“Về đây!”
Anh đáp lại một tiếng rồi vội vàng chạy vọt vào trong biệt thự.
Tắm ào một cái rồi trở về phòng.
Sau khi vào trong, anh nhìn thấy Lâm Kiều Hân đang dựa người vào sofa, lặng lẽ thưởng thức cảnh trăng đêm ở ngoài cửa sổ.
Anh mỉm cười hỏi: “Sao thế?”
Cô trừng mắt lườm anh một cái, oán trách nói: “Sao lâu thế? Tôi sắp ngủ gật rồi”.
Anh lúng túng gãi đầu.
Lâm Kiều Hân vẫy tay nói: “Lại đây ngồi đi”.
Anh ngồi xuống ghế sofa ở đối diện cô.
Trong đôi mắt xinh đẹp của cô lại hiện lên vẻ tò mò.
Rốt cuộc anh là người như thế nào?
Mãi lâu sau, cô mới nhướng mày lên tiếng: “Anh giỏi thật đấy. Một tối đã kiếm được hơn bốn trăm triệu rồi”.
Trương Minh Vũ ngượng ngùng đáp: “Cái này… đâu phải gọi là kiếm, là cướp mới đúng…”
Cô lại càng thấy hiếu kỳ, lập tức hỏi tiếp: “Anh không sợ bọn họ báo cảnh sát sao?”
Anh nở nụ cười đắc ý nói: “Không sợ. Có báo cảnh sát thì bọn họ cũng là người sai, chẳng qua là đền ít tiền hơn thôi”.
“Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho bọn họ mặc cả, không ngờ… bọn họ lại đồng ý nhanh như vậy…”
Thực ra anh cũng khá bất ngờ.
Lâm Kiều Hân như có điều suy tư, khẽ cất giọng nói: “Hình như… bọn họ rất sợ bị anh báo cảnh sát”.
Anh ngạc nhiên hỏi: “Cô cũng nhìn ra được à?”
Cô trợn mắt lườm anh.
Bấy giờ anh mới kịp phản ứng lại.
Nữ chủ tịch giỏi nhất Hoa Châu như cô sao có thể không nhìn ra được cơ chứ…
Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi: “Rốt cuộc bọn họ là ai?”
Anh lắc đầu đáp: “Tôi cũng không biết rõ lắm, chỉ biết là người của nhà họ Chung ở tỉnh Thiên gì đó”.
Thế nhưng anh vừa dứt lời, Lâm Kiều Hân đã thốt lên: “Nhà họ Chung ở tỉnh Thiên!”
Doạ anh sợ hết hồn.
Anh sửng sốt nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!