*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buông tay, thấy Vệ Kháng có vẻ tức giận xoa nắn chỗ bị chụp lấy, Tử Thanh khẽ thở dài, cảm thấy, thân phận Vệ Kháng đặc biệt, lại không buông tha Oman, nếu tiếp tục ở lại, đại khái cũng sẽ khiến Tướng quân khó xử, đúng là đã đến lúc nên đi.
Cô xoay người lại, nhẹ gật đầu với Oman đến mức không thể thấy, vượt qua vai hắn, bắt gặp Tướng quân nửa dựa vào cây cột hành lang kia…
Hoắc Khứ Bệnh không nhìn họ, cụp mắt, như duy trì ngữ điệu lạnh nhạt hết sức, nói: “Đã muốn đi, vậy thì chờ mưa tạnh thì đi thôi.”
“Rõ.”
Tử Thanh theo phản xạ đáp, do cổ họng có chút nghẹn, giọng hơi khác thường.
Hoắc Khứ Bệnh hơi động lòng, đưa mắt nhìn cô, cô đã cúi gằm, nép người trước Oman, không để ai nhìn rõ khuôn mặt.
Thoắt chốc đám người tản đi, Vệ Kháng nhìn ra đôi chút kỳ lạ song cũng không làm rõ nguyên do, cũng không muốn xảy ra chuyện, bèn ngoan ngoãn theo tiểu lại dẫn vào sương phòng phía sau nghỉ ngơi.
Quan dịch nơi đây trước vốn là một phủ đệ nhà giàu, đã từng được sửa chữa, nói chung tòa nhà vẫn còn giữ lối bố trí cũ.
Trong nhà có một hồ sen, sương phòng phía đông và phía nam ở cùng một chỗ, bao quanh nửa hồ sen. Hiện đã gần cuối hè, sen trong hồ đã qua thì nở rộ, chỉ còn vô số cánh tàn, cũng không quá đẹp để thưởng thức.
Do buồn bực trong lòng, Hoắc Khứ Bệnh không thích ầm ĩ, yêu cầu một chỗ yên tĩnh. Tiểu lại đưa chàng đến sương phòng phía đông trên lầu, quả nhiên rất thanh tĩnh. Trong xe ngựa oi bức, người chàng đã dớp dáp mồ hôi, do có vết thương trong người nên không thể tắm rửa, bèn gọi nước nóng, tự lau rửa, thay một bộ xiêm du (áo cánh) mát lạnh. Xiêm du rộng rãi, khoác hờ trên người, đem lại cảm giác rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Mưa ngoài kia hơi nhỏ hơn trước đó, vẫn còn tí tách.
Đẩy cửa sổ, một luồng mát lạnh ập vào mặt, mang theo mùi lá sen thơm thoang thoảng, chàng tựa cửa sổ, nhìn hạt mưa rơi xuống sen tàn, có phần lạnh lẽo…
Trong sương phòng lầu dưới ở phía nam kia, cũng có người đẩy cửa sổ, dựa ở đó, chìa một cánh tay ra đón mưa.
Chỉ liếc mắt, Hoắc Khứ Bệnh đã hơi lùi người vào bên trong, đôi mắt vẫn thủy chung dán lên người thiếu niên kia, chưa rời một chốc…
Tuy cách một hồ sen, vẫn thấy rõ nét mặt tự nhiên không vui của thiếu niên, mưa dọc theo mái hiên rơi tóc tóc, gần như làm ướt nửa tay áo của thiếu niên, mà cậu vẫn ngẩn ngơ không phát hiện, cứ thẫn thờ, tầm mắt cũng không biết đang đặt phương nào.
Chàng cứ thế lẳng lặng nhìn qua, qua thật lâu…
Tử Thanh đứng lên, thở hắt một hơi, như muốn thở hết buồn bã tổn thương trong lòng ra hết, rồi như có cảm giác, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn qua hướng đông sương. Hoắc Khứ Bệnh nhanh chóng xoay người, nép sau cửa sổ, lát sau, đến khi chàng quay lại, Tử Thanh đã không còn bên cửa sổ.
Đêm nay, tiếng mưa rơi rã rời, làm chàng trằn trọc trở mình, không ngủ được.
Mà trên đời này, rốt cuộc nào có cơn mưa nào không tạnh.
Đợi đến trời sáng, mưa đã tạnh từ lúc nào. Bá Nhan tự mình bưng bàn ăn vào, đặt trên bàn trà, rồi bẩm: “Tướng quân, chưa đến giờ Mão Tử Thanh đã đến từ biệt tôi. Cậu ta sợ quấy rầy Tướng quân nghỉ ngơi, nên nhờ tôi chuyển báo, cậu ấy đi, ơn Tướng quân dìu dắt, khắc trong tâm khảm, không dám quên.”
Hoắc Khứ Bệnh ngồi bên giường, ước chừng ngớ ra một lúc lâu, mới nói thật nhỏ: “Ta biết rồi.”
“Tướng quân…” Bá Nhan thấy sắc mặt ngài ấy lạ thường, cuối cùng cảm thấy việc này không ổn, thử thăm dò, “Nếu Tướng quân còn có lời căn dặn, tôi đi gọi cậu ấy lại nhé?”
“… Không cần.”
Chàng mệt mỏi nói, để tỏ vẻ mình chẳng chú ý đến chuyện này, còn cố chống người dậy, đi đến bàn trà ngồi xuống, nâng đũa dùng cơm.
Bá Nhan thầm thở dài cung kính nói: “Đợi ăn sáng xong, trước khi lên đường, ti chức sẽ thay thuốc cho Tướng quân.”
Hoắc Khứ Bệnh thoáng nhướng mắt, hơi kinh ngạc.
“Tử Thanh đã giao phó thuốc trị thương các thứ lại cho tôi, vết thương Tướng quân từng trúng có độc, không được lơ là.” Bá Nhan giải thích.
Đũa gỗ vô thức gẩy gẩy trong khay, cá băm bị vọc đến nát, Hoắc Khứ Bệnh vẫn không buồn ăn mấy, dứt khoát buông đũa, bưng bát, ép mình nuốt từng ngụm cháo loãng xuống.
Cả một đường đi chậm rãi, cuối cùng đã về tới thành Trường An.
Vệ Thiếu Nhi biết con trai khải hoàn về, từ mấy ngày trước đã ra khỏi Trần phủ, đến ở trong phủ đệ của Hoắc Khứ Bệnh, chỉ huy cả đám người trên dưới Hoắc phủ, quét dọn trong ngoài phủ thật gọn gàng.
(*) Theo sử, mẹ HKB không cưới cha Hoắc mà lấy chồng là Trần Chưởng.
Sau khi Hoắc Khứ Bệnh về đến thành Trường An, theo lễ trước tiên vào cung bái kiến Lưu Triệt. Trước chàng, Lý Quảng, Công Tôn ngao, Trương Khiên đã đến Trường An trước một bước. Do Công Tôn Ngao hành quân ngưng lại, ấn luật nên chém, giao nộp tiền chuộc có thể lưu tính mệnh, nhưng bị biếm thành dân thường. Bác Vọng Hầu Trương Khiên cũng giao nộp tiền chuộc, biếm thành dân thường giống như vậy. Lý Quảng công tội bù nhau, không thưởng không phạt.
Nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh, Lưu Triệt tất nhiên là cực kỳ vui mừng, trong số mệnh hầu tuyên đọc thánh chỉ, ích phong Khứ Bệnh năm ngàn hộ, tùy hành các Giáo Úy đều ban thưởng trái thứ trưởng tước vị. Trong đó ưng kích Tư Mã Triệu Phá Nô phong từ phiêu hầu, Cao Bất Thức phong nghi quan hầu, khác lại có ban thưởng các loại, không đáng kể.
Tạ ơn thánh ân, lấy lý do mệt mỏi bụi đường từ chối ý tốt Lưu Triệt giữ lại dùng bữa, lúc này Hoắc Khứ Bệnh mới hồi phủ.
Hoàn toàn không ngờ con mình quay về nhanh vậy, Vệ Thiếu Nhi đang xắn tay áo bận rộn trong bếp, tuy nghĩ có thể con trai sẽ được giữ lại dùng bữa trong cung nhưng vẫn muốn tự tay chuẩn bị chút thức nhắm nhẹ ngon miệng cho nó, có lẽ trong đêm uống rượu về sẽ muốn ăn một chút không biết chừng.
“Phu nhân, Tướng quân hồi phủ!” Gia phó trong phủ chạy vội đến báo.
Vệ Thiếu Nhi sửng sốt, vội vàng thả hành đang bóc trong tay, quơ quàng sửa vội áo, bước ra khỏi bếp. Vừa được mấy bước đã thấy Hoắc Khứ Bệnh đang sải bước đi về phái mình…
“Mẹ…” Đi đến trước mặt Vệ Thiếu Nhi, chàng quỳ một gối, cười nói, “Hài nhi đã về.”
Vệ Thiếu Nhi yêu thương vuốt vẻ gương mặt vừa đen vừa gầy của con trai, không nhịn được xoa tóc chàng. Mỗi lần Hoắc Khứ Bệnh xuất chinh dài bao lâu, trái tim bà treo lên cả ngày lẫn đêm bấy lâu, mãi đến khi chờ được chàng bình yên vô sự trở lại bên cạnh, trái tim mới có thể buông xuống.
“Hài nhi bất hiếu, để mẹ lo lắng.”
Như khi còn bé, chàng tựa đầu lên người mẹ, để mặc mẫu thân vuốt ve mình.
Nâng tay áo chùi nước mắt nơi khóe mắt, Vệ Thiếu Nhi đỡ con dậy, nhìn chàng vừa tự hào vừa đau lòng: “Thằng ngốc… Có đói bụng không, ta bảo con sẽ dùng bữa ở trong cung, không ngờ lại về nhanh thế này, thức ăn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Đúng rồi, có bánh quế vừa mới chưng xong, con ăn vài miếng lót dạ…”
Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Mẹ, người xem cả người con bẩn thỉu không ra gì này, để con tắm trước một phát, thay bộ đồ, rồi chúng ta cùng ăn cơm.”
“Được…”
Vệ Thiếu Nhi nhìn con trai quay người về phòng, lại nâng tay áo lau nước mắt, cười quay lại nhà bếp, rửa rửa chặt chặt, loay hoay quên cả trời đất.
Chẳng bao lâu, lại có gia phó đến báo, Vệ Đại Tướng quân đến chơi, đang chờ ở tiền đường.
Vệ Thiếu Nhi rộn rã chải chuốt tạm ở chậu nước trong bếp một đỗi, vội ra tiền đường đón, đã thấy Vệ Thanh đứng trước tiền đường.
“Thanh đệ.”
“Nhị tỷ,” Vệ Thanh ấm áp cười, chào xong mới nói, “Tôi nghe Vệ Kháng bảo Khứ Bệnh đã về, bèn qua thăm nó.” Vốn dĩ hôm nay Vệ Kháng về tới, trong Vệ phủ đã chuẩn bị tiệc đón tiếp cậu ấy, nhưng ông nghe Vệ Kháng bảo cả đường Hoắc Khứ Bệnh đi về bằng xe ngựa, đoán Khứ Bệnh đã bị thương, trong lòng lo lắng, vội gấp gáp chạy đến Hoắc phủ xem xét.
Vệ Thiếu Nhi cười nói: “Vừa về tới, đang tắm rửa thay đồ, ta không nghĩ nó không ở lại trong cung dùng bữa, đang bận nấu cơm cho nó đây.” Tay áo vạt áo còn dính chút vụn thức ăn, bà vội ngượng ngùng phủi nhẹ.
Vệ Thanh cười nói: “Đã thế, Nhị tỷ, tôi xuống giúp chị là được.”
“Cậu…” Vệ Thiếu Nhi không khỏi cười nói: “Suốt ngày cưỡi ngựa chấp roi, cậu còn nhớ xuống bếp thế nào à?”
“Tất nhiên còn nhớ, bánh nướng tôi làm trước đây không phải các chị đều bảo ăn ngon ư.”
Nhớ tới quãng thời gian xưa, Vệ Thiếu Nhi cũng rất là hoài niệm, cúi đầu cười: “Cậu muốn xuống làm cũng được, có lẽ đã lâu rồi ta không được nếm bánh nướng cậu làm, đúng là cũng hơi nhớ.”
Hai chị em cười cười nói nói, đi xuống nhà bếp. Vào bếp, Vệ Thanh dùng vải cột ống tay áo, lấy chậu gỗ sạch, đổ bột mì, thêm gáo nước, bắt đầu nhào bột.
Một đám gia phó chưa từng được thấy Vệ Đại Tướng quân xuống bếp, tò mò không thôi, thi thoảng có kẻ đến nhìn trộm, quay về còn có đề tài kể.
Không thể tắm rửa, gia phó hầu hạ Hoắc Khứ Bệnh, gội sạch đầu tóc, sau đó dùng nước lá ngải cứu nóng tỉ mỉ lau người sạch sẽ, thay bộ thiền y bằng sa trắng. Tuy đã lấy vải khô lau mấy lần, trong phút chốc tóc vẫn chưa khô hết, Hoắc Khứ Bệnh bèn xõa luôn, chỉ búi lỏng loẹt, dù sao trong nhà cũng không tiếp khách, không quan trọng.
Gia phó cẩn thận lấy hết đồ vật trong túi tay áo cũ, bày trên bàn trà, mới ôm áo bào đi giặt.
Chàng cúi đầu liếc qua, trong mớ đồ trên bàn, có cây bút thô sơ làm thủ công đập vào mi mắt.
Chần chừ một lát, chàng cầm bút, nhẹ nhàng vuốt ve mấy lần, rồi để vào trong túi tay áo thiền y, rồi mới cất bước ra khỏi cửa phòng.
“Cậu?!”
Nhìn thấy Vệ Thanh đang bốp bốp song chưởng nhào bánh qua lại trong nhà bếp, Hoắc Khứ Bệnh có phần kinh hãi.
Vệ Thanh quay qua nhìn chàng cười xòa: “Đã năm sáu năm chưa được ăn bánh in ta làm, hôm nay con có lộc ăn rồi.” Nói xong, bốp thật mạnh, một bàn tay đập bánh vào mép vạc trên lò.
Thấy con trai đang ngẩn tò te, Vệ Thiếu Nhi cười chỉ đĩa bánh quế sạch sẽ trên bếp: “Bánh quế ở kia, đói bụng thì tự lấy ăn trước một miếng, canh thịt băm sắp xong rồi đây.”
Hoắc Khứ Bệnh còn đang nhìn Vệ Thanh nướng bánh, hơi chần chừ, vẫn hỏi: “Hôm nay Vệ Kháng cũng về rồi ạ.”
Nghe vậy, Vệ Thiếu Nhi mới biết, cậu con trai ruột nhà Vệ Thanh t cũng về hôm nay, theo lý, Vệ Thanh nên ở nhà đón Vệ Kháng mới đúng: “Thanh đệ, nếu không cậu hãy…”
“Không có gì phải lo, tôi ngồi ăn với mấy người một lát rồi về cũng không muộn.”
Vệ Thanh cười nói, cầm phôi bánh cuối cùng đập lên mép vạc, sau đó đậy nắp, vừa bước khỏi bếp ra vừa đánh giá trên dưới Hoắc Khứ Bệnh một phen.
“Tới ngồi đây, tâm sự với ta…”
Gần đây cũng không có tháp ngồi, hai người sống kiếp chinh chiến đã quen, không câu nệ tiểu tiết, tùy ý ngồi ngay thềm đá.
Vệ Thanh quay lại liếc nhìn Vệ Thiếu Nhi còn trong bếp, khói dầu bốc lên, xem chừng bà không nghe được, mới hỏi Hoắc Khứ Bệnh: “Bị thương ở đâu? Có nặng không?”
Hoắc Khứ Bệnh giật mình, chuyện chàng bị thương chưa hề nói cho Vệ Kháng, làm sao cậu biết.
“Tính con lẽ nào ta còn không biết, nếu không bị thương, sao lại chịu ngồi chầu hẫu buồn bực trong xe.” Vệ Thanh thở dài, “Rốt cuộc là bị thương ở đâu?”
Hoắc Khứ Bệnh thầm biết không gạt được cậu, vỗ lên trên thắt lưng, qua loa cười nói: “Bị tên sượt qua, rách chút da, cũng không quan trọng.”
“Hôm nay ta vội đến, cũng không biết con bị thương thế nào nên không mang thuốc tới. Nếu đã trúng tên, chỗ ta có thuốc cao trị tên tốt nhất, mai sẽ lấy thêm tới.”
Vệ Thanh biết thương thế chắc chắn nặng hơn so với lời thằng bé, nói.
“Không có gì đáng ngại, thật ạ, cũng đã gần khỏi rồi.” Hoắc Khứ Bệnh vội nói, “Ngài chạy tới chạy lui vậy, chắc chắn mẹ con sẽ nổi lòng nghi ngờ. Hay thế này, mai tự con sang bên ấy vậy.”
“Cũng được.” Vệ Thanh không yên tâm liếc chàng, “Không sao thật chứ?”
“Thật.” Hoắc Khứ Bệnh nghiêm túc gật đầu, cười trêu, “Ngài biến thành mẹ con từ lúc nào vậy, cũng lải nhải liên hồi.”
“Nhóc thối!” Vệ Thanh bất đắc dĩ cười một tiếng, không hỏi nữa.
Giữa hai người yên lặng một hồi, Vệ Thanh thấy lần này Hoắc Khứ Bệnh đắc thắng trở về, trên mặt cũng không quá vui vẻ, giữa chân mày cũng là vẻ tâm sự nặng nề, mới hỏi: “Có tâm sự à?”
Hoắc Khứ Bệnh cười chua chát, lắc đầu qua loa nói: “Không có, đánh giặc xong cảm thấy hơi mệt chút thôi.”
Dáng vẻ chàng thế này Vệ Thanh chưa từng thấy, cũng không tiện hỏi tiếp, nghĩ bụng đợi ngày mai từ từ khuyên hỏi là được.
“Thanh đệ, bánh cậu sắp khét rồi!”
Vệ Thiếu Nhi giơ muôi đồng, thò người từ nhà bếp gọi.
Vệ Thanh vội đứng dậy, sải bước chạy về.