"Tuấn Minh nhà chúng tôi đã nhường cậu đến thế, lương tâm cậu vứt cho chó gặm rồi sao?"
Bà ta vừa nói đến đó, những người xung quanh đều nở nụ cười giễu cợt.
Sắc mặt Trương Minh Vũ cũng tràn đầy bất đắc dĩ.
Bà cả sửng sốt.
Sao vậy nhỉ?
Bà ta nói không đúng sao?
Lâm Quốc Phong âm thầm xua tay, bà cả càng thêm hoang mang.
Đúng lúc này, ông cụ Lâm đã lên tiếng: "Thôi được rồi, quậy cũng quậy đủ rồi, Tuấn Minh kém tài người ta, thua cũng chẳng có gì đáng nghị luận".
"Chuyện này về sau không được nhắc lại nữa".
"Giờ cũng đã muộn rồi, về đi nghỉ cả đi".
Ông cụ chỉ nói một câu đã khiến sắc mặt ba người nhà Lâm Quốc Phong trở nên vô cùng xấu xí.
Nhưng bọn họ lại không thể phản bác một lời.
Trương Minh Vũ nở một nụ cười đắc ý.
Cái thói phách lối ngạo mạn này của nhà họ Lâm đúng là nên dập cho một trận nhớ đời!
Ông cụ Lâm lại tiếp tục nói: "Quốc Long, phòng cho khách đều do con sắp xếp, con cũng thu xếp chỗ cho Kiều Hân với Trương Minh Vũ đi".
Lâm Quốc Long nghe vậy, chân mày chau lại, khóe miệng chợt nở một nụ cười lạnh.
"Thưa bố, ngày mai là mừng thọ bố, hôm nay đã có khá nhiều khách tới trước".
"Con cũng đã sắp xếp xong xuôi phòng cho khách rồi".
"Hiện giờ chỉ còn dư lại một biệt thự, mà chỗ đó lại là chỗ chứa đồ cũ, bên trong chỉ có một phòng".
"Sợ rằng... chỉ có thể để Kiều Hân vào đó ở một mình thôi ạ".
Lâm Quốc Long vờ tiếc nuối nói, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười nhạt.
Miệng lưỡi lợi hại thì sao? Bản lĩnh võ thuật lợi hại thì sao?
Tao vẫn có thể khiến mày không có chỗ ở.
Ông ta vừa dứt lời, đám người xung quanh cũng ngẩn mặt ra.
Sau đó, ba người nhà Lâm Quốc Phong cùng với mấy thành viên nhà họ Lâm khác đều nhếch mép cười nhạt.
Đáy mắt bọn họ lại lần nữa lóe lên đầy giễu cợt.
Trương Minh Vũ tức giận lườm một cái.
Anh biết, Lâm Quốc Long cố ý.
Tình hình này…
Haiz.
Trương Minh Vũ lắc đầu, thở dài một tiếng.
Tuy bị đuổi ra ngoài thì rất mất mặt, nhưng anh cũng chẳng còn cách nào khác.
Anh thầm nghĩ, có lẽ phải quay về biệt thự ở rồi.
Ngay khi Trương Minh Vũ chuẩn bị đồng ý, một giọng nói lạnh nhạt đã vang lên: "Không sao, cháu với Trương Minh Vũ ở chung một phòng là được".
Hả?
Những lời ấy vừa được thốt ra, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Trương Minh Vũ cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Khi anh nhìn sang mới giật mình phát hiện, người vừa thốt lên điều đó lại là Lâm Kiều Hân.
Chuyện này... là sao?
Trương Minh Vũ mở to mắt, há hốc miệng.
Lâm Kiều Hân... chủ động đề nghị anh cùng cô ở chung một phòng?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!