Vừa định nói, giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Hắn không phải cái thá gì, vậy chú phải?"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Quay đầu nhìn lại, Hàn Thất Thất lạnh lùng bước lên.
Quên mất cô ta...
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, vốn định bảo Long Tam ra tay cơ.
Ánh mắt của mọi người lại thêm vài phần giễu cợt!
Lê Lê không khách khí nói: "Cô là cái thá gì mà dám đứng trước mặt tôi..."
Tuy nhiên chưa dứt lời, tiếng bạt tai giòn tan vang lên: "Bốp!"
"Á!"
Lê Lê đau đớn hét lên, cơ thể ngã xuống đất!
Ban nãy mặt bên phải bị đánh, giờ là mặt bên trái bị đánh!
Mọi người đều sững sờ!
Lê Lê ngã xuống đất, ánh mắt mờ mịt khó hiểu.
Hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại bị đánh!
Mọi người trợn tròn mắt!
Tổng giám đốc cũng trợn tròn mắt, không hiểu hỏi lại: "Anh Long, anh... anh đánh người phụ nữ của tôi làm gì!"
Nhưng anh Long không hề có bất cứ phản ứng gì!
Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào anh Long, nhưng anh Long vẫn sững sờ đứng đó.
Nhìn chằm chằm vào Hàn Thất Thất!
Đây... là tính huống gì vậy?
Mọi người đều ngớ người!
Hàn Thất Thất khoanh tay trước ngực, cười nói: "Chú Long uy phong ghê, bây giờ hơi tí là bảo bẻ chân bẻ tay người khác, chẳng nhẽ chú quên mất bố cháu nói gì rồi sao?"
Khóe miệng anh Long co giật!
Anh Hoa bắt đầu chuyển sang làm ăn chân chính rồi.
Quy định rõ ràng không được tùy tiện ra tay!
Ực!
Anh Long khó khăn nuốt nước bọt, vẻ lạnh lùng trên mặt biến mất, thay vào đó là nụ cười xòa: "Cô chủ, cô... sao cô ở đây vậy!"
"Tôi... tôi thấy người của chúng ta bị đánh nên..."
"Cô... cô đừng báo cho anh Hoa nhé!"
Hít!
Lời này vừa dứt, tiếng hít sâu lập tức vang lên!
Tất cả mọi người không còn tâm tư để suy xét câu nói trên nữa!
Cô chủ?
Trên mặt ai cũng lộ vẻ kinh ngạc!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!