Thế nhưng cảnh tượng này lại càng khiến Lý Phượng Cầm chắc chắn suy nghĩ trong lòng mình.
Bà ta ghét bỏ trừng mắt nhìn anh.
Sau đó, bà ta vội vàng gắp một miếng sườn vào bát của Dịch Thanh Tùng.
Hắn ta khách sáo cười đáp: “Cảm ơn bác gái”.
Bà ta hớn hở cười nói: “Đều là người nhà cả, cảm ơn cái gì?”
“Sau này cháu cứ coi nơi này là nhà của mình. Nếu cháu không chê thì hôm nay ở lại đây luôn đi”.
Nghe bà ta nói vậy, tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi!
Phụt!
Trương Minh Vũ không kìm được phun hết cơm đang nhai trong miệng ra ngoài.
Nhưng anh phản ứng nhanh kịp giơ tay bịt lại!
Dù là vậy, Lý Phượng Cầm vẫn tỏ vẻ chán ghét mắng chửi: “Mày bị điên à? Ăn cơm cũng không xong thì còn làm được trò trống gì?”
“Thật ghê tởm! Mày làm thế bọn tao nuốt trôi thế nào được nữa?”
Anh cuống quýt thu dọn cơm rơi vãi trên mặt bàn.
Lâm Kiều Hân và Dịch Thanh Tùng đều trơ mắt ngồi nhìn.
Một lúc lâu sau, cô mới khó chịu lên tiếng: “Mẹ nói cái gì đấy? Mẹ bảo anh ta ở lại nhà mình làm gì?”
Dịch Thanh Tùng cũng trợn tròn mắt khó tin, dục vọng trong lòng lập tức nổi lên!
Ở lại nhà họ Lâm…
Hắn ta vô thức nhìn sang dáng người yêu kiều của Lâm Kiều Hân, gian nan nuốt một ngụm nước bọt!
Hắn ta đã bị làm cho kích động!
Thực lực mạnh mẽ của Trương Minh Vũ cũng bị hắn ta ném ra sau đầu.
Lý Phượng Cầm mỉm cười hỏi: “Sao hả? Mẹ quý Thanh Tùng, muốn mời thằng bé ở lại nhà họ Lâm chúng ta thì đã làm sao? Có vấn đề gì không?”
Lâm Kiều Hân lúng túng nói: “Nhưng mà… nhà chúng ta cũng đâu còn phòng trống nào nữa!”
Ba phòng ngủ đều có người ở rồi!
Lý Phượng Cầm buông đũa xuống khoanh tay trước ngực, lạnh giọng mỉa mai: “Thế thì bảo Trương Minh Vũ cút ra ngoài đi. Dù sao nó cũng có chỗ ở khác rồi”.
Anh không kìm được khẽ cau mày.
Dám động tới Lâm Kiều Hân, anh cũng không thể không nổi giận.
Cô bực tức hét ầm lên: “Sao có thể làm như vậy được?”
Chưa nói đến chuyện Trương Minh Vũ đang phải bảo vệ cô, dù sao thì anh mới là chồng của cô cơ mà!
Trên đời này làm gì có cái lý nào như vậy?
Thế nhưng Lý Phượng Cầm vẫn chẳng thèm ngó ngàng gì tới sự phản đối của cô, chỉ cười híp mắt nói: “Thanh Tùng à, hai ngày này cháu cứ ở lại nhà bác đi, ở lại chơi với bác”.
Nhịp tim của Dịch Thanh Tùng đã điên cuồng tăng vọt. Hắn ta hưng phấn tột độ đáp: “Vâng ạ. Bác gái đã nói thế thì cháu sẽ ở lại với bác mấy ngày !”
Trương Minh Vũ chậm rãi nhếch miệng cười lạnh.
Hắn ta đúng là đáng chết!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!