Yến Khả Nhi không khỏi hơi kinh ngạc, tự hỏi Thẩm Lãng định làm gì?
"Anh muốn làm gì vậy? Thần thần bí bí..." Yến Khả Nhi nghi ngờ hỏi.
Thẩm Lãng cười nhẹ.
"Cầu hôn!"
Ngay khi nghe được câu nói này, Yến Khả Nhi cảm thấy trong lòng đột nhiên chấn động.
Dù biết mình và Thẩm Lãng không có khả năng, nhưng khi biết tin cô ấy không khỏi cảm thấy thất vọng.
Yến Khả Nhi buồn bã và im lặng một lúc lâu.
"Sao vậy? Nếu không được thì thôi vậy..." Thẩm Lãng nói.
Yến Khả Nhi chịu đựng sự mất mát trong lòng, thầm thở dài, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc của mình.
"Được! Tôi sẽ giúp anh, phải biết cô ấy còn là chị của tôi, tôi vẫn hiểu thể nào là vuốt mặt phải nể mũi!" Yến Khả Nhi nhẹ giọng nói.
“Được!” Thấy Yến Khả Nhi đã đồng ý, Thẩm Lãng không thèm quan tâm ai là mặt ai là mũi nữa, dù sao có thể làm tốt mọi việc là được rồi.
Ngày hôm sau.
Yến Khả Nhi đưa Mộc Hồng Diệp đến khách sạn Thiên Hòa.
"Khả Nhi, em định làm gì mà bảo chị mặc cả váy dạ tiệc, dù là nói chuyện công việc cũng không cần phải trang trọng như vậy đúng không? Hơn nữa, ở Kinh Đô còn có ai không nể mặt nhà họ Yến em cứ nói với chị, ngày mai chị sẽ cho người đó phá sản!" Mộc Hồng Diệp nói.
Lúc này, Mộc Hồng Diệp đang mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ, quý phái và trang nhã, lộ ra khí chất quyến rũ.
Yến Khả Nhi đã làm rất tốt công việc che giấu trong mấy ngày mà không làm Mộc Hồng Diệp phát giác ra.
"Dù sao chị cứ nghe lời em là được rồi, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, tiện thể chị giúp em một lần xem, với mấy chuyện làm ăn kiểu này kinh nghiệp của em rất ít!" Yến Khả Nhi chân thành nói.
Trong lúc háo hức, cũng cảm thấy vui vẻ cho bản thân, vì sau đêm nay, cô ấy có làm quen được hoàng tử piano, có thể gặp được nam thần mà cô ấy hằng mơ ước.
“Được rồi!” Thấy Yến Khả Nhi đã nói như vậy, Mộc Hồng Diệp không tiện nói thêm gì nữa.
Ngay khi bước vào sảnh khách sạn, Mộc Hồng Diệp dường như nhận ra điều gì đó.
Bởi vì hiện tại đại sảnh không có ai cả, thậm chí đến lễ tân cũng không có, chuyện này quá bất thường đối với khách sạn Thiên Hòa!
“Yến Khả Nhi, em nói thật cho chị biết, em có đang giấu chị chuyện gì phải không?” Mộc Hồng Diệp đột nhiên nhìn Yến Khả Nhi đầy nghi ngờ.
Yến Khả Nhi cảm thấy chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Mộc Hồng Diệp, nhanh chóng né tránh và nói: "Không, sao em lại có thể giấu chị được?"
Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng Mộc Hồng Diệp vẫn đi theo Yến Khả Nhi vào thang máy.
Có một nhân viên phục vụ đang đứng trong thang máy, khi nhìn thấy hai người đi vào, khóe miệng người phục vụ nhếch lên, cười hỏi: "Cho hỏi có phải cô Diệp không?"
“Đúng vậy.” Mộc Hồng Diệp nói.
“Mời đi theo tôi.” Người phục vụ cười nói.
“Khả Nhi, em nói thật cho chị biết đi, có phải em đắc tội đến ai rồi không?” Mộc Hồng Diệp nghĩ đến một khả năng chính là có thể Yến Khả Nhi đã đắc tội người nào đó mà không dám nói cho người nhà biết nên muốn gọi cô ấy đến để giải quyết phiền phức.
Nhưng không đúng, những chuyện như vậy chỉ cần gọi điện cho Thẩm Lãng không phải sẽ an toàn hơn sao?
Yến Khả Nhi cũng lắc đầu, cố ý làm ra vẻ thần bí.
Một lúc sau thang máy trực tiếp lên đến tầng trên cùng.
Khi cả hai được dẫn vào nhà hàng.
Trước cây đàn piano ở giữa nhà hàng, một người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh.
Nhưng bóng dáng này đã quá quen thuộc với Mộc Hồng Diệp, chính là Thẩm Lãng!
Tiếng piano du dương chậm rãi vang lên, kèm theo hiệu ứng âm thanh đỉnh cao của nhà hàng khiến người ta không khỏi mê đắm!
Những cánh hoa lily yêu thích của Mộc Hồng Diệp lập tức bay xuống toàn bộ sảnh tiệc, những cánh hoa trắng như tuyết rơi xuống như một vũ điệu, hòa với tiếng đàn piano...
Khóe miệng Mộc Hồng Diệp nhếch lên một nụ cười hạnh phúc, những giọt nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt chỉ, không ngừng trượt trên má cô ấy.
Yến Khả Nhi cũng bắt đầu khóc, nếu người đàn ông này thuộc về cô ấy, đó sẽ là một điều hạnh phúc.
Một bản nhạc piano lãng mạn kết thúc.
Thẩm Lãng quay lại, chào Mộc Hồng Diệp như một quý ông.
Nước mắt Mộc Hồng Diệp lăn dài trên má, từng bước đi về phía Thẩm Lãng.
Hai người ôm chặt lấy nhau! Giờ phút này, Mộc Hồng Diệp cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, cô ấy đã đợi giây phút này quá lâu, hơn 20 năm rồi.
Mọi chuyện thực sự đang xảy ra trước mắt cô ấy, nhưng Mộc Hồng Diệp cảm thấy như mình đang mơ.
Không biết họ đã ôm nhau bao lâu, Mộc Hồng Diệp mới từ từ bước ra khỏi giấc mơ này.
“Là do anh chuẩn bị?” Mộc Hồng Diệp vui mừng, ngước mắt nhìn Thẩm Lãng.
"Nhiều năm như vậy, em đã chịu rất nhiều uất ức, bắt đầu từ hôm nay, chỉ cần em không rời khỏi anh, anh nhất định sẽ không rời bỏ em! Không ai có thể chia lìa chúng ta!" Thẩm Lãng chân thành nhìn Mộ Hồng Diệp.
Mặt của Mộc Hồng Diệp đầy nước mắt, như thể tất cả sự bất bình đã bùng lên vào chính thời khắc này.
"Anh có biết rằng trong những năm này em chưa bao giờ nghĩ anh sẽ giống như hôm nay."
"Đối với em mà nói, chỉ cần anh để Hồng Diệp ở bên cạnh anh là được!"
Thẩm Lãng ôm Mộc Hồng Diệp vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Anh biết, sau này mình sẽ không chia xa, em lấy anh nhé!"
Đúng lúc này, Thẩm Lãng đột nhiên quỳ một gối xuống, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương bình thường nhưng vô cùng tinh xảo, đặt trước mặt Mộc Hồng Diệp.
Mặc dù Thẩm Lãng có thể mua chiếc nhẫn kim cương lớn hơn, nhưng ý nghĩa của nhẫn kim cương không thể đo đếm bằng tiền.
Mộc Hồng Diệp lại không cầm được nước mắt, che miệng nhìn Thẩm Lãng, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
“Em đồng ý!” Mộc Hồng Diệp nghẹn ngào.
Thẩm Lãng mỉm cười, từ từ đeo chiếc nhẫn vào tay Mộc Hồng Diệp.
Đứng dậy, hai người hôn nhau...
Yến Khả Nhi ở một bên đã cảm động đến nỗi rơi nước mắt từ lâu, trong lòng chứa đầy tâm sự.
Nỗi uất ức tràn xuống má Yến Khả Nhi...
Giờ phút này, Yến Khả Nhi biết rằng mình không thể ở bên người đàn ông đó nữa, bởi vì so với hai mươi năm Mộc Hồng Diệp đã bỏ ra thì bản thân cô ấy còn kém xa.
Cùng ngày hôm đó, không biết ai đã loan tin Thẩm Lãng cầu hôn Mộc Hồng Diệp.
Toàn bộ Kinh Đô dậy sóng!
Đặc biệt là ông chủ của các khách sạn lớn, họ nhanh chóng bắt đầu điên cuồng cải tạo và mở rộng.
Chỉ để có thể trở thành nơi tổ chức hôn lễ của hai người.
Ngay cả những công ty không đầu tư vào khách sạn cũng cố gắng hết sức để mua lại khách sạn sau khi biết tin, tạo cơ hội cho công ty của mình có tư cách tiếp nhận tổ chức đám cưới này.
Có thể nói, toàn bộ Kinh Đô đã bị cuốn vào vòng xoáy vì đám cưới này.
Vài ngày sau.
Trước cửa Tập đoàn Phi Vũ, hàng trăm người vây quanh cửa, hơn nữa dường như vẫn còn có người đang lũ lượt kéo đến.
Các nhân viên bảo vệ không còn biết phải nói gì nữa rồi, những lời nên nói, nên khuyên họ không biết đã nói biết bao nhiêu lần rồi.
Thậm chí họ bất lực đến mức không nói được gì mà chỉ biết ngồi nhìn.
Bởi vì sau khi tin tức về buổi cầu hôn được truyền ra, ngày nào cũng là cảnh tượng như vậy.
Họ cũng biết rằng trừ khi ông chủ của mình đặt một ngày và đặt một khách sạn cụ thể, nếu không chuyện như vậy sẽ trở thành chuyện bình thường
Nhiều người trong số này đến từ các tập đoàn khách sạn lớn, nhưng cũng có một số chủ khách sạn nhỏ không rõ tên tuổi.
Họ cũng biết rằng cơ hội khó có thể rơi vào người mình, nhưng vẫn muốn chiến đấu để giành lấy, dù sao thì cơ hội này rất hiếm nên không ai muốn bỏ lỡ.
Nếu có thể bắt được đường dây này của Thẩm Lãng, tương lai chắc chắn sẽ giống mười dòng họ giàu có và quyền thế hàng đầu ở Kinh Đô!
Ai lại sẵn sàng từ bỏ cơ hội như vậy chứ!