Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Câu nói một mét tám bảy rơi vào trong tai, khóe miệng Tô Chiết giật giật, anh nhắm mắt lại, thở ra một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.

Anh cố hết sức giấu giếm, đối phương lại trực tiếp tự hủy.

Diêm Vương bảo canh năm mới đến lấy mạng, canh ba cậu đã tự tới góp mặt rồi.

Diêm Đông Lâm nói xong cũng vô cùng ảo não, hận không thể tát cho mình hai cái. Nhưng vừa rồi cậu không hề cố ý, dù sao chuyện liên quan đến tôn nghiêm, cậu vô thức buột miệng cãi lại thôi mà.

Diêm Đông Lâm cúi đầu, trong lòng chột dạ. Sau đó cậu len lén ngẩng đầu lên, liền trông thấy được anh trai đang nhìn mình.

Đầu óc Diêm Đông Lâm nhanh chóng xoay chuyển: "Em nói em là quần chúng vây xem, anh có tin em không?"

Diêm Quan Thương: "Mày có tin không?"

Diêm Đông Lâm:...

Tô Chiết:...

Nếu cậu dám nói cậu tin, anh cậu hoàn toàn có thể đánh cậu.

Diêm Đông Lâm mím môi bắt đầu giả bộ câm điếc. Trách không được mấy ngày hôm nay cậu luôn cảm thấy lòng mình thấp thỏm lo âu, hóa ra quả thật có họa sát thân đến.

Diêm Quan Thương nhìn hai người, trong ánh mắt lộ ra bất đắc dĩ, sắc mặt phức tạp, xác nhận quả thực hai người trước mặt hoàn toàn có thể xảy ra tình huống như vậy.

Tầm mắt hắn dừng lại ở vết đỏ trên trán người, vô cùng chướng mắt, trong lòng hắn không vui, hàng lông mày đậm nét nhíu chặt.

Nhưng đến cùng vẫn không nói câu gì.

Diêm Quan Thương không phải người biết quan tâm người khác, mấy lời buồn nôn hắn không thể nói ra khỏi miệng, mà nói rồi cũng vô ích, vết thương của người khác không thể vì vài câu an ủi mà khỏi hẳn được.

Bàn tay to của hắn vươn ra, nhận tài liệu trong tay người mới mang đến, lật một lượt, ký tên lên, sau đó lại đặt tài liệu ra mặt bàn phía trước: "Không còn chuyện gì nữa thì ra ngoài đi".

Tô Chiết không ở lại lâu, cầm tài liệu lên, rời đi.

"Chờ một chút."

Bước chân Tô Chiết cứng đờ: "Sếp Diêm, còn chuyện gì sao?"

Diêm Quan Thương nhìn vết thương trên đầu anh: "Cho cậu nghỉ một ngày đi bệnh viện".

Tô Chiết:?

Diêm Đông Lâm:?

Tô Chiết không biết mình nên biểu hiện ra cảm xúc gì vào lúc này, lời thoại trong bụng nghĩ rồi lại xóa, nghĩ rồi lại xóa: "Sếp Diêm, không cần nghỉ một ngày đâu ạ".

Diêm Đông Lâm hiểu chuyện tiếp lời: "Anh, anh ấy chỉ cần nghỉ nửa ngày thôi".

Tô Chiết:...

Anh không thể không đi bệnh viện hả?

Tô Chiết hít sâu một hơi: "Tôi không cần đến bệnh viện".

Diêm Đông Lâm che miệng, "Bị bệnh mà vẫn cố gắng làm việc, thật cảm động quá đi".

Tô Chiết:... Tôi xin cậu đấy, cậu đừng nói nữa.

Diêm Quan Thương nhìn anh, im lặng không nói, rõ ràng đang muốn anh đưa ra lý do.

Tô Chiết: "Chưa đến được bệnh viện, vết thương đã tự khỏi".

Anh mà đến, có thể bác sĩ sẽ dẫn anh đến khoa tâm thần.

Chẳng qua chỉ có một vết thương nhỏ ngoài da, đừng nói chảy máu đến da còn chưa xước, mới hơi sưng đỏ lên, chưa tới nửa giờ nữa vết đỏ sẽ hoàn toàn tan biến.

Sắc mặt Diêm Quan Thương lạnh lùng: "Ra ngoài đi".

Lần này Tô Chiết không để cho hai anh em có thêm cơ hội mở miệng, vội vàng mở cửa đi ra ngoài.

Diêm Đông Lâm thấy ô dù đã chạy, cũng vội vã muốn theo chân: "Anh, em cũng không còn chuyện gì, em đi nhé".

Diêm Quan Thương: "Anh để mày đi rồi sao?"

Phản ứng đầu tiên của Diêm Đông Lâm là giật mình, sau đó cậu hiểu ra: "Em biết rồi, anh muốn em lăn đi".

Diêm Quan Thương:...

Người đàn ông vươn tay bóp trán, muốn nói gì đó nhưng không biết sắp xếp từ ngữ thế nào, sao nhà họ Diêm lại nuôi ra một thứ như thằng nhóc này chứ.

Nhưng phần lớn nguyên nhân cũng tại hắn bảo vệ cho em trai quá tốt, làm cho Diêm Đông Lâm chẳng bao giờ nghĩ sâu xa bất cứ chuyện gì.

Thấy anh trai không nói lời nào, Diêm Đông Lâm đứng ở đó bồn chồn: "Anh, anh còn chuyện gì nữa à?"

Diêm Quan Thương không nhìn cậu nữa: "Không còn, lăn đi".

Diêm Đông Lâm ngoan ngoãn lăn, chỉ mỗi tội cậu vẫn không hiểu nổi tại sao nét mặt anh trai lúc nhìn mình lại có biểu cảm như vậy.

Tầm mắt của Diêm Quan Thương lần nữa quay về tài liệu, mới vừa rồi hắn còn định chất vấn Diêm Đông Lâm, tại sao thằng nhóc kia lại có gan giúp Tô Chiết lừa hắn, nhưng ngẫm kỹ lại thôi.

Chất vấn em trai, Tô Chiết sẽ cảnh giác, chưa phải lúc thích hợp.

Hôm đó khi biết được Tô Chiết chính là cậu hộ lý nhỏ, không có khả năng trong lòng hắn không sinh ra lửa giận.

Giai đoạn hắn tìm kiếm cậu hộ lý nhỏ, người xung quanh không một ai đứng ra nói thật với hắn. Bị tất cả mọi người lừa gạt giấu giếm, những người giúp việc trong nhà hắn lười so đo, mẹ hắn thì mang nét mặt phức tạp bảo hắn đừng nghĩ nhiều, ý tứ có khó xử không tiện nói.

Nhưng dù thế nào đi nữa, trong chuyện lần này, từ đầu tới cuối, tất cả mọi người đều vô tình giẫm lên ranh giới cuối cùng của hắn.

Hắn không muốn có người trong công việc tiến vào cuộc sống riêng tư của mình, Tô Chiết biết, mẹ hắn biết, tất cả những người bên cạnh hắn đều biết.

Nhưng họ vẫn làm ra hành động khiến hắn vô cùng chán ghét khó chịu.

Tựa như tất cả mọi người đều biết một người không thể ăn xoài, chỉ cần ăn sẽ dị ứng, thân thể khó chịu, nhưng những người xung quanh vẫn mang tới, còn bảo rằng muốn tốt cho người ta.

Hắn biết tại sao bà Diêm tìm Tô Chiết đến, bởi vì đối phương hiểu rõ cuộc sống sinh hoạt thường ngày của hắn, tiện chăm sóc cho hắn, nhưng đồng thời bà ấy đã xem nhẹ điểm hắn không thể chịu đựng được.

Giống như thuở còn nhỏ, mọi người xung quanh chế giễu hắn, không hiểu hắn.

Mà Tô Chiết lại đồng ý với bà, dưới tình huống biết hết tất cả, Tô Chiết lại đồng ý.

So với lừa gạt, Diêm Quan Thương càng ghê tởm chuyện người khác xâm phạm không gian cá nhân của hắn hơn.

Lừa gạt chính là lừa gạt, ai lừa gạt hắn, hắn không quan tâm thì chỉ bởi vì hắn không để ý đến người đó.

Còn trong mắt hắn không chứa nổi một hạt cát, mà cuối cùng lại sinh ra tình cảm với người kia, khiến chuyện này biến thành mâu thuẫn phức tạp nhất.

Người chọc giận hắn nhất định phải trả cái giá đắt, không ai là người ngoại lệ, đã có bản lĩnh lừa hắn thì phải có bản lĩnh chấp nhận hậu quả.

Mà Tô Chiết hết lần này đến lần khác cứ giẫm lên bãi mìn của hắn.

Đôi con ngươi người đàn ông đen đến đáng sợ, làm gì người ta thì hắn không nỡ, nhưng lại không thể vì chuyện tình cảm xóa bỏ hết đi.

Diêm Đông Lâm ra khỏi văn phòng liền đi tìm Tô Chiết, chuyển ghế ngồi xuống bên cạnh anh, định giúp đỡ cho anh.

Tô Chiết: "Sếp Diêm có nói gì với cậu không?"

Diêm Đông Lâm lắc đầu: "Không ạ, nhưng mà..."

"Nhưng mà sao?"

"Không biết có phải em nhìn lầm rồi không, nhưng mà em cứ cảm thấy ánh mắt anh trai em nhìn em hình như có chút ghét bỏ".

Tô Chiết: "Cậu không nhìn lầm đâu, đó không phải ảo giác".

Diêm Đông Lâm:...

Diêm Đông Lâm hơi khó hiểu: "Anh nói xem, em ở trong công ty lâu thế rồi, anh trai em cũng về công ty hơn một tháng, chẳng lẽ anh ấy không nhìn thấy được ưu điểm nào của em hả?"

Tô Chiết mở miệng an ủi: "Sẽ thấy thôi".

"Vậy anh có thấy không ạ?"

Tô Chiết đọc tài liệu: "Có thấy".

Mặt mũi Diêm Đông Lâm tràn đầy chờ mong: "Em có ưu điểm gì thế?"

"Ngây thơ".

Diêm Đông Lâm ngẫm nghĩ: "Ngây thơ?"

Ngụy Mẫn đi ngang qua: "Ý là đồ ngốc".

Diêm Đông Lâm:...

- --

Sáng sớm hôm sau, trước khi ra cửa Diêm Quan Thương bảo người lấy dây dắt Golden tới, dắt theo nó đi làm.

Golden ngoan ngoãn ngồi trên xe, quay đầu tò mò nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Diêm Quan Thương nhắm mắt dưỡng thần, Tô Chiết đã lâu không gặp Golden, hẳn là sẽ nhớ.

Nhưng cảm xúc hắn muốn thấy không chỉ như vậy.

Hôm nay Chu Trạch Tường lại sang công ty tìm Diêm Quan Thương, từ sáng sớm cả hai đã ở trong phòng làm việc xử lý công việc.

Dây dắt của Golden được tháo bỏ, lúc đầu nó thời thời khắc khắc canh giữ bên cạnh Diêm Quan Thương, người đàn ông vươn bàn tay to xoa đầu nó, bận làm việc nên không thể quan tâm đến nó nữa: "Đi chơi đi".

Golden nghe vậy mới bắt đầu đi dạo trong phòng làm việc rộng lớn. Văn phòng của Diêm Quan Thương có hơn một nửa là mặt đất bằng phẳng, bởi vì thường xuyên ở lại công ty nên bên trong có một phòng nghỉ ngơi và một phòng tắm.

Golden nhìn bên này một cái nhìn bên kia một cái.

Cánh cửa truyền tới âm thanh vặn tay nắm cửa, Golden lập tức cảnh giác nhìn sang, trong lúc nhất thời cái đuôi cũng không động đậy, chăm chú trông ra cửa phòng làm việc.

Một giây sau, Tô Chiết mang theo tài liệu đi vào.

Golden:!

Bố ơi!

"Gâu! Gâu Gâu!!"

Bên tai Tô Chiết vang lên tiếng chó sủa, còn chưa chờ anh kịp phản ứng đã trông thấy một sinh vật không rõ dáng hình nhanh chóng nhào đến.

Bình tĩnh cúi đầu nhìn lại, là con trai cún cưng đã hơn tháng không gặp.

Đôi mắt anh lập tức sáng lên, nhưng rất nhanh, anh cố ép chính mình đè vui sướng trong lòng xuống, mịt mờ nhìn sang chỗ Diêm Quan Thương.

Quả nhiên người đàn ông cũng đang nhìn anh.

Cơ thể Tô Chiết cứng đờ, bởi vì chột dạ nên anh vô thức né tránh ánh mắt của đối phương, dù sao mấy hôm trước đối phương đã nghi ngờ anh rồi.

Anh không biết nên làm ra hành động gì với con cún đang ôm đùi mình.

Ai ngờ Tô Chiết còn chưa mở miệng, Chu Trạch Tường ngồi một bên đã cười thành tiếng, "Lão Diêm, tao không biết chó nhà mày còn có thể thân cận với người khác được cơ đấy".

Sắc mặt Tô Chiết nặng nề, cố ép mình giữ bình tĩnh.

"Tao nhớ con chó này nhà mày rất thân với cậu hộ lý kia, không ngờ bây giờ lại còn thích cả trợ lý Tô nữa.

Dứt lời, sau lưng Tô Chiết toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Diêm Quan Thương: "Đúng là rất thích".

Lồng ngực Tô Chiết phập phồng, lòng bàn tay cũng bắt đầu rịn mồ hôi: "Sếp Diêm..."

Diêm Quan Thương: "Có lẽ do nó thấy cậu ấy thuận mắt".

Nói xong, hắn gọi Golden: "Em Trai, về đây nào".

Golden nghe thấy Diêm Quan Thương gọi, vẫy vẫy đuôi quay về.

Cái cớ Diêm Quan Thương đưa ra rõ ràng chứng tỏ hắn không quan tâm, tựa như hắn hoàn toàn không chú ý đến chuyện Golden thân thiết với mình. Tô Chiết nhẹ nhõm thở ra, nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm: "Sếp Diêm, báo cáo đây ạ".

Diêm Quan Thương không nhìn anh: "Cứ để đấy".

Tô Chiết bỏ đồ xuống đi ra, trước khi đóng cửa phòng vẫn không nhịn được nhìn Golden một cái.

Buổi tối, Diêm Quan Thương ngồi trong câu lạc bộ, đôi chân dài gác lên nhau, ngũ quan đậm nét đầy sức tấn công nửa ẩn nửa hiện trong ánh sáng mờ ảo của đèn phòng.

Em trai ruột của Chu Trạch Tường mới về nước biết Diêm Quan Thương tới, cố ý đến uống vài chén cùng hắn, dù sao cũng là anh em nhiều năm chưa gặp.

Nhưng khi hai ông anh nói chuyện với nhau, Chu Trạch Thanh lại nghe không hiểu.

Chu Trạch Tường nhớ tới tình huống ngày hôm nay, cảm thấy buồn cười, "Sao mày dám khẳng định cậu ấy là người hộ lý mày đang tìm?"

Tấm lưng rộng lớn của Diêm Quan Thương dựa trên ghế sofa, tùy tiện đáp lời: "Trước đó tao bảo cậu ấy tìm người, cậu ấy không tìm được".

"Chỉ bằng cái đó?"

"Trước giờ cậu ấy chưa bao giờ làm việc sai lầm".

Lúc này Chu Trạch Tường mới hiểu ra, trợ lý Tô là ai cơ chứ, sao có chuyện cậu ấy làm không xong.

Một cậu hộ lý nhỏ không tiền không thế, nếu không tìm thấy, hoặc không có người này, thì chỉ có thể là Tô Chiết.

Chu Trạch Tường nhìn ly rượu: "Không phải mày thích người ta hả? Sao hôm nay lại đối xử như thế với người ta chứ, tao thấy mặt cậu ấy trắng bệch cả ra".

Sáng nay Chu Trạch Tường hoàn toàn nhìn ra được Diêm Quan Thương cố ý trừng phạt Tô Chiết. Hắn thăm dò khiến đối phương căng thẳng, sau đó lại hững hờ lấy cớ hộ người ta, làm cho Tô Chiết phải lo lắng trong lòng.

Diêm Quan Thương nhắm mắt, ánh đèn mờ ảo tạo ra cái bóng dưới chân hắn, giống như một con thú dữ ẩn trốn trong bóng đêm: "Đã làm chuyện sai thì cũng phải nhận lấy bài học".

Chu Trạch Tường nhìn hắn, bật cười vài tiếng. Quả nhiên, chó thì sao hiểu được thương hương tiếc ngọc.

Với địa vị của Diêm Quan Thương, hắn muốn tìm người tình nhỏ chơi đùa cùng rất dễ dàng, lúc nào cũng có thể kiếm được, nhưng cậu ta nhìn rõ, hắn không định để người đó làm người tình nhỏ của mình.

Cậu ta quay sang nhìn về phía Chu Trạch Thanh: "Nhìn thấy chưa, sau này có theo đuổi ai thì đừng học thằng chó này đấy nhé".

Chu Trạch Thanh: "Tại sao ạ?"

Chu Trạch Tường: "Đổi thành người khác thì chắc chắn sẽ cô độc đến già".

"Còn nó ấy à, trong số mệnh nó có vợ".
Nhấn Mở Bình Luận