Nam Nhứ cả đêm đó ngủ không được nhiều, cô ngủ rất tỉnh chưa được một lúc đã thức dậy, mở mắt ra nhìn chằm chằm người bên cạnh, cô luôn cảm thấy không chân thật, sợ rằng vừa chớp mắt hoặc là trong giấc mơ, lại lần nữa mở mắt ra anh sẽ biến mất không thấy bóng dáng,
Trần Trạm Bắc cũng không sao ngủ được, hai người cứ như thế ngắm nhìn lẫn nhau, anh xoa vuốt hai má của cô, cô nắm lấy bàn tay to của anh, anh nhìn cô cười, cô cũng cười theo, Nam Nhứ rất lâu chưa cười như thế này, không, có lẽ là trong một năm nay, đây chính là nụ cười chân thật nhất, là một ngày cười nhiều nhất.
Lúc trời mờ mờ sáng, Nam Nhứ mới nặng nề ngủ thiếp đi.
Cô mơ một giấc mơ, trong mơ toàn là anh, anh vượt qua mưa bom bão đạn, kinh hô Nam Nam, Nam Nhứ nhìn anh cười, sau đó liền biến thành thân ảnh của anh càng lúc càng xa xăm, cô tìm cách muốn bắt lấy anh, nhưng lại hoàn toàn vô vọng.
Nam Nhứ thình lình tỉnh dậy, người ở bên cạnh sớm đã không còn ở đó, cô trở mình leo xuống giường chạy thẳng ra ngoài, ở trong phòng bếp, người đàn ông đó đứng hút thuốc bên cạnh cửa sổ trong phòng bếp, nồi nhỏ trên bếp gas bốc khói nóng hừng hực, nghe thấy âm thanh, Trần Trạm Bắc xoay đầu nhìn qua, “Tỉnh rồi à.”
Cô đi chân không giẫm trên nền gạch men, chạy về phía anh, trực tiếp xông vào lòng anh gắt gao ôm chặt.
Trần Trạm Bắc vội vã dập tắt điếu thuốc, trở tay vòng lấy sống lưng gầy yếu của cô, “Nam Nam, anh ở đây.”
Đầu cô dựa vào lồng ngực anh, đầu nhỏ gật đầu như giã tỏi, “Em biết mà, chỉ là tỉnh lại không nhìn thấy anh, có chút sợ hãi.”
“Lần sau anh sẽ đợi em cùng tỉnh.” Anh xoa xoa mái tóc của cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng hôn xuống.
Ăn sáng xong, Trần Trạm Bắc trêu đùa Kim Cương, Kim Cương đối với anh vẫn còn chút ấn tượng, chừng nửa ngày, nó đã tìm về được trạng thái ban đầu, thỉnh thoảng gọi một tiếng baba, nếu như hai người không ai để ý đến nó, nó sẽ bay qua đó, đậu ở bên cạnh hai người, cảm giác tồn tại vô cùng đầy đủ.
Trần Trạm Bắc vừa quay lại, Ngư Phu đã gọi điện thoại đến, Ngư Phu nói sắp xếp anh quay về bộ đội cũ, hoặc là vào đại đội phòng chống m4 túy, Trần Trạm Bắc đề xuất ý kiến của bản thân, ở lại Ninh Hải.
Ngư Phu biết, bởi vì Nam Nhứ, anh ta nói sẽ sắp xếp cho anh, sau khi anh quay lại, đối với những công lao và thành tích mà anh đã lập ra sẽ có giải thưởng, nhưng không thể công khai, cái tên Trần Trạm Bắc này, đối với bên ngoài, chỉ có thể là lính nhảy dù.
Đã từng làm nội gián tại Tam Giác Vàng, hủy đi mấy thế lực buôn bán m4 túy lớn, phá được vô số đại án m4 túy, còn thông qua manh mối nhận được từ anh một lần phá gọn án vũ khí đạn dược khiến quân cảnh quốc tế đau đầu, những công lao và thành tích này khiến người khác chấn kinh, nhưng cũng bởi vì công lao thành tích khiến người khác chấn kinh nên không thể nào tuyên dương, dễ dẫn đến họa sát thân.
Anh vốn không để ý nhiều như thế, nếu như không phải vì Nam Nhứ, nếu như không phải vì thân phận của anh đã chết, có lẽ anh sẽ mang thân phận nội gián này hành động cả đời, cho đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh.
Anh tóm tắt rõ ràng kể về những chuyện sau đó của anh, anh nói với cô, anh sẽ ở lại Ninh Hải, ở lại bên cạnh cô.
Trong lòng Nam Nhứ vui vẻ, nếu như không phải bởi vì thân phận Tề Kiêu đã chết, anh có khả năng vĩnh viễn sẽ không quay lại được.
Dựa theo đại nghĩa, công việc của anh đã làm đến cao độ mà rất nhiều người không thể nào đạt đến được, sự rời đi của anh, các thế lực tại Tam Giác Vàng đã tan rã mất một bộ phận, sẽ lại gầy dựng lên, bước chân của đội phòng chống m4 túy vĩnh viễn không thể dừng lại, anh quay lại, nhất định vẫn có người giống như anh, tiến vào vào cái nơi hố sâu không đáy kia, nhưng rất khó tạo ra được thành tích giống như anh.
Cô trước đây không biết rõ độ nguy hại của m4 túy, ngăn chặn m4 túy phân bổ rộng rãi, sau khi đích thân trải nghiệm, nỗi đau hận đối với m4 túy đã lên đến đỉnh điểm, nếu như những người kia không đi mua m4 túy, thì thị trường m4 túy sẽ ngày càng suy đồi sa sút, do sự cung cấp của những người hít m4 túy kia, mới khiến bọn buôn m4 túy hung hăng ngang ngược đến như thế.
Cả ngày nay, hai người chẳng đi đâu cả, trong nhà chẳng còn gì ăn, Nam Nhứ chỉ đành đặt mua bên ngoài, cô nhìn anh chằm chằm không rời một tấc, Trần Trạm Bắc cũng nửa bước không rời, trong lòng anh ngập tràn đau xót, bởi vì anh, nên mới khiến một người phụ nữ bình tĩnh thông minh, trở nên yếu đuối như thế thấp thỏm bất an như thế.
Tivi mở đó, tùy tiện mở một tiết mục, “Mấy năm nay, chắc anh chưa từng xem tivi đâu nhỉ.” Bên đó anh không có tivi, ở khách sạn có tivi, toàn phát mấy video nước ngoài, cô gần như chưa từng nhìn thấy anh mở tivi.
“Làm gì có tâm tình nhàn rỗi xem tivi chứ.” Anh liếc mắt nhìn tiết mục giải trí trên tivi, một chút quen thuộc cũng chẳng có.
“Đừng vội đi làm, trước tiên anh làm quen với hoàn cảnh đi đã, ngày mai chúng ta ra ngoàI đi dạo.”
“Được.”
Nam Nhứ đột nhiên nhớ ra, “Nhà anh ở đâu thế?” Cô và anh của trước kia, chưa từng nói đến chuyện này, căn bản sẽ không bàn luận về những vấn đề không liên quan đến phá án.
Cô không biết nhà anh ở đâu, thậm chí đến tên tuổi, cũng là vừa mới biết, nhà anh có những ai, đang làm những gì.
“Đế Đô, ba mẹ nhiều năm rồi chưa gặp, Nam Nam, cùng anh quay về thăm họ nhé.” Anh cười khổ một tiếng, “Không biết ba mẹ anh có khi nào đá anh ra khỏi cửa không nữa.”
“Em hiểu, nhưng mà anh đưa em về nhà anh, có phải nên về nhà em trước không hả.”
Trần Trạm Bắc nhướng mày, “Điều đó tất nhiên được rồi, phải gặp ba vợ tương lai, chậc, anh phải chuẩn bị chút quà cáp, em nói xem lấy gì được nhỉ?”
Nam Nhứ mím môi cười cười, mí mắt cong cong đáy mắt là vô số tia sáng lấp lánh, “Lấy huân chương quân công đi, ba em là quân nhân, cái này ở trước mặt ông ấy sẽ khá dễ dùng, vô cùng nở mày nở mặt.”
Đôi tay Trần Trạm Bắc dang ra, dựa vào ghế sô pha, chân này gác chân kia tạo ra một tư thế lười nhác bất cần đời, “Cái đó quá nhiều rồi, Ngư Phu đều giúp anh cất giữ, công chương hạng nhất, cái đó khá có thể diện à nha.”
“Cậu Kiêu, phiền ngài đem đôi cánh thả xuống có được không, anh còn đắc ý nữa em sợ anh bay lên trời mất.” Nam Nhứ nghiêng người nằm lên ghế sô pha, đầu gối lên đùi của anh ánh mắt đuổi theo anh.
Gọi anh là cậu Kiêu, đây là sỉ nhục anh, Trần Trạm Bắc cong eo, áp sát đến gần cô hôn một cái, hôn một cái lại hôn một cái, hôn bao nhiêu cái cũng ngại không đủ, sau cùng anh đem cô đè xuống ghế sô pha, cho đến khi tiếng kêu của Kim Cương truyền đến, Trần Trạm Bắc ném một cái áo qua trùm kín cái lồng lại, tiếp tục ăn cô.
Ngày hôm sau, Nam Nhứ dẫn theo Trần Trạm Bắc, quay về chỗ của ba mình.
Ba Nam mở cửa ra, nhìn thấy bên cạnh Nam Nhứ có một người đàn ông đứng đó, ông ấy khẽ ngẩn người đôi chút, rồi lập tức nhường đường, để bọn họ đi vào.
Nam Nhứ vừa lấy dép lê, vừa nói chuyện, trong đôi mắt nhìn người đàn ông ấy, ngập tràn vẻ nhu tình, ba Nam nhìn hai người, cả năm qua Nam Nhứ chưa giây phút nào vui vẻ như bây giờ, bởi vì cái gì ông ấy biết rõ, nhưng người đàn ông này?
Cao to, vạm vỡ, mặt mũi nghiêm nghị, ánh mắt chính nghĩa.
Nam Nhứ mím môi cười đến vui vẻ, đôi mắt to lưu luyến tới tới lui lui trên mặt ông và người đàn ông kia, “Ba, con giới thiệu với người, anh ấy là Trần Trạm Bắc.” Cô lại nói với Trần Trạm Bắc, “Đây là ba em.”
Trần Trạm Bắc lễ phép mở lời, thái độ cung kính, “Chào bác trai.”
Ba Nam gật gật đầu, trong lòng hoang mang cái người tên Trần Trạm Bắc này là ai thế, nhưng mà ngoài mặt ông vẫn rất lịch sự hòa nhã, “Chào cậu, vào đây ngồi đi.”
Nam Nhứ nhìn anh cho anh một ánh mắt, trong lúc ba Nam xoay người đi, Trần Trạm Nhám nhướng mày nhìn cô.
Sau khi hai người ngồi xuống, ba Nam ngồi trên ghế sô pha ở đối diện, lần đầu tiên Nam Nhứ dẫn đàn ông về nhà, nhìn thần sắc của cả hai người, tình cảm tốt đến mức lộ ra mật ngọt, dẫn bạn trai về nhà, đột ngột thế kia?
“Tiểu Trần, con làm công việc gì thế?”
Trần Trạm Bắc đột nhiên không biết nên trả lời như thế này, lần đầu tiên Nam Nhứ nhìn thấy dáng vẻ nghẹn họng của anh, cô khúc khích bật cười, trước kia dẻo mồm dẻo mép lắm mà, sợ rồi chứ gì, “Ba, công việc của anh ấy tạm thời vẫn chưa ổn định ạ.”
“Ồ, chưa ổn định à, thế trước kia con làm việc gì thế?”
Trần Trạm Bắc mở miệng trả lời câu hỏi của ba Nam, “Con ở bộ đội vài năm.”
“Xuất ngũ rồi à?” Không trách ba Nam hỏi nhiều, thái độ của hai người đã quá rõ ràng, ông tất nhiên hy vọng Nam Nhứ có một chốn về tình cảm thật tốt, nhất định phải hỏi rõ lai lịch của con rể tương lai.
“Chưa ạ, điều động nhân sự, tạm thời công việc vẫn chưa ổn định, nhưng mà sắp rồi ạ.”
Nam Nhứ nói, “Hai người trò chuyện trước đi, con đi pha trà.”
Ba Nam và Trần Trạm Bắc ngồi đối diện với nhau, nhất thời đều không biết phải nói những gì, đối với ba Nam mà nói quá đột ngột, còn Trần Trạm Bắc thì sao, gặp ba vợ tương lai, đầu rối một nùi.
Nam Nhứ pha trà quay trở lại, hai người trong phòng khách, chẳng ai nói câu nào, thật ngượng nghịu.
Cô rót trà ra, đem ly trà đẩy đến trước mặt ba mình, lại rót thêm một ly cho Trần Trạm Bắc.
“Ba, đời này của con, đã nhận định cái người này rồi, người muốn hỏi gì cứ hỏi hết đi.” Cô lại nói, “Trần Trạm Bắc, anh đối với ba em biết thì phải nói hết ra đấy nhé.”
“Bác trai, nhà con ở Đế Đô, ba con nghiên cứu khoa học, mẹ con là giáo sư đại học, con ở Tân Ninh làm lính, hôm trước vừa đến Ninh Hải.
Bác yên tâm, con sẽ ở lại Ninh Hải, sẽ không dẫn Nam Nam rời khỏi bác đâu.”
Gia thế không tồi, người thoạt nhìn cũng không tệ, chỉ là ba Nam vẫn không hiểu, đầu óc toàn là nghi hoặc, Nam Nhứ sao lại đột nhiên cùng người này hẹn hò nhỉ, thoạt nhìn tình cảm đã mặn nồng đến mức tách không rời.
“Các con quen nhau thế nào vậy?” Ba Nam nhìn hai người.
“Tam Giác Vàng.” Tề Kiêu trả lời, thân phận của anh là việc kín đáo, có thể không đề cập với người ngoài liền không đề cập, chỉ là người ở trước mặt không phải người ngoài, hơn nữa anh đã quay về, nhất định phải khiến ba Nam yên tâm, nếu không ông làm sao có thể đem Nam Nam giao cho anh được.
Ba Nam vừa nghe, bàn tay cầm ly trà đình trệ giữa không trung, ánh mắt nghiên cứu của ba Nam rơi trên khuôn mặt của Trần Trạm Bắc, Tam Giác Vàng, là nơi Nam Nhứ đã từng trải qua sinh tử.
“Ba, anh ấy chính là Tề Kiêu.” Nam Nhứ nhìn ra được vẻ nghi hoặc của ba mình, lúc này không còn nỗi đe dọa tính mạng nữa, cô cũng không muốn giấu diếm ba mình, một năm nay ba cô thay cô lo lắng, trong một năm mà tóc bạc cả đầu, người cũng già nua tiều tụy, cô muốn khiến ông an tâm.
Tề Kiêu? Thì ra anh là nội gián? Ở trong cái nơi ma quỷ như Tam Giác Vàng đã cứu lấy Nam Nam, thân phận như thế này khiến ba Nam chấn kinh, thân phận Tề Kiêu quá đỗi gai mắt, hình cảnh quốc tế đem anh liệt vào đối tượng truy nã trọng yếu, anh phải làm thế nào mới có thể làm được đến cái vị trí ấy, lại làm thế nào xoay sở trong cái nơi ma quỷ kia, nhận được nhiều tình hình đến như thế, lập tức đại công thành tích tuyệt vời thế kia.
Ba Nam liên tiếp nói ba tiếng tốt, đáy lòng đối với Trần Trạm Bắc đã dâng lên tình cảm bội phục và kính trọng, bọn họ là quân nhân, biến rõ sứ mệnh của quân nhân, xoay sở bên bờ vực sinh tử, phần dũng khí này không phải ai cũng có, huống hồ, công lao và thành tích của anh, ba Nam đã tìm tòi tra cứu khi Nam Nhứ vô số lần gọi qua cái tên này của anh.
Nam Nhứ đi vào phòng bếp làm chút đồ ăn, ánh mắt ba Nam nhìn Trần Trạm Bắc, ngập tràn vẻ thương xót và yêu thích còn có cả bội phục, ông đã không cần hỏi nhiều thêm nữa, người đàn ông này, đáng để Nam Nam nương tựa.
“Ba mẹ có biết thân phận của con không?”
Đôi mắt đang ngước nhìn của Trần Trạm Bắc dần dần cúi gằm xuống, “Không biết ạ, bảy năm, con chưa từng về nhà.
Một năm trước tin người chết được truyền đến, Nam Nam nhất định chịu đả kích rất lớn, con quay về trực tiếp đi tìm cô ấy, bác trai, con muốn dẫn theo Nam Nam cùng nhau về nhà, đi thăm ba mẹ của con.”
Ba Nam gật đầu, “Quay về đi, ba mẹ của con nhất định rất lo lắng cho con, nhiều năm thế rồi……….” Ông ấy nặng nề than thở, hiểu được đại nghĩa tình cảm của Trần Trạm Bắc đối với quốc gia, cũng hiểu được nỗi lo lắng của người làm cha mẹ, bảy năm, đối với người lớn tuổi mà nói, con cái đột nhiên rời đi, bặt vô âm tín, khẳng định qua ngày như qua năm, “Đem chuyện này nói rõ ra, bọn họ sẽ hiểu cho con, tiểu Trần, bọn họ sẽ tự hào vì con.”
Ở nhà ăn xong cơm tối, Nam Nhứ và Trần Trạm Bắc tản bộ đi ra ngoài, Nam Nhứ biết ba mình rất thích Trần Trạm Bắc, cô cũng rất vui, anh quay lại rồi, ba mình lại thích anh, “Này, anh nói gì với ba em rồi, ánh mắt đó của ba em nhiệt liệt doanh tròng đấy.”
“Nhắc đến người nhà của anh, chắc bác trai có cùng cảm nhận thôi, khoảng thời gian em rời đi, ông ấy nhất định vô cùng dày vò.” Trần Trạm Bắc khoác lấy vai của cô, hai người sánh vai đi bên lề đường.
Cô vòng qua eo của anh, đầu tựa lên bả vai của anh, “Trước kia thấy người khác nhàm chán sến súa như thế này, em cảm thấy không nhìn nổi, hiện tại, tự vả* rồi.”
Trần Trạm Bắc đối với mấy chữ phía trước vô cùng hiểu rõ, nhưng chân tướng* nghĩa là gì, câu trước lạc quẻ câu sau.
“Chân tướng hả? Là kiểu sự thật, chứng cứ đó ư?”
*Tự vả tiếng trung là 真香 (Zhēnxiāng), chân tướng là 真相 (zhēnxiàng) cả hai đều có pinyin na ná nhau nên nam9 hiểu lầm.
Nam Nhứ khúc khích bật cười thành tiếng, “Anh từ từ sẽ hiểu, em sẽ phổ cập cho anh vài từ ngữ thịnh hành trong nước vào những năm gần đây.”
Cô đem định luật của từ tự vả giảng lại cho anh nghe một lần, Trần Trạm Bắc hơ hơ, hoàn toàn không chọc vào điểm cười của anh.
“Anh hơ hơ cái gì thế.”
“Ấu trĩ.” Cột đèn giao thông hiện đèn đỏ, tay Trần Trạm Bắc đặt trên vai của cô, đem toàn bộ sức lực đè nặng lên, anh muốn thời thời khắc khắc đem cô đính lên trên người của mình.
Nói cô ấu trĩ, Nam Nhứ hất tay anh ra, “Anh duy trì khoảng cách 1cm với em.”
Trần Trạm Bắc nào có chịu, “Xa quá đi à.” Anh giữ chặt vai cô, mạnh mẽ giam chặt cô vào lòng.
Nam Nhứ cắn răng, từ trong điện thoại tìm ra một bức ảnh cất giữ đã lâu nhưng không dám lật xem, là bức ảnh sườn mặt cuối cùng của anh, “Em nói cho anh biết, anh còn trêu em nữa, anh sẽ sống còn khó coi hơn cả anh ấy đấy.”
Trần Trạm Bắc nhìn chằm chằm bức ảnh thông báo “tử” của bản thân, nhìn trái nhìn phải nhìn trước nhìn sau, sau đó anh nói một câu: “Em xem, chết thành thế này rồi, đẹp biết bao.”
Nam Nhứ nhấp vào mục xóa, Trần Trạm Bắc muốn cản cũng cản không kịp, “Đừng xóa mà, để giành đó làm kỷ niệm, kỷ niệm anh chết qua một lần.”
“Kỷ niệm cái đầu anh, anh sống đàng hoàng cho em, nếu như anh dám chết, em bảo đảm giây tiếp theo sẽ đi tìm một người gả cho họ, lập tức sinh con cái.”
“Đậu má, em muốn làm anh tức đến sống lại có phải không.”
Nam Nhứ lắc lắc cái đầu vẻ mặt khiêu khích, Trần Trạm Bắc lập tức đầu hàng, “Thật đáng sợ, sợ đến nỗi anh lập tức sống lại, xem tên tôn tặc nào dám đào góc tường nhà tiểu gia, xem anh có dọa chết hắn không.”
Đèn xanh sáng lên, Trần Trạm Bắc nắm lấy tay cô cùng nhau qua đường, mười ngón giao nhau, bàn tay to trải đầy vết chai thô sần nhưng lại ấm áp, bụng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay của cô, “Bàn tay nhỏ này, chỉ có tiểu gia có thể nắm, xem ai không cần mạng dám đụng thử một cái thử coi.”
Đôi mắt Nam Nhứ híp lại, anh gắt gao ăn sạch cô, không tin anh không trị được em.
Cô cười vô cùng yêu nghiệt, qua bên đường nhìn thấy đối diện có một cảnh sát giao thông đứng trong vọng gác giao thông, cô hất tay anh ra, bước bước lớn qua đó, trước tiên chào kiểu chào quân đội, sau đó nói câu gì đó, hai người cùng bắt tay.
Trần Trạm Bắc: …
Đôi tay Nam Nhứ chéo ở sau lưng, lần đầu tiên ở trên đường, nhún nha nhún nhảy bước bước lớn vô cùng đắc ý..