13.
Mình vừa mới phát hiện ra là ở bản gốc dù đã đổi xưng hô của Đàm phó tổng từ 'chú' sang 'Tự ca' rồi nhưng bé An vẫn luôn gọi ảnh là ngài chứ không phải xưng hô thoải mái đó, vì bé nghĩ như vậy sẽ không lễ phép, thế nên mình đã sửa lại rồi nhaa ^^
[Túc Duy An]: [Chuyển khoản cho bạn 40 vạn]
Cậu nghĩ nghĩ, lẳng lặng nhắn thêm một câu.
[Túc Duy An]: Cậu ơi, vừa rồi tài khoản của cháu bị hack... cháu có tiền mà, cậu nhận lại đi.
Đặng Văn Thuỵ nhanh chóng nhắn lại, "Gì cơ? Không có thông tin hay là cái gì bị phát tán đấy chứ? Đám chó hack tài khoản chết tiệt này!"
[Túc Duy An]:... Không có ạ [gượng cười.jpg]
Đương nhiên là Đặng Văn Thuỵ không lấy lại số tiền mà mình đã chuyển sang, nhưng Túc Duy An cũng không khẩn trương, cậu suy nghĩ một hồi thì chọn số điện thoại của cậu mình, chuyển tiền thẳng tới tài khoản Alipay.
Nói chuyện một lúc, Đặng Văn Thuỵ mới vội vàng bảo là mình có việc gấp cần phải đi, Túc Duy An thì không có thói quen ngủ trưa thế nên cậu chuẩn bị vẽ ngay bây giờ.
Có rất nhiều nhân vật, cậu nghĩ nghĩ, quyết định vẽ thành viên đứng đầu của bảng xếp hạng Qs-7 năm vừa rồi, fandom của cô ấy rất vững chắc tất nhiên sẽ không out ra khỏi top 7.
Dù là giờ nghỉ trưa nhưng bây giờ ở văn phòng không có ai chịu nghỉ ngơi cả, tất cả mọi người đều đang chăm chú vẽ tranh, so với phòng thiết kế trước đây còn yên tĩnh hơn.
Vừa mới vẽ được một ít, Trầm Thần ở bên cạnh cậu lại bỗng nhiên thò người sang, nhỏ giọng hỏi, "An An, em giúp chị xem qua chỗ này với, nên dùng màu nào thì sẽ đẹp hơn?
Túc Duy An với người sang nhìn, đối phương đang vẽ một nam diễn viên trong nuớc cũng hợp tác với 《Hoạt Động Tuyệt Mật》, anh ta mặc áo hoodie cùng chiếc quần rách, rất khôi ngô tuấn tú. Trên tay anh ta cầm một con dao găm, nâng cằm đầy cao ngạo.
Thứ mà Trầm Thần hỏi là màu sắc của áo hoodie, bản vẽ đã được hoàn thành hơn phân nửa, vừa nhìn thấy cũng biết là cô đã bắt tay vào chuẩn bị từ trước.
Đúng thật là ngoại trừ Túc Duy An vẫn đang bận xem xét lại bản vẽ ban đầu ra, những người khác đã âm thầm chuẩn bị từ trước rồi, để nếu công ty có chọn sử dụng thì họ sẽ được nhận thêm tiền thưởng.
"Em thấy là... màu xanh lá cây hoặc là màu đen đi?" Túc Duy An cũng hạ thấp âm lượng xuống.
"Ý tưởng của chúng ta giống nhau đó! Nhưng mà rốt cuộc là nên chọn màu xanh lá cây hay là màu đen đây?"
"Vậy màu nào chúng ta cũng thử qua một lần xem."
"Chậc."
Tiếng sốt ruột của một người đàn ông trong phòng vang lên, dường như là anh ta bất mãn với âm thanh của cuộc trò chuyện này.
Lúc đó cánh cửa của văn phòng được đẩy ra, một vài nhân viên của tổ thiết kế cũ đi vào, Túc Duy An có lặng lẽ nhìn thử, trùng hợp thế nào trong số đó có hai người đã nói những lời ẩn ý lúc sáng nay.
Túc Duy An cúi đầu xuống, ngây ngốc nghĩ, không phải là bởi vì cậu không mua cà phê nên anh ta mới đi lên đây để chất vấn đấy chứ?
Người phụ nữ ở hàng phía trước mỉm cười hỏi, "Nghiêm túc vậy sao? Thời gian nghỉ trưa mà cũng làm việc à?"
"Sao lại tới đây?" Người đàn ông vừa mới chậc một tiếng kia bây giờ xoay đầu lại cười ha hả.
"Bọn tôi đang rảnh thôi." Văn phòng đầy ắp những người thuộc phòng thiết kế trước đó, bọn họ quen biết nhau trừ trước nên chào hỏi qua lại, ngoại trừ Túc Duy An và Trầm Thần đang ngồi ở bàn bên này.
Trong đó có một người phụ nữ nghiêng người về phía người đàn ông kia hỏi, "Thế nào? Mở cuộc họp ra để nói gì thế?"
"Có thể nói cái gì được? Chỉ bảo chúng tôi vẽ tốt hơn thôi." Người đàn ông bình thản nói, lộ ra đầy sự đắc ý.
"Ghi chép lại nội dung cuộc họp rồi?" Một giọng nói châm chọc vang lên từ phía cửa, mọi người đều sửng sốt, nhốn nhao xoay đầu sang để nhìn.
Đàm Tự một tay đúi tút quần, phần tóc được bôi sáp bây giờ chải rũ xuống phía trước mặt, "Người khác thì vẽ váy quá dài, còn cậu vẽ ngắn đến nỗi người khác có thể sẽ khiếu nại game của chúng ta là thể loại sắc tình, những lời tôi nói này, cậu quên rồi?"
"... tôi không có quên, thưa phó tổng."
Đàm Tự không để ý tới anh ta nữa, nhìn quanh phòng làm việc cuối cùng dừng lại ở trên người của Túc Duy An.
Vị trí ngồi của Túc Duy An đối diện với Trầm Thần, vậy nên hắn chỉ có thể nhìn thấy được bóng lưng của cậu bé. Bả vai gầy nhỏ, Túc Duy An có mái tóc đen hơi dài, đã có thể sắp che khuất được phần cổ.
Túc Duy An ngay lúc này không dám nhúc nhích, tuy rằng cậu không nhìn thấy, nhưng không biết tại sao lại cảm nhận được người ở phía cửa kia chắc chắn đang nhìn mình.
Trong lòng cậu lẩm nhẩm: "Đùng có gọi tui, đừng..."
"Túc Duy An."
"... vâng ạ."
"Thẳng lưng lên, không gù."
Mọi người trong văn phòng: "..."
Cho nên là vị phó tổng này đến đây... chỉ để kiểm tra tư thế ngồi thôi ư?
Tất nhiên là Đàm Tự không đến đây vì chuyện này, hắn đã quen với việc vận động nên bồn chồn không thể ngồi yên, hơn nữa nếu ngồi lâu sẽ dễ mắc phải các bệnh thái hoá đốt sống cổ. Vừa trải qua một cuộc họp dài nên hắn mới đứng lên tuỳ tiện đi dạo một lát.
Vách ngăn của phòng thiết kế trong suốt, hắn vừa đi tới thì thấy Túc Duy An đang nghiêng nửa người của mình về phía của Trầm Thần, hai người thì thầm to nhỏ với nhau, không rõ là đang nói chuyện gì.
Bây giờ là giai đoạn mấu chốt mà lại đi hẹn hò chốn công sở ư? Không cho phép.
Đúng vậy, hắn xông vào đây là để chia rẽ đôi uyên ương.
Túc Duy An đứng thẳng người, nhưng vẫn như cũ cúi đầu với Đàm Tự, "... vâng."
Đàm Tự híp mắt: "Ra đây."
Giọng điệu của hắn giống như là giáo viên đang bị đứa học sinh hư hỏng làm cho không thể chịu đựng được nữa.
Học sinh hư Túc Duy An không tình nguyện một chút nào đứng ở trước bàn làm việc của Đàm Tự.
Đàm Tự lấy ra giấy ghi chú, thoăn thoắt viết chữ lên trên nó.
Nghĩ đến cái gì, đột nhiên hắn hỏi, "Xem xong chưa?"
Nghĩ rằng việc mình nhìn lén bị bắt được nên Túc Duy An gấp gáp cúi thấp đầu, "... tôi xin lỗi!"
Đàm Tự ngừng viết lại, buồn cười nhìn cậu, "Lâu thế rồi còn chưa xem xong?"
Túc Duy An: "Cũng, cũng đâu có lâu lắm đâu..."
"Hơn nửa tháng rồi, cậu cũng không thể ỷ mình rằng trẻ tuổi mà phóng túng, ham thú việc sung sướng nhất thời chứ." Đàm Tự nghiêm túc nói, "Hay là để anh đây giới thiệu cho cậu?"
Túc Duy An sửng sốt: "Gì cơ ạ?"
"Bạn gái nhỏ." Đàm Tự cười lạnh một tiếng, "Chỉ xem phim thôi thì tội biết bao nhiêu."
"......... "
Túc Duy An cuối cùng cũng nhận ra được người kia đang nói về cái gì, 《Cám dỗ nơi phòng trà》 đã bị cậu ném xuống gầm giường cùng với số truyện tranh kia rồi.
Nháy mắt, gương mặt của cậu đỏ bừng lên, "... ngày mai tôi trả cho ngài!"
"Muốn thì giữ đi." Đàm Tự trêu chọc.
"Không muốn." Túc Duy An nhỏ giọng phản bác, "Tôi thậm chí còn chưa xem qua lần nào."
Đàm Tự: "Ừ."
Mấy đứa nhóc bây giờ da mặt mỏng thật.
Hắn là trưởng bối, không thể vạch trần cậu được.
Xé tờ ghi chú, hắn ấn nó ở trước bàn làm việc của mình, "Tối nay đem những thứ này lên đây cho tôi."
"Vâng ạ."
Túc Duy An đi lên trước để xem.
Ba bát cơm, thịt ba chỉ kho cải thảo khô, sườn xào chua ngọt, tôm bóc vỏ xào trứng...
Gần như toàn bộ tờ giấy ghi chú đã được lấp đầy.
Chưa bao giờ cậu thấy Đàm Tự ăn nhiều như thế vào buổi trưa...
Túc Duy An cũng không hỏi, bởi vì thật ra bây giờ cậu không muốn nói chuyện với Đàm Tự quá nhiều. Cầm lấy tờ giấy lên, cậu vội vàng cúi đầu rồi đi ra ngoài.
Sau khi tan tầm, trong khi những người khác vẫn còn đang vẽ thì chỉ có mỗi Túc Duy An là rời khỏi chỗ ngồi nhanh nhất, cậu cầm mẩu giấy nhỏ kia lên, đi xuống nhà ăn ở tầng dưới.
Mặc dù nhà ăn có rất nhiều món ngon, nhưng những người có gia đình tất nhiên sẽ không ăn cơm tối ở công ty, vì vậy mà ở trong nhà ăn lúc này không có nhiều người, cậu nhanh chóng đặt được món rồi đem theo lên tầng hai chiếc túi lớn.
Khi cậu gõ cửa đi vào phòng làm việc, Đàm Tự đang bận nghe điện thoại.
Nhìn thấy cậu, Đàm Tự tuỳ ý chỉ sang chiếc bàn thuỷ tinh ở bên cạnh ý bảo cậu đặt đồ ăn ở đó đi.
Túc Duy An đặt xuống vừa định đi ra ngoài thì bị người ở phía sau gọi lại.
"Đi đâu? Ngồi xuống."
Túc Duy An xoay đầu lại, xác nhận rằng Đàm Tự đang nói chuyện với mình cậu mới tần ngần một lát rồi ngồi xuống phần bên phải của chiếc ghế sô pha.
Đàm Tự hài lòng thu lại ánh mắt, tiếp tục nói chuyện điện thoại.
"Không có tiền."
"Không gặp."
"Cứ nửa tháng lại thay đổi thì có cái gì để xem?"
"Cút."
"Mang về nhà? Được rồi, ba của cậu sẽ lại phải tới nhà của tôi để mượn cái roi gia truyền đấy."
"Được, vậy tôi sẽ đi gặp mặt cậu lần cuối."
Ngắt điện thoại, Đàm Tự đóng lại văn kiện, "Đi lấy balo đi."
Túc Duy An: "...dạ?"
Đàm Tự: "Dạ cái gì? Tan sở rồi."
Túc Duy An: "Tôi... hôm nay tôi tăng ca."
"Không duyệt." Đàm Tự đứng dậy, cởi xuống cà vạt của mình treo sang một bên, "Lấy balo đi rồi sang đây."
"......."
Năm phút sau, Túc Duy An ôm lấy balo trở lại văn phòng của hắn, cậu bảo, "Vậy tôi tan tầm đây, tạm biệt phó tổng..."
"Vào đây." Đàm Tự chỉ vào hai túi thức ăn kia, "Cậu xách theo nó đi."
Túc Duy An nghe vậy thì hơi ngây ngốc mà xách theo hai túi thức ăn, đi ở phía sau Đàm Tự vào thang máy.
Khi ra khỏi thang máy, Đàm Tự lại nhận được thêm một cuộc điện thoại nữa, hắn nhận máy nói một vài câu rồi nghiêng đầu hỏi cậu, "Cậu muốn ăn cái gì?"
Túc Duy An phản ứng lại một chút, "Tôi về nhà ăn..."
"Cứ gọi đi, tôi ăn gì cũng được." Đàm Tự tiếp tục quay về cuộc gọi của mình.
Lúc đi ngang qua phòng bảo vệ, hắn bỗng dưng dừng lại, xoay người đem hai túi thức ăn kia đưa vào bên trong, "Trực tốt nhé."
Nhân viên bảo vệ vừa mới tới lại bị hắn làm cho cảm động đến rối tinh rồi mù, "Cảm ơn phó tổng, tôi sẽ làm tốt!"
Đàm Tự gật nhẹ đầu, nhưng vừa bước đi vài bước lại nhận ra không có ai đi theo sau mình nữa, hắn xoay đầu lại nhíu mày hỏi, "Cậu đứng đó làm gì?"
Túc Duy An: "Phó tổng, tôi không đi với ngài đâu..."
Ba phút sau, một người đàn ông to lớn không mất chút sức lực nào ôm lấy vai cậu bé kia, mang theo một nửa uỷ hiếp túm cậu lên xe.
Ở trên xe khoá trái cửa lại, Đàm Tự không chút vội vàng xoay đầu, "Tại sao lại vô ơn như thế? Cậu là loại lòng lang dạ sói à?"
Bị buộc nhiều tội ác khác nhau, Túc Duy An chỉ có thể yếu ớt nói, "Tôi không có..."
"Cậu thua của tôi nhiều đậu như vậy tôi cũng không chấp nhất, thế mà cậu lại vui vẻ trốn tránh tôi, thế nào, không phải đây là lúc nên gọi Tự ca ư?"
Túc Duy An cảm thấy cậu không thể thoát khỏi được 30 hạt đậu này rồi...
Nhìn ra khung cảnh xa lạ bên ngoài cửa sổ, cậu mềm mỏng hỏi hắn, "... Tự ca, chúng ta đang đi đâu vậy?"
Lại nghe được hai từ này, đôi mày của Đàm Tự cau lại rồi thản nhiên bảo, "Đem cậu đi bán."
"........."
Xe dừng lại trước một nhà hàng.
Giao xe cho nhân viên của bãi đỗ xong, Túc Duy An đi theo sau Đam Tự bước vào nhà hàng. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, cả hai rẽ trái đi vào một căn phòng riêng.
Có hai người đang ngồi sẵn ở bên trong, bên trái là một người đầu đinh, còn bên phải là một cái đầu màu xám bồng bềnh.
Tóc Bồng Bềnh ngay khi vừa trông thấy Đàm Tự thì đứng dậy, "Tự ca, anh đến rồi." Sau đó lại nhìn đến Túc Duy An ở phía sau, cậu ta khịt mũi, "Anh dẫn đến theo... một đứa nhóc đẹp trai hả?"
"Cháu ngoại của Đặng Văn Thuỵ." Đàm Tự giới thiệu ngắn gọi rồi kéo Túc Duy An cùng ngồi đối diện với hai người.
Túc Duy An vừa mới đặt balo của mình xuống, Tóc Bồng Bềnh đã bắt chuyện với cậu rất tự nhiên, "Câu là cháu ngoại của của ông già Đặng phải không? Cậu đẹp trai hơn anh ta nhiều, tên tôi là Lăng Nguyên, là em họ của Tự ca đấy."
Nói rồi cậu ta đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ của Đầu Đinh ở bên cạnh, "Còn đây là bạn trai của tôi."
Túc Duy An đang định chào hỏi thì cổ họng của cậu như nghẹn lại, che lấy miệng ho khan.
Lăng Nguyên trợn tròn mắt, "Thời đại bây giờ, gay đâu có đáng sợ như thế, đúng không?"
"Im." Đàm Tự tặng cho em họ của mình một chữ rồi đưa ly nước ở trước mặt đến bên miệng của Túc Duy An, "Uống đi."
Túc Duy An uống vài ngụm, nhưng vẫn cảm thấy hơi không thoải mái còn bị sặc nước bọt nên có chút xấu hổ, cậu đột ngột đứng lên, "Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát..."
Túc Duy An đi rồi, Lăng Nguyên mới chống cằm hỏi, "Anh họ, anh dắt cháu trai của ông già Đặng kia tới đây làm gì?"
Đàm Tự: "Không phải việc của cậu."
Đầu Đinh là một tiểu thịt tươi trong giới giải trí, cậu ta hiểu đại khái về gia cảnh của Lăng Nguyên nên đương nhiên cũng biết anh họ của cậu là thiếu gia nhà Thiên Húc. Thấy người này không dễ ở gần được nên cũng không rước vào bất tiện cho mình, sau khi chào hỏi xong thì chỉ ngồi yên lặng.
"Anh họ, ngày mốt nhất định anh phải về nhà một chuyến đấy, em sợ bị ba đánh chết." Lăng Nguyên nhìn hắn bằng dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Đàm Tự nhìn sang Đầu Đinh một cái, Đầu Đinh ngay lập tức hiểu chuyện đứng dậy, "Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc."
Sau khi người đó đi rồi, Đàm Tự mới từ từ bảo, "Cậu xác định là người này đáng giá để cậu mang về nhà?"
Lời nói của Đàm Tự nghe ra không dễ chịu gì lắm, nhưng Lăng Nguyên hiểu tính tình của người anh họ này, mạnh miệng nhưng mềm lòng, nói thế nào cũng chỉ là vì quan tâm cậu thôi.
Lăng Nguyên: "Đáng giá chứ, em ấy ngoan ngoãn và nghe lời, anh không thấy em ấy rất đáng yêu sao?"
"Không cảm thấy." Đàm Tự tựa lưng vào ghế, cười nhạo, "Vậy đứa nhóc này đáng yêu không?"
Hắn chỉ sang chiếc balo ở bên cạnh mình.