cứ hằm hằm, trông vô cùng đáng yêu.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!