Long Tam thản nhiên đáp: “Người ta tới vì nhà họ Lâm của bà, không liên quan tới chúng tôi”.
“Nếu bà còn như vậy, chúng tôi sẽ không giúp nữa đâu”.
Dứt lời, khí thế lạnh lùng của anh ta lại nổi lên.
Áp lực vô hình khiến bà ta cảm thấy hít thở không thông!
Mặc dù bà ta đang cực kỳ giận dữ nhưng cũng không dám phản bác cái gì.
Lâm Kiều Hân lại hơi lo lắng.
Cô như thế nào cũng được, nhưng không thể để Lý Phượng Cầm bị liên luỵ theo…
Một lúc sau, cô sốt ruột hỏi anh: “Trương Minh Vũ, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
Nghe cô hỏi vậy, anh không khỏi giật mình.
Trầm ngâm hồi lâu, anh mới bình thản đáp: “Cách tốt nhất chính là cô đi theo tôi, còn… mẹ cô quay về nhà lớn của nhà họ Lâm đi”.
Đây là cách tốt nhất rồi.
“Cái gì?”
Anh vừa dứt lời, giọng nói chua loét của Lý Phượng Cầm liền vang lên: “Mày nghĩ hay lắm! Còn bảo con gái tao đi theo mày nữa! Mày tưởng chúng tao đều là lũ ngu dốt à?”
“Mẹ!”
Cô lại hét lên.
Trương Minh Vũ cũng đang rất bực bội. Anh thản nhiên lên tiếng: “Thế tuỳ các người. Chúng tôi về trước đây”.
Rõ ràng là anh có lòng tốt cứu người, cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như vậy…
Lâm Kiều Hân hốt hoảng gọi với theo: “Trương Minh Vũ anh đừng đi mà!”
Anh nghe lời dừng bước, thế nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
Phản ứng vừa rồi của cô khiến anh rất thất vọng.
Giờ đây…
Cứu người còn phải chịu ấm ức.
Tại sao chứ?
Lý Phượng Cầm lo lắng nói: “Con gái, con ngăn nó lại làm gì? Bây giờ chúng ta thành ra thế này đều là tại nó hại đấy!”
Lâm Kiều Hân bực bội lên tiếng: “Mẹ có thể bớt nói vài câu không?”
“Bây giờ tất cả mọi người đều đang nghĩ cho sự an toàn của mẹ đấy!”
Bà ta sững sờ.
Trương Minh Vũ lại chẳng hề có phản ứng gì.
Một lúc sau, cô lại cất giọng nói: “Được rồi mẹ, ngày kia là mừng thọ của ông nội. Hay là… mẹ cứ về nhà chính trước giúp mọi người chuẩn bị mừng thọ đi”.
Nghe thấy thế, anh hơi nhíu mày.
Mừng thọ?
Không biết tại sao trong lòng anh cứ có một dự cảm chẳng lành.
Lý Phượng Cầm lo lắng nói: “Con không được đi theo nó…”
Thế nhưng bà ta chưa kịp nói hết câu đã bị Lâm Kiều Hân lạnh giọng chặn lại: “Mẹ!”
“Bao nhiêu năm rồi, mẹ không thể nghe lời con một lần sao?”
Cô bắt đầu quay trở về với bộ dạng lạnh lùng trước kia!
Tâm trí rối bời của cô cũng dần trở nên rõ ràng.
Ý chí cũng trở nên kiên định hơn!
Chưa tính tới những cái khác, chỉ với việc anh nhiều lần liều mạng cứu giúp, cô đã không có lý do gì để nghi ngờ anh nữa!
Lời nói của cô khiến Lý Phượng Cầm gần như hoá đá.
Mãi lâu sau, bà ta chỉ có thể thở dài một tiếng: “Được rồi, mẹ nghe con”.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!