Diêm Quan Thương:...
Diêm Đông Lâm lại yên lặng lùi xa anh trai mình thêm một chút, sợ một hồi nữa anh trai cậu sẽ ra đòn tấn công một phát trúng đích.
Dáng dấp anh trai cậu vốn đã chẳng phải dáng vẻ của một người tốt lành gì, đi đến đâu cũng dễ khiến người ta hiểu lầm, cho nên ấn tượng đầu tiên với người khác đương nhiên không thể nào tốt đẹp được.
Thật ra từ hồi lên cấp ba Diêm Đông Lâm đã cảm thấy anh trai cậu rất đáng thương rồi. Cậu nhỏ hơn anh trai bốn tuổi, lúc cậu lên cấp ba anh trai đã ra nước ngoài du học, mà không ít người thừa dịp anh không ở nhà, tận dụng mọi cơ hội nói xấu anh trai với cậu.
Lúc ấy bố Diêm từ bỏ quyền điều hành công ty, là thời điểm nội bộ gia tộc họ Diêm tranh quyền đoạt vị kịch liệt nhất, mà năng lực của Diêm Quan Thương như hạc giữa bầy gà, quá mức nổi bật, cuối cùng biến thành người có năng lực cạnh tranh và cũng là tấm bia sống mọi người đều nhằm tới.
Thật ra từ trước đó, khi bố Diêm nhặt được phần quyền lực ngon lành đã có không ít người đỏ mắt không phục. Ban đầu người có năng lực có quyền thế nhất trong nhà họ Diêm, ngoài đứa con thứ hai của ông nội Diêm – Diêm Mãng thì không có một người nào vượt qua nổi, ai ngờ Diêm Mãng đột nhiên cãi vã với ông nội rời khỏi gia tộc, vị trí này mới rơi xuống thân anh trai gã – cũng chính là bố Diêm.
Bắt đầu từ khi đó, Diêm Đông Lâm mới dần dần phát hiện, người thân xung quanh hình như không còn giống với tưởng tượng của cậu nữa. Rõ ràng trước kia những người thân ấy rất hiền lành thân thiện, anh chị em tình cảm đậm sâu, ký ức tuổi thơ ngọt ngào đẹp đẽ lại rực rỡ.
Nhưng trong năm cậu trở thành chàng trai mười tám tuổi dạt dào thanh xuân, những gương mặt người thân bắt đầu trở nên thật đáng ghét.
Năm Diêm Đông Lâm mười tám tuổi, đã ba năm cậu không được gặp anh trai của mình. Diêm Quan Thương không phải một người nặng tình cảm, ở nước ngoài ba năm chẳng mấy khi gọi một cuộc điện thoại về nhà.
Đúng lúc này có người thân tới nhà chơi với cậu.
Bọn họ mang gương mặt thân thiện hiền lành, trong tay là mô hình đầu máy xe lửa phiên bản giới hạn cậu mong ngóng đã lâu.
Năm ấy cậu đang học lớp mười hai, mẹ Diêm muốn con trai học hành chăm chỉ nên đem tất cả tiền bạc và thẻ ngân hàng của cậu cất đi mất, còn không cho cậu ra ngoài chơi bời.
"Đông Lâm, đã lâu không gặp, lần này chú mang tới cho cháu một món quà, mau xem thử xem cháu có thích hay không?"
Mấy vị chú bác thân thiết vỗ lưng, trong miệng ngợi khen cậu càng ngày càng cao lớn.
Lúc mới thấy mô hình đầu máy xe lửa mình yêu thích, hai mắt Diêm Đông Lâm biến thành hai cái bóng đèn, sáng bừng lóng lánh.
"Đông Lâm, anh trai cháu có kể bao giờ nó định về nước không?"
"Đông Lâm, không phải chú định dùng bối phận cao hơn mà chê trách, nhưng anh trai cháu đúng là kẻ máu lạnh vô tình".
"Đông Lâm, hay là cháu sang nhà thím chơi vài ngày nhé, anh họ cháu nhớ cháu lắm rồi".
"Đông Lâm, cháu nghĩ xem anh trai cháu ở nước ngoài, ngoại trừ đi học thì còn làm những thứ gì nhỉ? Nó có nghiên cứu hay tham gia hoạt động gì khác không?"
Diêm Đông Lâm bị người thân mỗi người một câu làm cho ngây ngẩn, mặc dù cậu không phải người quá hiểu mấy chuyện như thế này, nhưng cậu vẫn lờ mờ nghe ra sự thăm dò trong lời cô dì chú bác.
"Cháu nói xem, ba năm nay anh trai cháu không về, phải chăng nó không có chút tình cảm nào với gia đình cả".
"Quan Thương từ nhỏ đã vậy, sao anh có thể nói ra, nó không muốn qua lại với người nhà thì đó cũng là quyết định của một mình nó".
"Người như thằng bé đó sau này mà cầm quyền, có lẽ chúng ta gặp chuyện nó cũng chẳng giúp". Người nọ liếc Diêm Đông Lâm, "Em nghĩ rằng, ngay cả khi Đông Lâm gặp chuyện chắc nó cũng chẳng chịu ra tay".
"Đứa nhỏ này ích kỷ không có tình cảm".
"Bình thường cũng có thấy nó quan tâm tới Đông Lâm mấy đâu".
"Người anh trai này như vậy là không được, không được".
Từng câu từng chữ phủ nhận anh trai cứ như vậy nhả ra từ miệng những người họ hàng, ban đầu Diêm Đông Lâm còn chen vào phản đối họ mấy lời, nhưng dần dần cậu không thể đối địch lại được, mà những lời họ nói ra cứ như những cây kim sắc nhọn từng chút từng chút đâm vào đầu cậu.
Thậm chí một số chuyện họ nói về anh trai cậu, chính bản thân cậu cũng không biết.
Diêm Đông Lâm chỉ cảm thấy mô hình đầu máy xe lửa trong tay cậu càng lúc càng nặng nề, "Không, anh của cháu sẽ không như vậy".
"Tại sao lại không, anh cháu là một đứa máu lạnh vô tình!"
Miệng của đối phương như rắn độc nhếch lên, thè ra cái lưỡi rắn màu đỏ máu.
Diêm Đông Lâm nhìn bọn họ, trong lúc nhất thời đáy lòng cũng hơi rung động, chẳng lẽ anh cậu thực sự lại là hạng người như vậy?
Hai anh em ba năm không gặp, cậu đã sớm quên anh trai cậu thuở hai người họ còn ở cạnh nhau là người như thế nào, thời kỳ thiếu niên cảm xúc dễ dàng bị nhân tố bên ngoài tác động, Diêm Đông Lâm ngồi giữa một đám người thân, vừa đau khổ vì bị họ làm cho khó xử, vừa đau khổ vì mâu thuẫn sinh ra trong nội tâm của mình.
Anh trai cậu không phải người như vậy.
Lúc ấy Diêm Đông Lâm nể tình cảm, không tranh cãi với người lớn trong họ, mà chỉ trả lại chiếc đầu máy xe lửa cậu mong ngóng suốt nửa năm.
"Chú, món quà này chú cầm về đi ạ".
Nói xong, cậu không quay đầu, trở lại phòng mình.
Đêm hôm đó, giữa những suy nghĩ hỗn loạn, Diêm Đông Lâm gọi điện cho anh trai Diêm Quan Thương của mình.
Chuông reo hồi lâu không ai bắt máy, đợi đến tận khi cậu gọi đến cuộc điện thoại thứ hai mới có người nhận.
Tiếng nói của Diêm Quan Thương bên đầu dây đối diện truyền sang, mang theo âm sắc khàn khàn mệt mỏi: "Chuyện gì vậy?"
Diêm Đông Lâm không biết nên mở miệng thế nào.
"Không có việc gì thì anh cúp máy".
"Anh ơi!"
Bên kia bắt đầu mất kiên nhẫn: "Nói".
Trái tim Diêm Đông Lâm giờ phút ấy đập 'thịch' một cái thật to, mấp máy môi một hồi mới nói: "Anh ơi, mẹ lấy hết tiền của em đi mất rồi. Em thích một cái mô hình đầu máy xe lửa lắm, nhưng mẹ không chịu cho em mua".
Diêm Quan Thương hình như nghe không rõ: "Mô hình đầu máy xe lửa nào?"
Diêm Đông Lâm: "SA ạ".
"Anh biết rồi".
Không đợi Diêm Đông Lâm mở miệng nói thêm lời nào, đầu bên kia đã cúp điện thoại.
Ngày hôm sau có người gọi cậu ra cửa ký nhận đồ, đúng là mô hình đầu máy xe lửa cậu yêu thích nhất, bên ngoài hộp đựng còn có cả chữ ký của người chế tạo ra nó.
Cậu mang theo đầu máy xe lửa đi dạo một vòng quanh nhà lớn của gia tộc, gần đây bên đó luôn có người trong gia tộc tề tựu. Mặc dù những người lớn trong nhà không ai hỏi cậu, nhưng đám bạn nhỏ gần tuổi đều hỏi thăm, cậu liền tự hào khoe rằng anh trai mua cho cậu đấy, để xem còn ai dám nói xấu anh cậu nữa không.
Kết quả hôm ấy mẹ Diêm cũng đúng lúc ở trong nhà lớn của gia tộc, cậu bị bắt quả tang, cuối cùng chiếc đầu máy xe lửa cứ vậy bị mẹ tịch thu mất.
Mà mãi tận sau này cậu mới biết được một chuyện, sau khi anh trai ra nước ngoài, anh không xin tiền bố mẹ trong nhà nữa. Mô hình đầu máy xe lửa bán ra có số lượng giới hạn trên toàn cầu, tổng cộng có một trăm cái, giá cao đỉnh điểm, để mua được nó anh trai cậu đã phải bớt ăn bớt mặc suốt nửa năm.
Cậu chỉ không biết rằng, đêm đó khi anh trai cậu thức đêm cắn răng hạ đơn đặt hàng, trong lòng đã âm thầm mắng cậu đến tận đâu.
Từ đó về sau, bất cứ người nào tới trước mặt cậu, nói xấu anh trai cậu, cậu luôn mặc kệ. Người khác lợi dụng thời gian và khoảng cách chia xa, châm ngòi ly gián quan hệ người thân trong nhà, đó là vòng xoáy cũng chính là cạm bẫy.
Đương nhiên, có những người chê bai ngoại hình anh trai cậu, nói rằng anh trai cậu trông không giống người tốt, dễ ảnh hưởng đến hình tượng của công ty.
Nhưng đến cuối cùng anh trai cậu vẫn ngồi lên được vị trí cao nhất, còn cuộc sống tự do thoải mái của cậu cũng chính thức bắt đầu.
Vì có thể để cuộc sống tự do tiếp tục kéo dài, Diêm Đông Lâm ngồi bên cạnh anh trai, tận tình khuyên bảo: "Anh à, em có thể đến trước mặt anh hộ lý, nói vài lời tốt đẹp cho anh".
Diêm Quan Thương: "Mày ngứa da rồi?"
Diêm Đông Lâm sợ hãi: "Anh, chúng ta đang nói chuyện, sao anh cứ tức giận với em!"
Vừa nói cậu lại vừa lùi về phía sau, anh trai cậu thương cậu là sự thật, nhưng đánh cậu cũng đánh rất thật.
Diêm Đông Lâm không từ bỏ: "Anh, em nói nghiêm túc với anh này. Em thấy anh hộ lý kia bề ngoài không tệ, rất rất đẹp trai. Nếu hai người thật sự yêu đương với nhau, anh đúng là đũa mốc chòi lên được... à không không phải".
Diêm Đông Lâm vội vàng đổi giọng: "Là anh đã chiếm được món hời!"
Thật ra hai anh em họ từ nhỏ đã có sở thích giống nhau, Diêm Quan Thương thích những thứ có bề ngoài đáng yêu xinh đẹp, mà phần lớn những món đồ đó lại là đồ mà con gái yêu thích.
Còn Diêm Đông Lâm thì thẳng thắn hơn, cậu chỉ thích chơi chung với các bạn gái. Sau khi lớn lên, anh em tốt của cậu chỉ có mấy người, còn phần lớn bạn bè đều là các chị gái hơn tuổi, mỗi người có một nét đẹp riêng. Nếu như được tên nhóc con Diêm Đông Lâm này khen ngợi ngoại hình, chứng tỏ dáng dấp đối phương thực sự không hề kém cỏi.
Diêm Quan Thương không đáp lại, trước đó Diêm Tình Anh đến nhà cũng từng khen ngợi ngoại hình của cậu hộ lý nhỏ.
Vừa rồi đối phương mang hồng trà tới, hắn sáng mắt trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, đã định nhìn xem dáng người của đối phương ra sao. Kết quả không được như mong đợi, hiện giờ lại nghe Diêm Đông Lâm ca ngợi ngoại hình, Diêm Quan Thương càng thêm tò mò về hình dáng của cậu hộ lý nhỏ.
Diêm Đông Lâm đã cách anh trai mình khá xa: "Anh ơi, hai người đã hôn môi chưa vậy?"
Một giây sau, chiếc gối dựa bay tới tát bốp vào mặt cậu.
Một đòn tấn công đúng chuẩn mục tiêu.
Diêm Đông Lâm che mặt: Anh!!!
Em chỉ hỏi chút thôi mà!!!
Diêm Quan Thương gắt gỏng: "Quản cái miệng của mày cho tốt."
Diêm Đông Lâm:...
Anh có mặt mũi nói câu này ấy ạ.
Câu hỏi của Diêm Đông Lâm có thể xem là lời hồ đồ gây tác động không nhỏ, dù sao trong tư tưởng của Diêm Quan Thương, loại chuyện như cậu mới nói không phải mối quan hệ mập mờ nào cũng có thể làm được. Nếu hai người có mối quan hệ không rõ ràng mà làm cùng nhau hắn chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi, huống chi bắt hắn làm chuyện này với một người nào khác.
Vị chiến sĩ đấu tranh cho tình yêu thuần khiết từ chối mọi loại hành vi của bọn đầu trâu mặt ngựa.
Diêm Đông Lâm chưa định từ bỏ ý định, nhất định phải nối sợi tơ hồng này: "Anh, nếu anh chưa từng hôn anh ấy, sau này tự nhiên sẽ có người khác hôn anh ấy thôi".
Dứt lời, khí thế của người đàn ông lập tức trầm xuống không ít.
Đã ăn đòn rồi, Diêm Đông Lâm không sợ nữa, nhích nhích lại gần anh trai: "Anh, nếu anh muốn theo đuổi người ta, em có thể giúp anh đấy ạ".
Diêm Quan Thương ngồi ở nơi đó, im lặng nghĩ ngợi. Mặc dù trong lòng hắn không thừa nhận mình muốn yêu đương, nhưng hiện giờ hắn thực sự muốn giữ cậu hộ lý nhỏ ở lại. Cái chuyện theo đuổi người ta trong miệng Diêm Đông Lâm có khi sẽ có tác dụng.
Diêm Quan Thương: "Nói tiếp đi".
Trong lòng Diêm Đông Lâm bắt đầu thả pháo hoa: "Muốn theo đuổi người ta thì anh phải thể hiện rõ thái độ, em có mấy cuốn sách này, trở về nhà em gửi sang chỗ anh, anh đọc thử xem nhé".
Diêm Quan Thương không nói câu gì.
Diêm Đông Lâm sợ anh trai đổi ý, vội hỏi: "Anh, sao anh không nói gì vậy?"
Diêm Quan Thương: "Anh lấy cái gì mà đọc?"
Diêm Đông Lâm:...
Cậu nhắm hai mắt lại: "Không sao đâu anh, em sẽ nghĩ ra cách!"
Vì tình yêu của anh, chuyện gì cậu cũng làm được!!!
Thuyết phục được anh cậu bên này rồi, Diêm Đông Lâm đứng dậy chuyển chiến trường, quyết định tới phòng bếp tìm Tô Chiết.
Lúc này Tô Chiết đang ngồi trên chiếc ghế gấp trong nhà bếp nhặt rau hộ cô đầu bếp.
Diêm Đông Lâm không quanh co không lòng vòng, hỏi thẳng: "Anh, anh cảm thấy anh trai em như thế nào?"
Tô Chiết ngước mắt nhìn cậu, không biết trong hồ lô cậu nhóc này bán thuốc gì.
"Sao vậy?"
Diêm Đông Lâm: "Không có gì đâu ạ, em muốn hỏi thử cách nhìn của anh với anh trai em thôi".
Tô Chiết mở miệng: "Rất tốt, có tiền có thế có giá trị, bối cảnh gia thế hùng hậu, có năng lực có dã tâm, còn có khả năng lãnh đạo xuất sắc".
Dứt lời, một cái tay rơi xuống bờ vai anh: "Anh trai em hiện giờ không ở chỗ này".
Chỉ thấy gương mặt phong độ nho nhã của trợ lý Tô nở nụ cười lịch sự: "Chó".
Diêm Đông Lâm:...
Cậu biết mà.
Nếu có người nào không đánh giá anh trai cậu như vậy cậu mới cảm thấy không quen.
Nhưng cậu chưa quên mục đích của mình, cậu tới là để chào hàng cho anh cậu.
"Anh có biết không?"
Tô Chiết: "Biết gì?"
"Mặc dù tính tình anh trai em tồi tệ mặt thì thối, miệng độc không có tình yêu, nhưng anh ấy là một chàng trai tốt".
Nhất thời Tô Chiết không biết cậu ấy đang khen Diêm Quan Thương hay mắng anh trai cậu ấy nữa.
Diêm Đông Lâm nói xong cũng hơi hối hận, thật ra cậu đang tính khen anh trai cơ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại một ưu điểm cũng không thốt ra nổi.
"Thật đấy anh, anh tin em đi mà!"
Tô Chiết dò hỏi: "Có thể tin thật hả?"
Diêm Đông Lâm gật mạnh đầu: "Anh em không có ý đồ xấu bao giờ đâu, anh ấy là một người xấu xa cực kỳ tinh khiết đấy".
Tô Chiết:...
Diêm Quan Thương thấy cả hai người kia không ai quay trở lại, hơi nhàm chán, đứng lên đi về phía nhà bếp.
Vừa vào tới nơi hắn đã nghe thấy tiếng hai người đang xì xào to nhỏ, nói gì thì hắn nghe không rõ, đành mở miệng hỏi thẳng: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Diêm Đông Lâm đang chào hàng hộ anh trai lập tức cứng đờ người, bàn tay múa may quay cuồng dừng lại giữa không trung, đôi mắt trông mong nhìn về phía Tô Chiết cầu xin anh giúp đỡ.
Tô Chiết lần nữa bóp giọng cất lời: "Đang giới thiệu vài thứ cho tôi".
Diêm Quan Thương: "Giới thiệu gì vậy?"
Tô Chiết: "Cậu Đông Lâm đang giới thiệu cho tôi mấy gia đình cần hộ lý".
Một phút đồng hồ sau, Diêm Đông Lâm nhìn cánh cửa lớn đóng chặt:...
Anh ơi, em cám ơn anh quá ạ!