Tống Tri Viễn thầm nghi ngờ.
Trước kia, giữa cháu gái Tống Từ và Thẩm Lãng tồn tại hiểu lầm và mẫu thuẫn khá lớn.
Ông ấy biết Tống Từ luôn đối nghịch Thẩm Lãng thế nên mới tạo cơ hội để hai đứa nhỏ tiếp xúc với nhau nhiều hơn.
Nhưng mà ông ấy không ngờ rằng Thẩm Lãng chỉ cần một đêm đã giải quyết xong cô cháu gái của mình, như thế quả thật quá là thần tốc!
Còn việc tối hôm ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì Tống Tri Viễn chẳng hề hay biết.
Tống Từ mang vẻ mặt tràn đầy tủi thân nũng nịu nói với Tống Tri Viễn: “Ông nội ơi, cái tên Thẩm Lãng đó thật sự quá hèn hạ, vô sỉ.
Ông nhất định phải ra mặt cho con đó!”
Khi nghe cháu nói vậy, sắc mặt Tống Tri Viễn trở nên nghiêm trọng hơn.
Mặc dù ông ấy cho Thẩm Lãng và cháu gái cơ hội tiếp xúc với nhau, thế nhưng trước nay nề nếp của nhà họ Tống đều vô cùng nghiêm khắc.
Vậy nên loại chuyện ngoài ý muốn, không chuẩn bị kỹ các biện pháp an toàn để rồi có thai trước khi lập gia đình thì tuyệt đối không được phép xuất hiện.
Ở trong gia đình truyền thống, nếu như xuất hiện tình huống nói trên thì chẳng khác nào đang bôi tro trát trấu lên mặt ông bà tổ tiên.
“Tống Từ, sao cháu không gọi điện cho ông? Thẩm Lãng bảo cháu ngủ lại với cậu ấy ở khách sạn thì cháu nghe cậu ấy luôn sao? Thế đâu có giống với tính tình của cháu!” Tống Tri Viễn hỏi cháu gái mình trong sự phiền muộn và kích động.
“Không phải đâu ông, chúng cháu không có… không có… làm cái đó…” Tống Từ ấy thế thì xấu hổ đỏ mặt.
Bấy giờ, đến lượt Tống Tri Viễn mất tự nhiên: “Không có thì tốt, không có thì tốt, cháu đừng trách ông nội cổ hủ.
Nhà họ Tống chúng ta là dòng dõi có tiếng tăm ở Tỉnh Thành, lại là gia đình gia giáo nên rất chú ý nề nếp.
Ông có thể hiểu cho việc thanh niên trai gái yêu đương manh động nhưng mà tuyệt đối không thể có chuyện ăn cơm trước kẻng được!”
Biết chuyện đó không xảy ra, Tống Tri Viễn thở phào nhẹ nhõm.
“Ông à, ông đang nói đi đâu vậy? Gì mà ăn cơm trước kẻng, cháu mới bao lớn chứ?” Tống Từ đỏ mặt, ngượng ngùng không chịu nổi.
Trông bình thường cô chanh chua tùy hứng vậy thôi, chứ thật ra đã biết mùi vị mây mưa là gì đâu.
“Tóm lại cháu phải nhớ đó là phép tắc trong nhà họ Tống chúng ta, cháu không xảy ra chuyện gì thì ông rất vui mừng.” Tống Tri Viễn nghiêm nghị nói.
Sau đó, ông ấy bất chợt đổi chủ đề rồi hỏi: “Nói ông nghe xem cậu ấy làm gì mà hèn hạ, vô sỉ?”
Nếu như nhân phẩm của Thẩm Lãng thực sự có vấn đề thì ông ấy cũng nên kịp thời nhận ra.
Tống Từ hờn dỗi trả lời: “Ông ơi, anh ta làm nhiều chuyện hèn hạ lắm, anh ta dám ôm cháu!”
“Thật sự có chuyện ấy ư?” Tống Tri Viễn nhíu mày, thầm phán như thế thì hơi quá đáng thật.
“Đương nhiên là thật rồi ạ, cao quý như cháu thì sao có thể để anh ta khinh nhờn chứ?” Tống Từ chu cái miệng nhỏ nói: “Đấy là tên rác rưởi, thứ bại hoại.
Chúng ta nên vạch rõ giới hạn với anh ta!”
Tống Tri Viễn cảm thấy thanh thiếu niên dễ manh động quá, đặc biệt là lúc yêu đương vào thì thể nào cũng không tránh khỏi việc không được lý trí, thành ra có thể không được đúng lắm trong cách biểu đạt tình cảm.
Nhưng mà ông ấy biết Thẩm Lãng là một người trẻ khiêm tốn, biết kiềm chế, hơn nữa còn được bồi dưỡng văn hóa đạo đức rất cao.
Nếu anh quả thật làm ra loại chuyện này, vậy thì khá khiến người ta bất ngờ đấy.
“Tống Từ à, cái tính này của cháu nên sửa đi, nói ông nội nghe xem tại sao Thẩm Lãng lại ôm cháu?” Tống Tri Viễn muốn biết kỹ lưỡng hơn một chút.
Đã kén rể là phải cẩn thận từng ly, Tống Tri Viễn không thể cứ vì Thẩm Lãng là đời sau của thần y mà yên tâm giao cháu gái cho anh được.
“Cược thua đó ạ.” Tống Từ kể hết mọi chuyện xảy ra vào hôm tụ họp cho Tống Tri Viễn nghe.
Trong đó, cô có thêm mắm bỏ muối phóng đại lên một tí, dù sao ý định ban đầu của cô là muốn ông nội chán ghét Thẩm Lãng mà.
Sau khi biết được toàn bộ câu chuyện, nét sa sầm trên mặt Tống Tri Viễn ấy vậy mà lại dần nhạt đi.
Ngược lại ông ấy còn gật đầu tán thường: “Thẩm Lãng đánh cược thua, chấp nhận thực hiện thỏa thuận cá cược thể hiện cậu ấy là người có nguyên tắc.
Ông cũng hiểu tính cháu mà Tống Từ, nếu như cậu ấy không ôm cháu thì chắc chắn cháu sẽ không đi cùng cậu ấy đâu.”
Tống Từ nghe vậy thì hơi ngẩn ra, ông nội đang bênh người ngoài, thiệt thòi cho cháu đấy.
“Ông à, thế mà cũng gọi là có nguyên tắc á? Anh ta rõ ràng cố ý chơi xỏ cháu mà!”
“Việc đấy chứng tỏ cậu ấy chính trực, lại không thiếu tình cảm, cũng không quá cứng nhắc.
Nói tóm lại là có sức hút của phái mạnh.”
Thật ra thì điều Tống Tri Viễn tán thưởng nhất chính là Thẩm Lãng có thể trấn áp được cháu gái ông ấy.
Trong cái giới này, người có thể trấn áp cháu gái ông ấy chẳng hề nhiều, mà người trẻ tuổi thì gần như không có.
Tống Tri Viễn cảm thấy vừa bất ngờ vừa vui mừng, Thẩm Lãng sinh ra từ gia đình bình thường nhưng anh lại không sợ sự chanh chua, thất thường của cháu gái ông.
Tuy nhiên Tống Tri Viễn không hay biết rằng tối hôm qua đứa cháu Tống Từ của mình đã bị Thẩm Lãng chèn ép nghiêm trọng, cô phải làm hầu gái mặc anh sai khiến.
Chẳng qua Tống Từ ngại mất mặt nên mới không nói chuyện đấy cho Tống Tri Viễn.
“Anh ta cực kỳ nham hiểm, lại còn là cao thủ chơi xúc xắc.
Cháu nghi anh ta là chó bài bạc!” Tống Từ không ngừng nêu ra tật xấu của Thẩm Lãng.
“Đừng vơ đũa cả nắm chứ cháu, chơi xúc xắc được thì chứng tỏ người ta thông minh, tốt hơn mấy cái đứa phá của mà cháu mới quen kia nhiều.
Một đống đứa là con em nhà giàu bị một người bình thường đánh bại thế mà còn có mặt mũi nói ra sao?” Tống Tri Viễn bảo.
“Anh ta còn không mua nổi nhà! Ngay cả bất động sản cũng không có! Xe với tiền mướn phòng đều là đồ đi mượn hết!” Tống Từ không tìm ra được lý do nào khác để phản bác nữa.
“Đây đúng là vấn đề.”
Tống Tri Viễn gật đầu, song lại thầm nhẩm tính.
Tương lai, cháu gái mình đi theo cậu ta thì không thể sống khổ được, xem ra mình phải mau chóng giúp cậu ta giàu lên thôi.
Tống Từ thất vọng.
Kế hoạch cô cho là hoàn mỹ lại chẳng có một chút tác dụng nào.
Vốn muốn hạ thấp hình tượng Thẩm Lãng trong lòng ông nội, kết quả lại thành giúp đỡ cho anh.
“Ấy ông ơi, ông nghe cháu nói đi, chuyện không phải như ông nghĩ…”
Bấy giờ, Thẩm Lãng đã tới công ty bất động sản Minh Huy.
Anh phải mau chóng tiếp quản, sau đó giúp bất động sản Minh Huy vượt qua ải khó.
Không rối rắm như lần tiếp quản khu thương mại trước đó, sau khi Thẩm Lãng gặp Ngô Minh Huy thì việc tiếp quản công việc diễn ra khá thuận lợi.
Cũng nhờ có quan hệ với Ngô Lương nên giảm bớt được những việc có khả năng gây hiểu lầm.
Thẩm Lãng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, anh hỏi Ngô Minh Huy: “Tình hình bên phía Thiên Lợi thế nào? Có chắc là hôm nay bên đó có động tĩnh lớn không?”
“Có thể xác định.
Hôm nay, Thiên Lợi thuê người cưỡng chế phá bỏ nhà của người dân ở thành thị để kiếm một khoản kếch sù, hơn nữa đã có người dân bị thương rồi!” Ngô Minh Huy nghiêm túc nói.
“Thời cơ của chúng ta sắp đến rồi! Theo như tôi thấy thì đấy chẳng phải nguy cơ mà còn cực kỳ có lợi với chúng ta!” Thẩm Lãng nghiêm nghị bảo.
Ngô Minh Huy nghe vậy thì lập tức nhíu mày, rất rõ ràng ông ta không đồng ý với Thẩm Lãng.
“Cậu Thẩm Lãng này, làm sao mà có lợi được.
Thiên Lợi ra tay dứt khoát, hơn nữa còn rất tàn nhẫn, những hộ không chịu di dời đó e rằng sẽ bị ép ký hợp đồng đồng ý phá bỏ và chuyển đi.
Mảnh đất này cực kỳ quan trọng đối với Minh Huy chúng ta, nếu như để Thiên Lợi ra tay trước thì Minh Huy sẽ bại trong trận cạnh tranh này!”
Trước nghi vấn này, Thẩm Lãng cười nhạt: “Con giun xéo quá cũng quằn, mấy hộ không chịu di dời đó chẳng phải là người dễ bị bắt nạt đâu, nhất là trong thời buổi tự do truyền thông như ngày nay, việc buôn bán bất động sản cũng bị hạn chế khá nhiều bởi dư luận trên Internet.
Sử dụng bạo lực để cưỡng ép dỡ bỏ sẽ gây ra tác dụng phụ vô cùng nghiêm trọng đối với công ty, hơn nữa mảnh đất này rất đặc biệt, không đơn giản chỉ là một làng thành thị thông thường.
Ý thức xóm làng mạnh mẽ, người dân lại vô cùng đoàn kết nên tối kỵ nhất là hành động bạo lực cưỡng ép dỡ bỏ.”
“Cậu Thẩm Lãng à, tôi cũng hiểu những điều cậu nói nhưng mà hiện giờ chỉ có cách cưỡng ép phá bỏ thì mới nên việc được.
Bên Thiên Lợi đã dám thì tại sao chúng ta phải cam tâm làm người đi sau chứ?”
Ngô Minh Huy cảm thấy dù cho có xuất thân hiển hách nhưng Thẩm Lãng vẫn còn quá trẻ, không có kinh nghiệm và chưa trải sự đời nên không thể đưa ra quyết định chính xác liên quan đến vấn đề tương lai của công ty.
“Bất động sản Minh Huy tuyệt đối không thể dùng bạo lực ép buộc phá bỏ, nếu không thì đúng là tự hủy vốn liếng của mình.
Những chuyện còn lại hãy để tôi giải quyết!”
Nghe vậy, Ngô Minh Huy cười nhạt trong lòng, ông ta thầm nghĩ rằng: “Chỉ dựa vào cậu sao? Thanh niên bây giờ đừng ngông cuồng quá, cẩn thận đến lúc đó lại thành tự đập đá vào chân mình!”.