Trương Minh Vũ cười vui vẻ: "Không phải cháu đâu ạ, là công lao của cô ấy cả, cháu chỉ việc bỏ tiền ra thôi".
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Trần Thắng Nam.
Ánh mắt của Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa cũng đầy ngỡ ngàng.
Trương Minh Vũ mỉm cười nói tiếp: "Sao nào? Không biết hai người có thể giúp cháu được không?"
Trần Đại Phú vội vàng đáp lời: "Đương nhiên là được rồi, chỉ là... cậu Minh Vũ muốn chúng tôi làm gì?"
Hàn Thiên Hoa cũng nhìn anh chằm chằm.
Trương Minh Vũ tủm tỉm nói: "Cũng chẳng có gì mấy, thứ nhất là đầu tư, thứ hai là... hai người là động lực thúc đẩy ngành giao thông vận tải Hoa Châu đi lên chủ yếu".
"Nếu có thể, cháu mong hai người sẽ hợp tác với cháu".
Nhưng vừa nói xong, Trương Minh Vũ bỗng dưng thấy hông nhức nhối không chịu nổi.
Á!
Trương Minh Vũ hít một ngụm khí lạnh, vội vàng nhích người sang một bên.
Quay đầu lại, anh thấy Hàn Thất Thất cắn răng và trừng mắt nhìn mình với vẻ khó chịu.
Cái quái gì vậy?
Trương Minh Vũ mở to mắt với vẻ nghi hoặc.
Hàn Thất Thất nhỏ giọng nói: "Sao không nói trước với tôi!"
Nói trước với cô?
Trương Minh Vũ nghệt mặt.
Tự nhiên nói với cô làm gì?
Chẳng mấy chốc, giọng nói của Trần Đại Phú vang lên đầy chắc nịch: "Tôi hoàn toàn nhất trí!"
Trương Minh Vũ nhìn sang chỗ khác, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hàn Thiên Hoa cũng nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên chú cũng nhất trí. Nể mặt Thất Thất, chú sẽ giúp cháu chuyện này".
Trương Minh Vũ lắc đầu ngán ngẩm.
Hàn Thiên Hoa này ấy à... cứ như muốn đóng gói Hàn Thất Thất lên giường anh ngay và luôn vậy...
Trương Minh Vũ thả lỏng người, cười nói: "Vâng, vậy thì cảm ơn hai người".
"Hôm nay chúng ta không say không về!"
Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa đều nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!