Lâm Tuấn Khải cắn răng gặng hỏi: “Kiều Hân, hôm nay cô đến phòng ông nội phải không?”
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người Lâm Kiều Hân.
Lâm Kiều Hân nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đúng là tôi có đến, nhưng mà là do anh bảo tôi đến mà. Hơn nữa lúc tôi đi vào ông nội đã ngủ say rồi, tôi vào xong rồi ra luôn”.
Lâm Tuấn Khải kích động hét lớn: “Đúng là tôi bảo cô tới phòng ông nội, nhưng tôi cũng chỉ truyền lại lời của ông nội mà thôi!”
“Lúc tôi tới thăm ông nội, dì Vương cũng đi cùng. Dì ấy có thể làm chứng. Còn cô đi vào đó đã làm những gì?”
Lời nói sắc bén chĩa thẳng mũi nhọn về phía Lâm Kiều Hân!
Nghe thấy thế, tất cả mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Kiều Hân.
Cô cau mày, lúc này mới phát hiện ra mánh khoé của đối phương.
Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Tuấn Khải. Tuy không biết anh ta có biết sự thật là gì hay không nhưng cô không ngờ anh ta lại hãm hại mình!
Lý Phượng Cầm cũng sững sờ, run rẩy cất giọng hỏi: “Kiều Hân… Rốt cuộc con… con có đến đó không?”
Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long cũng khoá chặt ánh mắt lên người cô.
Cô lạnh giọng nói: “Đúng là con có đến, nhưng lúc con đi vào ông nội đã ngủ rồi. Con chỉ nhìn ông một cái rồi ra ngoài ngay”.
“Ai có thể chứng minh được?”
Lâm Tuấn Khải nghiến răng chất vấn, vẻ mặt tỏ ra hoài nghi.
Dường như anh ta rất khó tiếp nhận được sự thật này!
“Tôi…”
Lâm Kiều Hân nghẹn họng không biết nói gì.
Cô cẩn thận nhớ lại mới phát hiện từ khi mình đi vào, cả biệt thự đều trống không, đến cả dì Vương cũng đi chợ rồi…
Trương Minh Vũ híp mắt, nhìn chằm chằm về phía Lâm Tuấn Khải.
Lý Tuấn Nhất nói không sai chút nào!
Lâm Kiều Hân không giải thích khiến tất cả đều căng thẳng. Ánh mắt Lâm Tuấn Khải xẹt qua một tia đắc ý.
Lâm Quốc Phong giận dữ đứng bật dậy, lạnh lùng quát: “Kiều Hân, rốt cuộc có phải do cô làm không?”
Cô cau mày, lập tức phản bác: “Không phải! Sao cháu có thể hạ độc ông nội được?”
Lâm Tuấn Khải cũng vội vàng lên tiếng: “Cô đừng tưởng chúng tôi không biết cô hận ông nội đuổi gia đình cô ra khỏi nhà họ Lâm, không cho cô làm trong tập đoàn Lâm Thị!”
Có động cơ giết người rồi!
Bốp!
Lâm Quốc Long giận dữ đập tay xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Kiều Hân, tôi thực sự không ngờ cô có thể làm ra chuyện bỉ ổi như vậy!”
Cô hít một hơi thật mạnh, ánh mắt lạnh như băng.
Chỉ dăm ba câu đã chụp mũ lên đầu cô!
“Cháu nói rồi, không phải cháu!”
Cô không hề bị yếu thế, lạnh giọng hét lên.
Lâm Tuấn Khải nhếch miệng cười lạnh.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Một người phụ nữ trung niên đi vào, trên người vẫn còn mặc quần áo và tạp dề dùng để nấu cơm, gương mặt hằn sâu dấu vết của năm tháng.
Sau khi nhận ra người tới là ai, tất cả đều sửng sốt.
“Dì Vương? Sao dì lại tới đây?”, Lâm Tuấn Khải trợn tròn mắt, cố ý tỏ ra kinh ngạc.
Trương Minh Vũ cười khinh bỉ, diễn kịch giỏi đấy chứ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!