"Nhưng... nhưng cậu chủ nhà họ Lục thật sự... không có lỗi gì cả..."
Anh ta chưa kịp nói hết lời chợt chú ý đến ánh mắt chết chóc của Tần Minh Nguyệt.
Anh ta không dám mở lời nữa.
Tần Minh Nguyệt siết chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên bối rối.
Bấy giờ cô ta mới nhận ra mình hiểu lầm Trương Minh Vũ rồi.
Nhưng...
Anh ta quá vô lại! Còn dám hôn mình...
Tần Minh Nguyệt cắn răng, tức tối thì thầm: "Không có tội thì sao? Liệu hồn đừng có rơi vào tay tôi!"
"Sớm muộn gì mình cũng phải báo thù!"
Dứt lời, cô ta ngẩng đầu, phẫn nộ quát: "Tự viết đơn xin từ chức đi!"
Nói rồi cô ta xoay người bỏ đi.
Ba tên cảnh sát run cầm cập.
Nhưng cuối cùng... không ai dám lên tiếng phản đối...
Trong phòng thẩm vấn, Trương Minh Vũ ngồi xuống.
Cục trưởng lấy chìa khóa đã chuẩn bị trước ra và cười làm lành: "Cậu Trương, ngại quá..."
"Do chúng tôi hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi..."
Nói xong, ông ta mở khóa còng tay Trương Minh Vũ.
Anh xoa cổ tay, trong đầu vẫn đầy dấu chấm hỏi.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Lát sau, Trương Minh Vũ bình tĩnh hỏi: "Còn gì nữa không? Không thì tôi đi nhé?"
Cục trưởng ngẩn ra, vội vàng mở cửa phòng thẩm vấn rồi gọi người: "Tiểu Vương! Chuẩn bị xe!"
Rồi ông ta lại nịnh nọt: "Mời cậu Trương!"
Trương Minh Vũ ngán ngẩm lắc đầu.
Anh nhanh chóng ra ngoài đồn cảnh sát, nhìn một vòng vẫn không thấy bóng dáng Tần Minh Nguyệt đâu.
Trương Minh Vũ cười toe toét, không ngại ngần nữa, đi một lèo vào xe cảnh sát đậu ở đằng trước.
Mười lăm phút sau, xe dừng trước cổng biệt thự.
Trương Minh Vũ xuống xe.
Anh chưa kịp nghĩ gì thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Trương Minh Vũ, anh không sao chứ?"
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Sao Lâm Kiều Hân lại ở đây?
Trương Minh Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu.
Vừa lúc thấy Lâm Kiều Hân đi nhanh tới với vẻ lo lắng.
Anh cười ha ha: "Có sao đâu, tôi mà có chuyện gì được".
Vừa nói xong thì Lâm Kiều Hân cũng tới trước mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!