Loại cảm giác bị người chơi xỏ càng lúc càng thêm rõ ràng.
Nhưng cuối cùng, Dịch Thanh Thần vẫn phải gọi điện thoại đi, chuyển khoản.
Không bao lâu sau, điện thoại di động của Trương Minh Vũ nhận được tin báo.
Thông báo từ ngân hàng, tài khoản của anh vừa nhận thêm tám mươi triệu.
Trương Minh Vũ lạnh giọng nói: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, coi như tôi có mắt như mù, tin nhầm người".
Nói xong, anh quay sang phía hai cô gái: "Chúng ta đi thôi".
Trương Minh Vũ cất bước đi thẳng về phía xe mình.
Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất cũng vội vàng đi theo anh.
Dịch Thanh Thần dường như đã kiệt sức, ngồi phịch xuống đất.
Chuyến này coi như mất trắng tám chục triệu!
Quan trọng nhất là, tuy hắn ta đã bỏ cả đống tiền nhưng lòng vẫn cảm thấy mình làm thế vẫn còn có lỗi với Trương Minh Vũ.
Không đúng...
Mãi đến lúc này, Dịch Thanh Thần mới nhận ra điểm bất thường ở tài khoản mình vừa chuyển tiền.
Trương Minh Vũ?
Trương Minh Vũ!
Dịch Thanh Thần đứng phắt lên, đáy mắt lóe một tia sắc lạnh.
Mới rồi, kẻ tranh được trung tâm thương mại Marmart từ tay nhà họ Dịch... chẳng phải cũng tên là Trương Minh Vũ đó sao?
Dịch Thanh Thần siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe sáng.
"Trương Minh Vũ, thì ra mày lập kế hại tao!", Dịch Thanh Thần quay đầu nhìn lại, quát khẽ một tiếng, tiếng quát như rít qua kẽ răng, nghe sởn da đầu.
Nhưng Trương Minh Vũ lại không nghe thấy.
Bởi lúc này, anh đã cùng Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất ngồi vào xe mình.
Mở máy, tiếng động cơ nổ vang, xe phóng vút về phía nội thành.
Hàn Thất Thất vẫn còn kinh ngạc, thốt lên ngưỡng mộ: "Trời ạ, một buổi chiều đã kiếm lời tám chục triệu, Trương Minh Vũ, anh giỏi thật đấy!"
Trương Minh Vũ ngại ngùng cười bảo: "Kiếm lời gì đâu, này rõ ràng là cướp trắng mà, chỉ có điều ngọn nguồn sự việc đều do Dịch Thanh Thần chơi xấu trước mà thôi".
Hạ Hâm Điềm cũng nhịn không được, thở dài nói: "Đứa em hư hỏng này, nếu không phải giờ đang vướng nhiệm vụ của sư phụ giao cho, chị nhất định phải kéo em đi làm diễn viên mới được".
Trương Minh Vũ xấu hổ cười cười: "Chị tha cho em đi, em nào có khả năng ấy".
"Sao lại không có? Chị nói em có thì em nhất định có", Hạ Hâm Điềm kiêu căng nói.
Những lời này của chị hai khiến lòng Trương Minh Vũ dễ chịu vô cùng.
Xe nhanh chóng tiến vào nội thành Hoa Châu.
Lúc này trời đã khá muộn, đám công nhân kia hẳn sắp tan làm rồi nhỉ?
Trương Minh Vũ đang chờ giúp bọn họ đi đòi tiền.
Nhưng anh chưa suy tính thêm được điều gì, điện thoại của anh bỗng reo vang.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!